Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 7: Mã số 091 - khuôn mặt quỷ trong nước (7)

“Lột da mặt?”

“Đúng vậy, lột da mặt. Từ vết cắt ở cổ rạch một vòng, lột thẳng lên trên, đem cả khuôn mặt, cả da đầu, cùng với tóc lột xuống hết. Sau khi lột xuống thì đem chôn ở khu đất trống trước từ đường, hằng năm khi người trong thôn tới cúng bái thì giẫm lên chỗ đó, giẫm lên mặt những người đàn bà lăng loàn. Nhưng chị Hoa không phải là người như thế... chị ấy thật sự không làm gì cả, tên súc sinh đó, lúc lột da mặt còn cười ha hả! Trên mặt bắn đầy máu, liền lấy lưỡi liếm sạch! Tên súc sinh đáng đâm ngàn nhát đó! Thật sự không có nhân tính, đó là người phụ nữ của hắn mà!”

“Bà Tưởng, bà đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi, đã qua rồi!”

“Hu hu, đúng vậy, đều đã qua hết rồi… nhưng mà không có ai biết cả, chị Hoa chết một cách oan ức như vậy!”

“Khi đó quan phủ không xử lý sao ạ? Vụ án báo quan chính là cùng với vụ án này đúng không ạ?”

“Không có… Bà đi vào trong thành tìm người đàn ông đó, anh ta đi báo quan, nhưng sau khi người của quan phủ tới, thôn trưởng mời về nhà ông ta, còn có cả một đám người đi cùng nữa, bà không biết họ đã nói những gì, người của quan phủ đều đi về cả. Thôn trưởng dỡ bỏ từ đường, nói đây là tạm thời. Qua một thời gian sau, lại có người quan phủ tới, thôn trưởng dẫn họ đi xem căn nhà trống đó, họ đi quan sát một vòng rồi ra về. Bà lại đi tìm người đàn ông đó, nhưng bất luận là bà nói gì, anh ta cũng không đáp lại, sau đó thì không chịu gặp bà nữa…”

“Bà ơi, đây không phải là lỗi của bà, bà đừng có để trong lòng nữa.”

“Bà biết, nhưng mà…aizz!”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó à? Sau đó thì chiến tranh xảy ra, có nhiều người chuyển đi rồi, bà cũng chuyển đi luôn. Lúc mà bà chuyển đi thì từ đường vẫn chưa được khôi phục, sau khi chiến tranh chấm dứt bà có trở về thăm một lần, từ đường đó vẫn trống không, mọc đầy cỏ dại, cũng không nhìn ra được chỗ mà khi xưa chôn da mặt của chị Hoa ở chỗ nào nữa…”

“Vậy thì, theo như bà biết, thôn của mọi người đã giết chết bao nhiêu người như thế ạ?”

“… Bà không biết. Mẹ bà nói… trẻ con không được bước vào từ đường, không được giẫm lên nơi đó. Mọi ngóc ngách của nơi đó đều không may mắn, trẻ con dương khí yếu, nếu đến đó sẽ bị quỷ dẫn đi mất.”

“Xì, vậy chẳng phải là có rất nhiều sao?”

“Có lẽ vậy. Có lẽ nơi đó bên dưới có chôn rất nhiều da mặt, những cái trước bị mục nát đi thì lại có cái mới, tầng tầng lớp lớp, trộn lẫn cùng với đất.

“Ai dzô, bà đừng nói nữa, quả thật đáng sợ!”

“Tôi nói cho cậu nghe, trong nhà máy của chúng tôi có người nhìn thấy ma rồi, là một con ma nữa đó! He he he”

“Bà, bà… bà cười gì vậy chứ?”

“Cậu biết không, người nhà của người đàn ông đó có nói với bà một câu, nói rằng thôn của chúng ta sớm muộn gì cũng gặp tai họa! Đã giết người như vậy lại còn không chôn cất người ta đàng hoàng tử tế, những người đã chết đó sao có thể bỏ qua được chứ?”

Ngày 3 tháng 8 năm 2015, nhận được điện thoại của Phương Quốc Anh, ghi âm cuộc gọi 201508031748.mp3.

“Văn phòng Thanh Diệp phải không ạ? Phải người của văn phòng Thanh Diệp không ạ?”

