Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 772: Bạn học cũ (1)

Tôi nghe đến đây, không khỏi quay qua đối mặt với con ma mặt xanh kia.

Đôi mắt đỏ của nó một mực nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng nó vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích.

Tiếng của Cổ Mạch tiếp tục truyền đến: “Bây giờ cậu sao rồi? Con ma đó có tấn công cậu không? Tôi không nghe thấy âm thanh gì cả.”

“Ừ.”

“Cái người đang gào thét thảm thiết đó là mục tiêu của nó à? Xem ra trình độ của cao nhân kia cũng không cao lắm. À, so với thằng nhóc như cậu và người già như tôi thì người ta vẫn lợi hại hơn nhiều. Được rồi. Tạm thời cậu đừng manh động, đề phòng trường hợp nó chuyển mục tiêu sang cậu đấy.” Cổ Mạch nói.

Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của Ngô Minh Lạc bây giờ, nói: “Không có cách nào sao?”

“Tạm thời chưa có. Nếu Diệp Tử và Linh ở đây thì có khi còn có cách. Gã Khờ thì còn phải xem tình huống đã.” Cổ Mạch trả lời rồi lại bổ sung một câu, “Nếu như có thể gặp mặt vị cao nhân đó thì chắc sẽ có cách. Cục trưởng Trần đâu? Kêu anh ta tìm một cái cớ nào đó giết chết đối phương là được.”

“Câu này anh nói tùy tiện quá rồi đấy.” Tôi cảm thấy mặt mình đen lắm rồi.

Tuy Cổ Mạch chỉ thuận miệng nói nhưng ý tứ của anh ta rất rõ ràng. Mấy tên nghiệp dư như chúng tôi mà muốn liều mạng với đối phương thì căn bản là tự tìm đường chết. Dùng chút thủ đoạn có khi còn có cơ hội giết được đối phương và bắt buộc là phải giết chết, nếu không…

Tôi nhìn bộ dạng của Ngô Minh Lạc, chỉ cảm thấy không rét mà run.

Lý Tinh Phương sấn tới, thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”

Tôi bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu với ông ấy.

Mấy người y tá vội vã chạy vào, trên tay bưng thêm một cái khay chứa thuốc tiêm. Bác sĩ liền cầm lên tiêm cho Ngô Minh Lạc, lúc sau thì cô ta dần dần bình tĩnh lại.

“Được rồi, tôi cúp máy đây.” Cổ Mạch nói.

Trong đầu tôi nảy ra một ý, vội nói với Cổ Mạch: “Ngô Minh Lạc, anh có ấn tượng gì với cái tên này không?”

Tôi từng gặp qua và cũng cảm thấy quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi tên, nếu không phải bắt gặp trong cuộc sống bình thường, vậy thì chỉ có thể là ở trong những bộ hồ sơ của Thanh Diệp mà thôi. Thanh Diệp tiếp nhận ủy thác, trong lúc tiến hành điều tra sẽ thường xuyên tiếp xúc với một số “nhân chứng” và sẽ ghi chép lại họ tên của bọn họ.

Cổ Mạch lẩm bẩm tên này, lớn tiếng hỏi Nam Cung Diệu.

“Ồ, hình như đã nhìn thấy qua. Có phải trong sự kiện Sài Anh không? Kí túc xá nữ ở trường Đại học Ngoại ngữ Dân Khánh.” Tiếng của Nam Cung Diệu từ đầu bên kia truyền đến, âm thanh hơi nhẹ.

Nhất thời tôi cảm thấy chấn động, nhìn về phía Ngô Minh Lạc, trong lòng lạnh thêm vài phần.

Tôi run rẩy một cái.

Lý Tinh Phương và Quách Ngọc Khiết đều hỏi tôi làm sao vậy.

Tôi chỉ lắc đầu.

Sau khi giúp Ngô Minh Lạc bình tĩnh lại, bác sĩ đi tới nói với chúng tôi: “Xem ra chúng tôi không có cách nào phối hợp điều tra với mọi người rồi, thật xin lỗi.”

“Không có gì. Là chúng tôi đã làm phiền các anh.” Lý Tinh Phương nói.

Hai người lại trao đổi vài câu. Về tình trạng của Ngô Minh Lạc, bác sĩ nói không lạc quan lắm, cũng không thể cho bên cảnh sát một đáp án chuẩn xác được.

Chúng tôi tạm biệt rồi rời khỏi, tôi để Lý Tinh Phương chở tôi về nhà, bảo ông ấy đợi tôi ở bên ngoài khu dân cư một lát.

Hồ sơ của Thanh Diệp ở trong nhà tôi, tôi không thể dẫn bọn họ lên nhà, vì như thế cha mẹ tôi sẽ có chút nghi ngờ.

Sau khi về đến nhà, tôi vội vàng kể sơ về kết quả kiểm tra sức khỏe cho họ nghe rồi cầm lấy hồ sơ đi xuống lầu. Tôi nói với bọn họ rằng tôi phải cùng nhóm Gã Béo xử lý một số chuyện.

Có thể là do nói dối đến quen nên tôi nói dối luôn là thôn Sáu Công Nông có một hộ gia đình đang gây chuyện.

Mẹ tôi không nghi ngờ mà chỉ nhíu mày nói: “Thật đúng là tạo nghiệp mà. Vì một chuyện di dời thôi mà gà chó không yên.”

“Haizz, đây là vấn đề nhân phẩm. Cho dù không có chuyện giải tỏa thì trước sau gì cũng xảy ra chuyện thôi.” Cha tôi nói.

