Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 73: Cô gái bị treo cổ chết (1)

Càng lúc càng nhiều người nhìn thấy rõ vật treo lơ lửng trên sân khấu là gì.

Gã Béo khàn giọng hỏi: “Vở kịch này còn có tình tiết này sao?”

Đây đương nhiên không phải là tình tiết vở kịch.

Những giáo viên ngồi ở dãy ghế trước sợ hãi nhảy dựng lên, các thành viên của câu lạc bộ kịch nói cũng chạy lên sân khấu, khóc thảm thiết. Cho dù như thế nào thì đây chắc chắn không thể nào là tình tiết được sắp xếp trong vở kịch được.

Tí Còi chống khuỷu tay lên người tôi, hỏi nhỏ “Anh Kì, anh có nhìn thấy gì không?”

“Không” tôi lắc đầu. Nhìn chăm chú vào cô gái treo lơ lửng trên kia.

Sau khi phát hiện ra đó là một người thì tôi ngay lập tức có cùng suy nghĩ với Tí Còi, nhưng sau khi nhìn kỹ thì phát hiện xung quanh cô gái đó không hề có chút bất thường nào.

“Có lẽ là tự sát.” Gã Béo suy đoán.

Người trẻ tuổi thì dễ hành động xốc nổi, chỉ là việc lựa chọn tự sát vào thời điểm tế nhị như vậy và cách tự sát bi thảm như thế này thì quả thật là hiếm gặp. Điều này có vẻ như không giống hành động nóng giận nhất thời.

Tôi nhìn thấy Trần Hiểu Khâu đứng ở góc sân khấu, chau mày, ngẩng đầu nhìn về phía người nạn nhân. Mã Nhất Binh đã bị dọa chết đứng tại chỗ, miệng run rẩy lẩm bẩm, không biết là cậu ta đang nói gì.

Có người giống như giáo viên, đang gọi điện báo cảnh sát, cũng có người muốn đỡ cô gái đó xuống, hình như còn có người ngăn cản, bắt đầu nảy sinh tranh cãi.

Tiếng chuông điện thoại của Tí Còi vang lên, vừa lấy điện thoại ra xem thì vô cùng tức giận nói “Là anh chàng họ Mã kia gọi tới.”

“Để làm gì?” Quách Ngọc Khiết chau mày.

Tí Còi liếc sang tôi một cái rồi bắt máy: “Cậu đang ở đâu đó, gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

Tôi chỉ cho Tí Còi thấy vị trí của Mã Nhất Binh.

Mã Nhất Binh vẫn còn ngồi bất động dưới đất, khóc lóc thảm thương nói gì đó trong điện thoại.

Tí Còi bực bội nói: “Cậu đừng có suy nghĩ lung tung nữa, không có chuyện gì cả, chuyện không phải như vậy đâu! So với việc lo sợ mấy chuyện đó thì đáng lẽ ra cậu nên lo sợ rằng trong trường cậu có tội phạm giết người chứ?”

Tí Còi vừa nói xong mấy lời này, thì tôi nhìn thấy Mã Nhất Binh run rẩy dữ dội hơn nữa.

Cảnh sát tới rất nhanh, sau khi tới thì chỉ huy các giáo viên trong trường dẫn học sinh rời khỏi. Bốn kẻ chúng tôi có hơi nổi bật trong đám sinh viên

Tí Còi nói chuyện với Cảnh Sát, giải thích tình hình. Vừa hay, Mã Nhất Binh đứng ngay bên cạnh cảnh sát, làm nhân chứng.

Tôi lơ đãng không để ý tới họ, đang tự suy xét lại những sự việc đã xảy ra gần đây.

Đi xem một vở kịch sinh viên mà cũng có thể gặp phải chuyện người chết được... Có phải là do tôi đã găp phải ma quỷ quá nhiều rồi, cho nên vận may đã cạn kiệt hết, như lời mà người của văn phòng Thanh Diệp nói, bạc phúc tổn thọ, liên tục gặp xui xẻo? Không, có lẽ người xui xẻo là Trần Hiểu Khâu chăng? Cô ấy mới thoát chết từ trong tay của bộ đồ Kimono, nên không được may mắn cho lắm. Câu lạc bộ kịch nói này bị bộ Kimono đeo bám nhiều năm như vậy, có lẽ là họ gặp phải xui xẻo.