“Vâng, đúng rồi, anh Phương…”

“Các anh mau tới cứu tôi với! Nó tới rồi! Nó lại tới nữa rồi! Ở ngay trên người con gái tôi! Nó ở ngay trên người con gái tôi!”

Ầm ầm

“Anh Anh, mau mở cửa ra.”

“Bố ơi, bố ơi, a…, hu hu hu.”

“Anh Phương, hiện tại anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở trong nhà! Các anh mau tới đi! Nó tới giết tôi rồi! Chắc chắn là nó tới giết tôi! Nó còn muốn giết cả nhà chúng tôi.”

Rầm!

“A a a a, đừng qua đây!”

“Anh Anh, anh làm gì vậy?”

“Đừng qua đây, đừng qua đây!!!”

“Anh Anh.”

Soạt soạt soạt.

Ngày 3 tháng 8 năm 2015, gấp rút chạy tới chỗ ở của Phương Quốc Anh, đã không còn ai. Bảo vệ cổng và hàng xóm cho hay, có xe cấp cứu tới đưa Phương Quốc Anh tới bệnh viện, vợ và con gái anh ta đi cùng. Phương Quốc Anh bị thương nặng, tình hình cụ thể ra sao thì chưa biết.

Ngày 3 tháng 8 năm 2015, nhanh chóng di đến bệnh viện, tìm được vợ và con của Phương Quốc Anh. Phương Quốc Anh đang được cấp cứu, lá bùa hộ thân của phòng nghiên cứu mà vợ anh ấy cầm trong tay đã bị đốt hơn nửa.

Ngày 4 tháng 8 năm 2015, kết thúc việc cấp cứu Phương Quốc Anh, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Dò hỏi vợ anh ta về tình hình lúc đó. Tập tin âm thanh 09120150804.wav.

“Anh cũng nhìn thấy bộ dạng của tôi rồi. Hôm nay, à không, là hôm qua, hôm qua đột nhiên mưa lớn, tôi đi đón con gái tan học, không mang theo dù, trên đường về mắc mưa, về tới nhà thì thấy anh Anh vừa mới thức dậy. Hôm trước anh ấy làm ca đêm, hôm nay ngủ bù. Tỉnh dậy thì nhìn thấy chúng tôi. Tôi còn bảo anh ấy mau vào mở vòi sen, pha nước nóng tắm cho con gái. Tôi đẩy con gái sang cho anh ấy, tự mình đi lấy thuốc cảm. Anh ấy… thời gian này anh ấy đã khỏe lên rồi, cái bùa hộ thân lấy ở chỗ các anh luôn đeo trên cổ, lúc đi tắm cũng phải mang theo vào phòng tắm, không còn nhìn thấy con ma đó nữa. Tôi không ngờ lại như vậy, tôi đem con gái… con gái ướt mem đẩy cho anh ấy… hu hu…”

“Chị Phương.”

“Hu hu, tôi vừa quay người đi thì nghe con gái kêu bố ơi thì nghĩ không có gì. Sau đó lại… lại nghe nó gọi tôi. Tôi quay đầu thì nhìn thấy anh Anh… anh Anh đang nhìn trừng trừng vào mặt của con gái, nó sợ đến nỗi cứng ngắc luôn. Lúc đó tôi cảm thấy không ổn, nhưng vẫn không nghĩ gì nhiều, anh Anh chỉ kêu lên một tiếng, sau đó xông vào trong phòng, đóng cửa lại. Tôi hoảng hốt, liều mạng gõ cửa, anh ấy đã khóa cửa, tôi liền đi tìm chìa khóa dự phòng. Con gái cũng bị dọa khóc không ngừng, tôi không dỗ được! Mở cửa đi vào thì nhìn thấy anh ấy đang gọi điện thoại, lúc nhìn thấy thôi thì sợ hãi kinh khủng, không ngừng hét lên. Mắt của anh ấy cứ nhìn trừng trừng vào mặt tôi, tôi quả thật quá ngốc! Cả một lúc lâu sau mới tỉnh ra, sờ lên mặt, cả mặt đều là nước. Khi đó anh ấy liên tục tránh né tôi, tôi kéo lấy miếng vải mà không rõ là vải gì để lau người, muốn đến gần anh ấy, anh ấy vẫn sợ, nhưng không còn tránh né tôi nữa. Tôi liền nhìn bùa hộ thân…”

“Khi đó đã bị đốt rồi...”

