Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 726: Thôn quẹo cổ (5)

“Tiểu Phương à… Lần này cháu bị nó nhìn trúng rồi đó...”

“Đám quỷ nhỏ này! Nói bao nhiêu lần là không được đến chỗ đó rồi. Không được đến chỗ đó!”

“Oaaa...”

“Hu hu hu...”

Trước mắt tối om, tôi không nhìn thấy gì cả. Chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn loạn.

Những âm thanh nối liền với nhau, mỗi người giống như đang tự độc thoại một mình. Rất nhiều lời nói chồng chéo lên nhau, nhưng kỳ lạ là tôi có thể phân tách được từng câu nói, thậm chí còn phân biệt được lời nói của từng người.

“Phù…”

Một tiếng thở dài lấn át mọi âm thanh khác, cũng là âm thanh duy nhất tôi nghe thấy lúc này, đồng thời tôi cũng ngửi thấy mùi khói thuốc lá chất lượng kém khiến người ta nghẹt thở.

“Tiểu Khúc à! Việc này không phải người trong làng không muốn giúp mà là giúp không nổi. Chị cũng biết đó, bé gái ưa nhìn nào đến chỗ đó mà bị con ma đấy nhìn trúng thì chỉ có nước chết. Chị muốn cứu con gái chị cũng chỉ còn cách đó thôi.” Là tiếng nói của người vừa thở ra khói thuốc, giọng nói trầm đục, chắc là là một người đàn ông lớn tuổi. Trong giọng nói lộ ra vài phần mệt mỏi và bất lực.

Giọng người đàn ông vừa dứt, cảnh vật trước mắt tôi dần trở nên rõ ràng, không gian tăm tối dần sáng rõ hơn.

Cái cô bé đó hoảng sợ ngồi trên giường đất, tay người phụ nữ cầm một cái bát nhỏ, trên mặt vương đầy nước mắt. Bà ta bôi trét thứ bột màu đỏ lên mặt cô bé, vừa bôi vừa an ủi. Cô bé dần bình tĩnh lại.

“Mẹ ơi, làm vậy con ma sẽ không đến tìm con nữa phải không?” Ánh mắt cô bé đầy chờ mong, tay trái nắm lấy tay phải - nơi có vài vệt máu và dấu tay đỏ tươi.

Cô bé lúc này tôi thấy có chút khác so với cô bé tôi nhìn thấy lúc nãy. Có lẽ thời gian trôi qua đã khá lâu, bé gái năm nào đã thành một thiếu nữ rồi.

Người phụ nữ gật đầu.

Trong lòng tôi có chút xót xa thương cảm.

Ánh mắt lóng lánh của cô bé năm xưa khác xa với sự trầm lặng của cô bé bây giờ.

Đến giờ cô bé vẫn chưa biết rằng, cuộc đời của mình đã hoàn toàn thay đổi từ lúc bước đến cái sơn động kia.

Cảnh tượng lại thay đổi.

Người đàn ông và người phụ nữ đang cãi nhau, cùng với sự hoang mang không thể làm gì của bé gái. Ở trường học, cô bé bắt đầu bị đám bạn bắt nạt; cô xoá đi lớp bột màu trên mặt kia, nhưng ngay tối hôm đó, cô bé lại mơ thấy ác mộng, trên bàn tay lại xuất hiện vệt máu...

Cô bé dần chết lặng.

Giấc mơ thay đổi quá nhanh khiến tôi không kịp làm gì. Chớp mắt, cô bé đứng trên khung cửa sổ của lớp học.

Trên mặt cô bé còn vương nước mắt, lớp bột kia lại bị xoá đi. Hai tay cô bé bám lấy thành cửa sổ, chân nhấc lên khỏi bục cửa.

Tim tôi đập dữ dội, cố đưa tay bắt lấy cô bé.

Tay tôi xuyên qua thân thể của cô, tôi thuận đà theo thân thể cô bé ngã xuống từ lớp học.

Cô bé mở to mắt, bắt đầu la hét vùng vẫy.

Cô bé lấy hết dũng khí nhảy xuống để kết thúc cuộc đời bi thảm của mình. Nhưng đến lúc cận kề cái chết, bản thân cô bé lại thấy sợ hãi vô cùng.

Cô bé vùng vẫy tay chân, tôi gắng hết sức muốn kéo lại, nhưng không thể chạm đến được người cô.

Tôi rơi xuống cùng cô bé. Tôi thấy trên người cô bé xuất hiện một cái bóng mờ nhạt. Trên bàn tay cô nổi lên dấu tay, móng tay cào rách da thịt. Tay của cái bóng mờ kia túm được tóc của cô bé.

Tôi trợn to mắt.

Bịch!

Cái bóng kia ép mạnh đầu cô bé xuống đất, như muốn tạo một cái hố lớn trên mặt đất vậy. Máu tươi loang lổ như bông hoa đang nở rộ.

Cái bóng biến mất rồi!

Tôi bay phất phơ xuống đất, vẫn còn chút mất hồn.

Hành động ác độc như thế nhất định là một hồn ma đầy oán khí.

Là cô gái chết ở trong sơn động sao?

Tôi bất giác rùng mình.

