Kỳ thi đại học của em gái đã kết thúc, sau khi trông thấy tôi, nó đầu tiên là vui mừng ra đón, nhưng ngay sau đó lại chuyển qua giọng điệu trách móc ỉ ôi.
Cha mẹ thì không có phản ứng gì lớn, chỉ theo như thường ngày hỏi tôi ăn chưa, mệt không, nhưng ánh mắt của hai người lại rất phức tạp. Tôi cũng không biết là chuyện gì.
Tôi vò vò đầu nhỏ em, hỏi thi cử thế nào, nó mặt mày tự tin kiêu ngạo như thế, xem ra có vẻ cũng không đến nỗi.
Tiếp đến là chờ công bố điểm, nhưng trước đó vẫn còn vòng thi đợt hai chiêu sinh tự do.
Em gái bám theo tôi hỏi lần này đưa nó đi thi được không, tôi đồng ý ngay.
Sau đó tôi trò chuyện trên nhóm chat với đám Tí Còi vài câu rồi đi ngủ.
Ở Hối Hương nhiều ngày như thế, thân thể tôi thật sự quá mệt mỏi.
Lúc đi ngủ, tôi có chút lo lắng không biết mình có nằm mơ hay không, nhưng may là một đêm ngon giấc, ngủ một mạch tới sáng luôn.
Ăn sáng rồi đến đơn vị rồi báo cáo với Sếp Già một tiếng.
Sếp Già tựa như không để tâm tới chuyện tôi xin phép nghỉ mấy ngày làm gì, chỉ cười híp mắt rồi nhắc nhở tôi cố gắng làm việc.
Tôi đến phòng làm việc, nhìn thấy đám Tí Còi, lại một tràng thăm hỏi ập đến.
Lúc trước chỉ báo mình vẫn ổn trong điện thoại, bây giờ trông thấy tôi bình an, mạnh khỏe thì Gã Béo và Tí Còi đều thở phào một cái. Về phần Quách Ngọc Khiết, cô ấy quan tâm đến Trần Hiểu Khâu nhiều hơn một chút.
Trần Hiểu Khâu đến sớm hơn tôi, tinh thần xem ra rất khá.
Giải quyết xong một sự kiện lớn ở Hối Hương, quay trở lại Phòng Di dời, tôi chỉ cảm thấy mối lo trong lòng và gánh nặng trên vai đã biến mất, toàn thân thoải mái.
Chỉ cần không nghĩ đến cái chuông gió trên người Trần Hiểu Khâu, thì mọi chuyện trước mắt hoàn toàn không có gì phải phiền muộn hết.
Năm người chúng tôi chưa vội làm việc mà tranh thủ tán gẫu một lát.
Tí Còi đột nhiên nói: “À, Tưởng Hựu nhập viện rồi.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tưởng Hựu làm sao vậy?”
“Ăn đồ ăn hỏng đau bụng, nhập viện để súc ruột rồi.” Tí Còi nói, “Em thấy bánh chưng của anh Trịnh thật sự là hỏng hết rồi.”
“Hả, tại cái bánh chưng đó sao?” Tôi càng thêm ngạc nhiên.
Gã Béo gật đầu, “Tưởng Hựu vốn cũng ngại nói, nhưng sợ mọi người ăn vào sẽ có vấn đề, nên nhắc nhở trước. Anh ấy ăn trước tiên nên người trúng chiêu cũng chỉ có mình anh ấy.” Gã Béo lại đổi đề tài, “Có điều, anh Trịnh nói người nhà với hàng xóm cũng ăn mà đâu có sao. Có khả năng là sau khi phát ở văn phòng, không kịp cho vào trong tủ lạnh nên bị hư thôi.”
“Tưởng Hựu bị ngộ độc thực phẩm đó. Nếu đơn thuần là do bánh chưng hư thì sao lúc ăn lại không để ý thấy được chứ? Lại còn ăn đến mức phải nhập viện?” Tí Còi tỏ vẻ hoàn toàn không tin.
“Anh Trịnh sẽ không nói dối loại chuyện thế này đâu.” Gã Béo đứng ở một góc nhìn khác.
Điểm này thì tôi và Tí Còi đều tán đồng.
Có lẽ là Tưởng Hựu xui xẻo, cũng có thể là lúc làm bánh, mẹ của Trịnh Vỹ đã mua nguyên liệu nhiều lần nên trong ấy có một đợt nguyên liệu có vấn đề.
“Anh ấy vẫn còn nằm viện à?” Tôi định đi thăm một chuyến.
Tí Còi lắc đầu, “Hôm nay xuất viện, ngay mai chắc có thể đi làm được rồi.”
“Ồ.” Vậy thì tôi không đến làm phiền nữa, ngày mai hỏi han một tiếng là được.
Ngoài chuyện Tưởng Hựu nhập viện ra, mấy ngày hôm nay không có chuyện sốt dẻo gì nữa cả.
Tí Còi tỏ ra khá lo sợ đối với chuyện ở Hối Hương, có điều khi nghe đến cái chết của Trần Lập và Trương Quỳnh, sau một hồi xuýt xoa cảm thán thì lại chuyển qua oán giận.
Cái này có liên quan đến chuyện phân chia và kế thừa di sản. Mấy anh chị em của cặp vợ chồng đó đều là những người không dễ nói chuyện tí nào.
Nhưng chuyện này tạm thời không cần gấp, đợi cảnh sát Hối Hương thông báo cho nhà họ Trần và nhà họ Trương xong thì chúng tôi sẽ đến thương lượng với họ.