Cho dù nghĩ sao đi nữa thì chuyện này chắc chắn là nhắm vào câu lạc bộ kịch nói, nếu không thì bất luận là cô gái đó tự sát hay bị ngươi ta giết thì cũng sẽ không lựa chọn cách cho “cả thiên hạ chứng kiến ” này.

“Được rồi, đi thôi.” Sau khi Tí Còi và cảnh sát nói chuyện xong, để lại thông tin liên hệ thì quay về chỗ chúng tôi.

“Tiểu Khâu thì sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Tất cả các thành viên của câu lạc bộ kịch nói đều cần phải lấy lời khai”. Tí còi trả lời, “Chúng ta đi trước thôi.”

Các khán giả là sinh viên đều đã rời khỏi hết, có nhiều người còn bị dọa khóc, nước mắt không ngừng tuôn, còn có mấy người khác thì cả người trở lên mềm nhũn, không đi nổi, được bạn học và giáo viên dìu đi.

“Không ngờ Trương San Mai lại chết như vậy.”

Tôi nghe thấy đám sinh viên đi ra cùng chúng tôi đang bàn tán.

“Không phải cô ấy đang đi đóng phim ở phim trường sao?”

“Vai diễn của cô ấy đã kết thúc hôm qua rồi. Cô ấy còn mời mọi người trong phòng đi ăn nữa, sáng nay còn tặng quà cho thầy cô, tới tối thì…”

“Vậy chắc không phải là tự sát đâu nhỉ?”

“Ai mà biết được chứ. Cách nhau mấy tiếng đồng hồ, ai biết trong khoảng thời gian đó là đã xảy ra chuyện gì?”

“Có thể là phim bị cắt bỏ rồi.”

“Chắc cô ấy chỉ diễn một vai phụ nhỏ thôi nhỉ?”

Đám sinh viên thì thầm to nhỏ, bàn tán với nhau.

Trương San Mai sao? Cái tên này nghe quen quen. Tôi nghĩ một lúc thì nhớ ra đó là cái tên mà cô em họ Lam Lam của Trần Hiểu Khâu có nhắc tới khi gọi điện thoại cho cô ấy. Mã Nhất Binh từng mời cô ta đóng vai Tiền Điền Linh Nại, bị cô ta từ chối. Nếu như cô ấy đồng ý thì sẽ không dính dáng gì tới Trần Tiểu Khâu nữa, tôi cũng sẽ không biết tới chuyện này, không phải nhờ người của văn phòng Thanh Diệp giúp đỡ, có lẽ… Hai năm sau cô ấy sẽ bị bộ Kimono đó hại chết. Giờ thì không cần đợi tới hai năm nữa, cô ấy đã treo cổ chết lơ lửng trên sân khấu.

Tôi suy nghĩ lung tung, sau đó tạm biệt mọi người ở cổng trường, tự mình đi về nhà.

Cuối tuần trôi qua, thứ hai đi làm, đám người Quách Ngọc Khiết hỏi thăm Trần Hiểu Khâu những chuyện xảy ra sau đó.

“Là do cô ta giết, đã bắt được hung thủ rồi.” Quách Ngọc Khiết nói, “Hung thủ là một sinh viên nữ cùng phòng, cô ta và nạn nhân cùng nhau đi thử vai, một người được chọn, một người không được chọn, nên trong lòng không thoải mái. Hôm đó nạn nhân lại hơii khoe khoang, cô ta một phút nóng giận nên…”

“Cách thức giết người như vậy chắc không phải là hành động nóng giận nhất thời đâu hả?” Tí Còi đưa ra ý kiến không đồng tình.

“Cô ta nói là nóng giận nhất thời, còn cảnh sát kết luận như thế nào thì em không biết.”

Trần Hiểu Khâu cũng chỉ là nghe cô em họ Lý Nhược Lam kể lại, chứ không phải là nhờ các mối quan hệ trong nhà để dò hỏi thông tin về tình hình điều tra phía cảnh sát. Cô ấy không có hứng thú gì với chuyện này.

“Có khi nào cô gái đã chết kia sẽ biến thành ma không?” Quách Ngọc Khiết đột nhiên hỏi.

