Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 69: Mã số 011 - chuyến xe đêm (2)

“Điều này cũng có thể.”

“Vậy... không có cách nào điều tra được sự việc của bọn họ hay sao? Ngộ nhỡ là dự báo trước như các anh đã nói lần trước...”

“Cũng không phải hoàn toàn không có cách. Anh nhớ hình dáng của bọn họ chứ?”

“Ồ, nhớ chứ.”

“Chúng tôi sẽ nhờ người vẽ phác họa, rồi mới đến những nơi xung quanh hai chỗ họ xuống xe tìm.”

“Có phiền phức lắm không?”

“Không vấn đề gì.”

Ngày 13 tháng 5 năm 2002, phân tích tập tin ghi âm. Tập tin ghi âm 01120020512wav.

“...”

“Lần này cũng không có manh mối, không phát hiện được gì.”

Ngày 15 tháng 5 năm 2002, hoàn thành việc phác họa chân dung của ba người.

Ngày 16 tháng 5 năm 2002, dò hỏi tại trạm chuyến 381, đường Long Tây Bắc. Tập tin ghi âm 01120020516wav.

“...Chưa từng thấy ba người này.”

...

“...Không biết, không để ý.”

...

“...Trông cô gái này có chút quen quen.”

“Mong ông nhớ kĩ lại một chút.”

“Tôi mở tiệm mỗi ngày, gặp rất nhiều người. Có thể đây là người sống ở gần đây.”

...

Ngày 17 tháng 5 năm 2002, nhận được cuộc gọi từ người ủy thác. Ghi âm điện thoại 200205170432mp3.

“Chào anh, tôi là Tạ Bảo, xin lỗi vì gọi vào giờ này.”

“Không sao, anh Tạ, anh có chuyện gì sao?”

“Hôm nay tôi lại thấy ba người đó!”

“Cũng vào thời gian đó sao?”

“Đúng. Tôi... Có phải là tôi bị bệnh gì rồi không?”

“Mong anh đợi một chút... Anh Tạ, không phải do anh bị bệnh, là do chúng tôi đã chểnh mảng trong việc này, rất xin lỗi anh, đây là lỗi của chúng tôi.”

“Hả?’’

“Anh đừng lo lắng, ngày mai chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”

“Ồ, được.”

1 giờ 10 phút ngày 18 tháng 5 năm 2002, lên chuyến 381 đến trạm đường Long Tây Bắc. Tập tin ghi âm 01120020518avi.

Màn phản quang qua ống kính là một con đường trống trải, ống kính chuyển động, chụp được tấm bảng trạm xe, và những tiệm nhỏ đang đóng của bên đường.

“Vấn đề thật sự nằm ở anh ta?”

“Có lẽ vậy. Hôm nay sẽ biết kết quả.”

“Ừ, nếu nguyên nhân thực sự nằm ở anh ta, thì ba con quỷ đó ắt phải có nguyên nhân. Nếu không chúng sẽ không xuất hiện trong thời gian và không gian này.

“Đừng nói nữa, tới rồi.”

“Hả?”

Chuyến xe buýt 381 từ phía ngã tư rẽ qua, hướng đến phía phạm.

Kít kít!

Cạch cạch cạch cạch...

Một cô gái trẻ giống trong bức phác họa bước vội qua, lên xe buýt. Tiếp theo sau cô gái là hai người đàn ông với cách ăn mặc của thập niên bảy mươi, tám mươi, bộ điệu ung dung cùng bước lên xe. Cô gái lấy tiền xu bỏ vào thùng tiền, rồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi. Còn hai người đàn ông theo sát thì trực tiếp đi ngang qua thùng tiền.

“Lúc nãy đó là...”

“Bây giờ 1 giờ 17 phút.”

“Vấn đề thực sự nằm ở anh ta?”

“Chúng ta mau lên xe.”

Trong xe khá ít khách, ngoài hai người đàn ông và một người nữ vừa lên xe lúc nãy ra thì chỉ có thêm một người khách. Cô gái ngồi trên ghế đơn, hai người đàn ông ngồi ở hàng ghế phía sau cách chỗ cô gái hai hàng.

Màn hình ống kính chuyển động, quay được khuôn mặt của ba người, tiếp tục tiến về phía trước, người quay phim ngồi ở hàng ghế sau cùng, ống kính chiếu trực diện phía sau ba người.

“Cậu có nhận thấy gì không, tài xế không bắt hai người đàn ông kia mua vé, chỉ có người nữ đưa tiền.”