“Đúng vậy, đốt mất rồi, vẫn còn đang cháy. Tôi nghĩ cần phải gọi điện thoại cho các anh, sau đó tôi nghe anh Anh hét lên, đẩy ngã tôi. Khi đó con gái tôi đang đứng ở ngay cửa. Tôi quên mất nó. Nó đứng ngay cửa, cả người cũng toàn là nước… anh Anh, anh Anh gào khóc lên… anh ấy vừa khóc vừa nói…”

“Anh Phương đã nói những gì?”

“Nói… nói… Tha cho con bé đi, đừng có hại con bé… anh ấy không trốn nữa… anh ấy không trốn nữa…”

“Đây là suy nghĩ của bản thân anh Phương hay là chỉ thị rõ ràng mà anh ấy nhận được từ chỗ mặt quỷ?”

“Gì cơ? Tôi, tôi không biết, tôi chỉ nghe anh ấy nói vậy, sau đó cầm lấy con dao ở trên bàn... anh ấy... hu hu.”

“Anh Phương vẫn còn sống, vẫn còn hy vọng mà.”

“Thứ đó rốt cuộc là cái gì? Các anh nghĩ ra được cách nào chưa?”

“Chúng tôi đã điều ra chân tướng thật sự của thứ đó rồi. Hiện tại có một vấn đề...”

“Vấn đề?”

“Chúng tôi không có cách nào tìm ra được vật thể chứa đựng nó, có lẽ, nó không tồn tại vật thể chứa đựng. Vì vậy muốn trừ khử nó, chỉ có thể đợi lúc chúng ta đối mặt trực tiếp với nó.”

“Nghĩa là gì?”

“Chúng tôi phải để cho chồng của chị gặp mặt quỷ đó một lần ngay trước mặt chúng tôi.”

“Sao được chứ, anh Anh đã ra nông nỗi này rồi.”

“Đúng vậy, anh ấy đã như vậy rồi, nếu còn không xử lý thứ đó, lần sau chưa chắc anh ấy đã được may mắn như vậy nữa.”

“Hu hu.”

“Chị Phương, đây là bùa hộ thân mới, sau khi anh Phương hồi phục sức khỏe, chị có thể liên hệ với chúng tôi, quyết định có làm như vậy hay không. Đương nhiên, khoảng thời gian này chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, xem có thể tìm được cách nào khác để giải quyết thứ này không.”

Ngày 6 tháng 8 năm 2015, Phương Quốc Anh chết. Nguyên nhân cái chết là nhảy lầu tự tử. Chị Phương chưa kịp chuyển những lời mà hôm đó chúng tôi bàn bạc tới Phương Quốc Anh. Suy đoán là sau khi Phương Quốc Anh tỉnh lại đã trực tiếp lựa chọn tự tử để tránh mang tai họa tới cho cả gia đình.

Ngày 10 tháng 8 năm 2015, kết thúc điều tra, kết quả cuối cùng: không tìm được những da mặt mà từ đường thôn Nguyên Tiêu Huyện đã chôn. Chưa tìm kiếm được những vụ án có liên quan tới loại này. Chưa thể xác định được những chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa. Chuyện này quy vào loại “chưa hoàn thành”, đặt ra từ khóa “mặt người”, nếu có chuyện tương tự xảy ra thì tiến hành điều tra lại. Đi vào khâu xử lý trước.

***

“Lâm Kỳ, uống trà không?”

“Woah!”

Tách trà rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn vang lên.

Tôi từ trên ghế nhảy dựng lên thì thấy Quách Ngọc Khiết nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, áo sơ mi trắng trên người bị nước trà làm ướt nhẹp, dính sát vào da, vừa hay lộ ra vòng eo thon nhỏ của cô ấy. Phi lễ vật thị (không hợp lễ nghĩa thì không được nhìn), tôi vội vàng xin lỗi, cúi đầu khom lưng thu dọn tàn cuộc thì nhìn thấy một vũng nước bẩn, vừa hay in hình khuôn mặt tôi.