Văn phòng trở nên im lặng, bốn người họ đưa mắt nhìn sang tôi.

Tôi cười không được khóc cũng không xong, “Hôm đó tôi chẳng có cảm giác gì cả?”

Tôi có được một đôi mắt âm dương, nhưng không được trang bị kiến thức về linh dị, không biết được ma quỷ được sinh ra như thế nào. Có thể là trong khoảnh khắc con người chết đi thì linh hồn sẽ lìa khỏi xác, biến thành ma quỷ, cũng có thể trong tuần thất đầu tiên mới biến thành hồn ma tự do đi lại. Không thể nào bắt tôi tới canh giữ nhà hát kịch đó để giám sát mọi lúc chứ?”

“Sau này Học viện Hí kịch lại thêm một câu chuyện truyền thuyết trong trường học nữa rồi.” Tí Còi chế nhạo.

“Ma nữ nhà hát kịch?” Gã Béo tiếp lời.

“Này, người ta vừa mới chết đó!” Quách Ngọc Khiết quở trách hai kẻ không có tình người kia.

“Thôi thôi, không nói nữa.” Tí Còi khua khua tay.

Trải qua sự việc ông Vương bà Vương, năm người chúng tôi không còn làm quá chuyện có người chết nữa.

Điện thoại văn phòng reo lên, Gã Béo nghe máy. Sau khi nói được hai câu thì đưa điện thoại cho Quách Ngọc Khiết.

“Xin chào, tôi là, vâng, dạ được, dạ được, cháu biết rồi, Chủ nhiệm Mao, cảm ơn bác.” Quách Ngọc Khiết cúp điện thoại, quay đầu nhìn tôi, “Ông Đào về rồi.”

Ông Đào tên đầy đủ là Đào Hải, là một mục tiêu khác mà tôi và Quách Ngọc Khiết đang phụ trách, người này trẻ hơn ông Vương một chút, đã ly hôn, sống một mình, có một đứa con trai, những đã mất liên lạc. Cách đây không lâu, ông ấy về quê thăm họ hàng thân thích, cũng có thể nói là đi xin đểu. Ông ta khá nghèo, vốn dĩ là thuộc danh sách những người dễ thuyết phục giải tỏa di dời, chỉ là phải tốn thời gian để đàm phán với ông ấy về chi phí bồi thường, nhưng theo như sự giới thiệu của Chủ nhiệm Mao thuộc ủy ban dân cư thì mấy năm trước ông ta nghèo đến nỗi không có cơm để ăn nhưng cũng không chịu bán căn nhà đó đi, điều này có chút kỳ lạ.

“Ngày mai đi không?” Tôi hỏi Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết gật đầu, đưa ra thời gian.

Buổi chiều, phòng giải tỏa di dời có một người tới.

“Anh Thụy, anh Kỳ.” Mã Nhất Binh co đầu rụt cổ, nằm bò ngay cửa văn phòng, cười nịnh chúng tôi, “Chị Trần, hai chị cũng khỏe chứ.”

Tí Còi bực bội nói: “Cậu tới đây làm gì?”

Một cô gái bước lên từ sau lưng Mã Nhất Binh, mặt mày cau có, lúc trừng mắt nhìn mã Nhất Binh thì ánh mắt rất hung dữ.

Mã Nhất Binh mặt mày đau khổ, muốn khóc nhưng không khóc được.

“Chị.” Lý Nhược Lam đi vào văn phòng một cách rất hiên ngang, làm bộ giả vờ nhìn đồng hồ, “Chị hết giờ làm chưa?”

Trần Hiểu Khâu cau mày “Sao em lại tới đây?”

“Tới tìm chị để đi ăn chứ sao”, Lý Nhược Lam nói, rồi nhìn chúng tôi cười cười, “Các anh chị cũng đi cùng nhé, tên kia mời, ai có mặt đều có phần cả.”

Cô ta chỉ vào Mã Nhất Binh.

Mã Nhất Binh cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Tí Còi bất lực đỡ trán, “Chẳng phải đã nói là không có gì rồi sao?”

“Sao có thể không có gì được chứ...” Mã Nhất Binh sầm mặt xuống.