Em gái vẫy tay nói tạm biệt với tôi. Đối với một cô gái còn trẻ như nó mà nói thì cái vấn đề rắc rối trong nhà như thế này không phải chuyện mà nó có hứng thú.

Tôi cầm lấy một tập hồ sơ có tên “Ký túc xá nữ” chạy ra ngoài khu dân cư.

Tôi không để Lý Tinh Phương chạy xe cảnh sát vào khu dân cư là vì không muốn dẫn đến sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Tôi thực sự không muốn để người nhà lo lắng và bị cuốn vào trong những chuyện phiền phức như thế này.

Lý Tinh Phương hiểu rõ điều này. Người cảnh sát còn lại hình như không có quyền quyết định gì cả, tính cách cũng khá hiền hòa, đối với chuyện này thì không có ý kiến gì.

Sau khi trở lại xe, tôi liền lật hồ sơ ra cho Lý Tinh Phương xem.

Cái tên Ngô Minh Lạc này chỉ xuất hiện ở một phần ghi chép được đính kèm trong hồ sơ.

Lý Tinh Phương chưa thấy qua cái này, hiển nhiên phần ghi chép này không phải do ông ấy giúp Thanh Diệp tra, có thể là do Nam Cung Diệu hack kho dữ liệu.

Trong sự kiện “Ký túc xá nữ” đã chết đi mấy người, có người chết vì một lời nguyền kì lạ, có người thì bị ma nữ giết chết khi bắt gặp nó trong ký túc xá.

Ngô Minh Lạc là người may mắn sống sót, một trong những người chết là bạn cùng phòng của cô ta.

Người ủy thác của sự kiện này vẫn còn sống. Thanh Diệp đã giải quyết chuyện này rồi, hẳn là sẽ không để lại mầm họa gì.

Bởi vì đang ở trên xe nên không thể mở file ghi âm lẫn file video trong usb. Có điều chỉ cần xem qua bản ghi chép bằng chữ là cũng có thể hiểu sơ sơ về quá trình của sự kiện này rồi. Trong sự kiện này, Ngô Minh Lạc chỉ là một vai phụ nhỏ bé. Cho dù là trong quá trình điều tra của cảnh sát hay bên Thanh Diệp thì cũng rất ít nhắc đến cô gái này, cô ta cung cấp manh mối không phải là quan trọng nhất, cũng không phải là duy nhất.

Bây giờ Ngô Minh Lạc này đã bị con ma mặt xanh bức điên rồi, mà chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã đột nhiên phát điên. Cô ta không chết nhưng cả đời cũng đã bị hủy rồi. Dù cho có người cứu được cô ta, nhưng cô ta cũng không thể sống trong vòng xã hội của mình được nữa.

Lý Tinh Phương nhíu mày lật hết hồ sơ.

Quách Ngọc Khiết đã sớm nghe qua sự kiện này rồi, bây giờ liếc nhìn qua là có thể nhớ lại được gần hết.

Người cảnh sát kia cũng liếc nhìn hai cái, nhưng không nhìn nội dung bên trong mà là nhìn vẻ mặt của Lý Tinh Phương, sau đó dời ánh mắt đi, vò đầu nói: “Đội trưởng Lý, tôi hơi khát muốn đi mua nước uống. Các anh có cần tôi mua gì không?”

Câu hỏi cuối của anh ta là hỏi ba người chúng tôi.

Tôi và Quách Ngọc Khiết lắc đầu.

Lý Tinh Phương cũng lắc đầu, “Không cần đâu, cảm ơn nhé Tiểu Trần.”

“Không có gì.” Người cảnh sát mở cửa xe đi ra.

Lý Tinh Phương quay đầu nhìn về phía tôi, “Tôi thử liên lạc với Sài Anh trước xem sao.”

Tôi gật đầu.

Lý Tinh Phương bấm số gọi cho Sài Anh, điện thoại lập tức hiển thị đối phương đã “tắt máy”.

Lý Tinh Phương lại đổi một số điện thoại khác, ông ấy gọi đến Cục Cảnh sát, “Tiểu Vương à, giúp tôi điều tra một người tên Sài Anh, Sài trong từ củi lửa, Anh trong từ hoa anh đào, cô ta là sinh viên trường Đại học Ngoại ngữ Dân Khánh, khoảng 29 tuổi. Ồ? Vậy à. Có phương thức liên lạc của cô ta không? Được, cậu gửi cho tôi đi. Điều tra thêm về lớp của cô ta. Đúng vậy, là bạn đại học của Ngô Minh Lạc, có thể có liên quan đến vụ án của cô ta. Ừ, cám ơn nhé.”

Lý Tinh Phương cúp máy, “Sài Anh sau khi tốt nghiệp đã đi du học, đến giờ vẫn chưa về nước. Năm ngoái cô ta còn đưa cả cha mẹ ra nước ngoài luôn.”

Tôi sững sờ: “Đi nước ngoài?”

“Ừ, tôi có phương thức liên lạc với cô ta, nhưng không biết có gì thay đổi không. Giờ này ở bên đó hẳn là buổi sáng.” Lý Tinh Phương vuốt màn hình, lại nhập vào một dãy số khác.

Sau một hồi lâu, ông ấy mới mở miệng nói: “Xin chào, cho hỏi có phải là cô Sài Anh không? Tôi là cảnh sát của Cục Cảnh sát thành phố Dân Khánh, tôi họ Lý.”