Hội tuyên truyền ở thôn Sáu Công Nông tiến hành lâu như thế, người đến hiện trường để nghe tư vấn cũng đã giảm rồi. Nhưng có một số người có quyền tài sản lấy mấy phương án đền bù, muốn tung một số chiêu bịp bợm ở kỳ hạn sau cùng. Ví dụ như thêm hoặc bớt một vài người trong sổ hộ khẩu và sổ chứng nhận sở hữu nhà đất, cả chuyện làm thủ tục ly hôn, gấp rút kết hôn… mấy trò hề này đang ùn ùn xuất hiện.
Điểm này là Tiểu Cổ ở đồn công an nói với chúng tôi. Trên trình tự thông thường, có rất nhiều người chơi cái chiêu này, căn bản là đếm không hết. Có người còn nghĩ đến cách đút lót, vào lúc làm chứng nhận quyền tài sản và thay đổi quan hệ, nhân tiện sửa đổi thời gian đăng ký.
Thời buổi này các ban ngành của chính phủ đều liên kết với nhau để làm việc, nếu chạy cửa sau kiểu này thì chỉ thất bại mà thôi.
Nghe Tiểu Cổ nói, cũng có người khóc lóc ăn vạ, quấy rối linh tinh, thủ đoạn thô bạo lại trẻ con và cái kết sau cùng là bị bộ phận an ninh bắt tạm giam. Báo hại những cảnh sát ở đồn gần đây lại một phen bận bịu.
Chúng tôi cũng chỉ xem đó như một câu chuyện cười mà thôi.
Vừa khéo thời gian này đang rảnh rỗi, lúc em gái tham gia thi chiêu sinh tự do thì Gã Béo và Tí Còi đều đi theo cho vui, Quách Ngọc Khiết cũng rủ rê Trần Hiểu Khâu cùng đi.
Trường em gái đăng kí là Đại học Dân Khánh, lấy tên của thành phố để đặt tên, đây là trường đại học tốt nhất ở Dân Khánh. Ít nhất là xét trên điểm trung bình đậu vào và xác xuất có việc làm sau khi tốt nghiệp thì là vậy. Trong nước, Đại học Dân Khánh cũng có thể xếp vào top 10, Khoa Văn Lý đều có những chuyên ngành trọng điểm, tiền đồ rất sáng sủa.
Kỳ thi sơ khảo không yêu cầu thí sinh chọn chuyên ngành, còn thi đợt hai thì phải chia để tiến hành thi vấn đáp.
Chuyên ngành mà em gái đăng kí theo số đông là Tài chính. Sau kì thi tốt nghiệp lớp 12, nó cứ chờ nước đến chân mới nhảy, vội đi mua một số tài liệu giáo khoa về tài chính, đọc vài tác phẩm của các giáo sư ngành Tài chính ở Đại học Dân Khánh, xem sơ tin tức về ngành tài chính trong thời gian gần đây, rồi vác balo đi thi vấn đáp.
Nếu thi đại học nó đã phát huy như bình thường, mặc dù việc vào Dân Khánh thì còn thiếu một chút, nhưng sự chênh lệch bé nhỏ này tuyệt đối không thành vấn đề, nên kì thi vấn đáp này không cần lo lắng nhiều.
Đội “áp tải” thí sinh chúng tôi hơi hoành tráng, nhưng lại có dáng vẻ của đoàn tham quan du lịch hơn.
Gã Béo còn hẹn với Tiết Tĩnh Duyệt nữa, nhưng cô ấy đến muộn một chút.
“Cố lên nhé Tiểu Vân!” Quách Ngọc Khiết làm ra dáng vẻ cố lên rất khoa trương.
“Đừng căng thẳng nhé, đến lúc đó cứ thoải mái chém gió khéo khéo là được thôi.” Tí Còi hình như đang truyền đạt kinh nghiệm, nhưng nghe có chút tào lao.
“Đợi em ra là mình đi ăn nhé. Em muốn ăn gì? Để anh chị đặt chỗ trước cho.” Còn điểm quan tâm của Gã Béo thì có gì đó sai sai.
Nhỏ em bật cười khanh khách.
Tôi xua cái đám loi nhoi đó qua một bên, chỉ nói đơn giản với nó: “Đi đi em. Kết thúc thì gọi điện cho tụi anh.”
“Vâng ạ.” Em gái gật đầu rồi đi vào tòa giảng đường.
Đợi đến khi bóng nhỏ em đã khuất hẳn thì Quách Ngọc Khiết nói: “Hiếm khi được đến trường, bây giờ tụi mình đi dạo vòng vòng trong trường đi. Duyệt Duyệt lát nữa mới đến phải không?”
Gã Béo gật đầu.
Mấy người chúng tôi đều đồng ý, cùng nhau tản bộ trong trường Đại học Dân Khánh.
Trường này nằm giữa trung tâm thành phố, chiếm một diện tích rất lớn, chia thành nhiều phân khu nhỏ. Vì nguyên nhân mở rộng dần qua từng năm nên khoảng cách giữa các phân khu tuy không đến một vạn tám ngàn dặm nằm hẳn ở những khu vực khác nhau trong thành phố, nhưng cũng phải cách nhau đến một còn đường dài.
Xét từ điểm này thì Đại học Dân Khánh rất rộng rãi, có điều vì ở trung tâm thành phố, dù gì thì cũng tấc đất tấc vàng, lại cộng thêm công tác mở rộng cơ sở hàng năm nữa, nên khung cảnh trong vườn trường rất sơ sài, không đẹp mắt, cũng chẳng có cảnh trí đặc sắc nào.
Vì đang là cuối tuần nên trong trường rất ít sinh viên, trái lại “khách tham quan” như chúng tôi thì rất nhiều.
Ngoài việc muốn vào các tòa nhà phải quét thẻ, xe bên ngoài cũng không được đỗ ở trong vườn trường ra, thì Đại học Dân Khánh luôn mở rộng cửa đón mọi người đến.