Những dây leo kỳ lạ ở sơn động, con ma nữ giữa những đám dây leo và giờ nó xuất hiện bên cạnh cô bé... Con ma này không hề phù hợp với những kiến thức logic mà tôi biết. Nó dường như bị nhốt trong sơn động, nhưng dường như lại có cách thoát ra, tự do hành động.

Trong lúc tôi xuất thần thì xung quanh đã tụ tập rất nhiều giáo viên và học sinh. Bọn họ bàn tán sôi nổi mà không nhìn thấy ngoài thi thể ra thì còn có hồn ma của cô bé đứng trước mặt bọn họ.

Tôi nhìn theo hồn ma ngơ ngác kia, bất chợt nghĩ đến “người dẫn đường”, nên bắt đầu cảnh giác.

Âm khí xung quanh vẫn không thay đổi, nhóm người hỗn loạn bắt đầu gọi cảnh sát và xe cứu thương. Có học sinh bị doạ ngất, các giáo viên đang vỗ về và giải tán đám đông...

Cô bé vẫn đứng ngẩn ngơ một chỗ, không biết làm gì, cũng không biết nên đi đâu về đâu.

Đột nhiên, không khí âm trầm trở nên dính đặc.

Tôi để ý xung quanh, muốn tìm tung tích “người dẫn đường” nhưng phát hiện bản thân đã quay trở lại phòng học rồi.

Tôi chửi thầm sự hoạt động không quy luật của cảnh mộng.

Cơ hội tốt như vậy mà cứ thế bỏ lỡ mất như thế? Tại sao lại quay về chỗ phòng học?

Có điều, lúc này phòng học có chút khác biệt, nó đã được sửa sang lại.

Trong lớp có bảy tám học sinh đang vây quanh bắt nạt một nữ sinh.

Con ma đang đứng kế bên lạnh lùng theo dõi tất cả.

Hình dáng của nữ sinh đó khiến tôi lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra trên người Mạnh Nhất Phàm.

Đám học sinh bắt nạt ấy di chuyển dần đến bên cửa sổ, đẩy nữ sinh nọ lên thành cửa. Nửa người đã bị đẩy ra ngoài, nữ sinh sợ tím tái mặt mày.

Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Dù biết rằng nữ sinh này sau khi chết sẽ hãm hại những học sinh từ nơi khác đến, nhưng lần này cô bé ấy là người bị hại. Hơn nữa, nếu không chết thảm như vậy thì có lẽ cô ấy cũng sẽ không biến thành ác quỷ thế kia.

Tôi vừa muốn bước lên nhưng con ma lại nhanh hơn. Thân hình của nó loé lên rồi biến mất, bím tóc sau đầu nữ sinh bung ra, rơi từ sau gáy xuống mang tai. Lúc này, sau đám tóc tán loạn của nữ sinh lộ ra một đôi mắt.

Trong đám học sinh đang đẩy nữ sinh có người nhìn thấy đôi mắt đó, bị doạ đến hét lên.

“Yêu quái!”

“Tao đã nói nó là yêu quái mà!”

Nữ sinh vùng vẫy, nước mắt rơi lã chã.

Tôi căn bản không thể lại gần được nữ sinh, mà trực tiếp bị đám học sinh cản bên ngoài.

Đám học sinh bị doạ đến thất thần, lại đẩy thêm mấy cái, cơ thể nữ sinh gần như rơi ra ngoài cửa sổ.

“Á!” Nữ sinh từ cửa sổ rơi xuống.

Tôi chen đến bên cửa sổ, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Vị trí hoàn toàn giống nhau, tư thế cũng y hệt, cái xác cũng vậy... Tất cả đều khiến người ta kinh sợ.

Mà bên cạnh xác của nữ sinh hiện ra hình ảnh của một hồn ma, không lâu sau, một cái hồn khác cũng xuất hiện ở chỗ đó.

Tôi nhìn thấy cái hồn ma hiện ra lúc sau vồ lấy hồn ma phía trước, vô cùng ác độc mà bóp cổ nó. Con ma phía trước bị đánh bất ngờ, không kịp phản ứng, thân thể chớp lên mấy cái rồi biến mất.

Đây là....

Tôi nghe thấy tiếng cười.

Con ma nữ, phòng học, tất cả đều biến mất.

Tiếng cười của con gái u ám đáng sợ.

Tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập và giọng hát ồn ào.

Tôi nhìn thấy bóng lưng của nữ sinh đó, nữ sinh đến từ cái thôn Quẹo Cổ kia, cái người tên là Tiểu Phương. Cô ta bước ra cổng chính của khu dân cư, mặt mày hớn hở.

Sự đồng tình của tôi dành cho cô ta đã hoàn toàn biến mất. Khi nhìn thấy xe cảnh sát tiến vào khu dân cư, quay đầu nhìn thấy hình ảnh khom lưng của Vương Tiểu Bằng và cái dáng vác túi xác chết đi ra từ khu chung cư, tâm trạng tốt đẹp của tôi hoàn toàn biến mất.

Hối Hương thật sự là một nơi khiến cho người ta không thể vui vẻ nổi.

Tôi cắn chặt răng, trong lúc tâm trạng đang tuột dốc, tôi mở bừng mắt ra.