“À, tài xế đêm đôi khi hay làm ngơ, lơ đi khi chở một vài thứ.”

“Tạ Bảo đúng thật là không may, gặp ma rồi.”

“Chắc tại vận may không tốt hoặc là gần đây đi qua mấy nơi không sạch sẽ cũng nên.”

...

“Đến trạm đường Thiên Kiều Trung rồi.”

Ba người kia lần lượt xuống xe

“Đi.”

...

Cô gái đi phía trước bước vội, hai người đàn ông theo sau cũng bước nhanh hơn, hình ảnh chiếu qua ống kính không ngừng chuyển động. Cô gái bắt đầu chạy, hai người đàn ông phía sau cũng tăng tốc chạy theo.

Xạch xạch xạch...

Họ rẽ sang một con đường, chạy vào trong một con hẻm nhỏ chật chội. Cô gái bị hai người đàn ông đuổi theo lộ ra sự sợ hãi, tuyệt vọng.

“Các anh muốn làm gì?”

“Cô đoán xem chúng tôi muốn làm gì đây? Ha ha...”

“Không được lại đây! A!”

Hình ảnh cô gái trong máy quay bị ép vào góc tường, ngã vào thùng rác.

“Để tôi đi giúp cô ấy, anh giữ máy quay đi.”

Trong lúc chuyển máy quay, ống kính quay được cảnh cô gái bị một người đàn ông đè lên người, người đàn ông còn lại thì giữ chặt chân tay cô gái. Cô gái bấn loạn, mò được một chai bia trong thùng rác, liền đập vào người đàn ông đang đè lên mình.

Bụp!

Chai bia được đập vào đầu người đàn ông, người đàn ông từ từ ngã xuống. Cô gái đơ mặt sợ hãi, người đàn ông còn lại chửi rủa cô gái, vung nắm đấm đánh cô gái. Cô gái rên rỉ, té xuống đất. Người đàn ông tiến lại kiểm tra tình hình của người bạn đi chung với mình, chửi lớn một câu, rồi quay lại đánh cô gái. Cô gái vừa khóc vừa gọi, bấn loạn tay vung vẩy chai bia đã bể một nửa, nhân lúc sơ xuất nhanh chóng đập vào yết hầu của người đàn ông. Máu bắn lên khắp người cô gái. Người đàn ông lấy tay giữ cổ họng ngã xuống.

“Trời đất!”

“Xem ra không cần anh đi cứu rồi.”

Cô gái qua màn hình máy quay đang thở hổn hển, tròn mắt nhìn hai thi thể dưới đất, tay giật ra, ném chai bia đi, cô sợ đến mức không ngừng run rẩy.

Máy quay tiến lại gần.

Thi thể hai người đàn ông đột nhiên tan biến trước màn hình máy quay, dần dần biến mất.

Ống kính ngừng chuyển động.

Cô gái kinh ngạc nhìn chằm chằm xuống mặt đất, rồi cúi đầu xuống nhìn toàn thân. Máu trên người cô gái đã biến mất, tuy nhiên với bộ dạng nhếch nhác của cô gái và chai bia bể kia đã chứng minh được sự việc thực sự đã xảy ra.

Cô gái ngơ ngác bò dậy, đờ ra một lúc lâu, rồi nuốt nước bọt, loạng quạng chạy về phía trước, hình bóng cũng bắt đầu mờ dần, rồi biến mất dần trong con hẻm nhỏ.

Ngày 17 tháng 5 năm 2002, phân tích ghi âm xác định ba người đó là hồn ma, vì đã chứng kiến được sự việc đã xảy ra khi ấy. Lúc ba người gặp nhau, hai người đàn ông sẽ biến thành hồn ma, nghi ngờ hai hồn ma nam là có người đứng sau sai khiến, chưa thể xác định việc cô gái bị tấn công có phải là việc ngẫu nhiên hay không.

Ngày 18 tháng 5, dò hỏi thân phận cô gái xung quanh đường Thiên Kiều Trung trạm 381. Tập tin ghi âm 01120020518wav.

“...Chưa từng gặp.”

...

“... Trông hơi quen quen, không biết, có thể là người sống ở gần đây.”

...

“...Ơ, đây là Tiểu Dương ở lầu số 7 mà.”

“Ông quen người này?”

“Có, cô gái đó không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghỉ làm, nhốt mình trong phòng, sau đó thì bỏ nhà đi. Bố mẹ cô ấy chết lâu rồi, cách đây ít lâu một người em họ của cô ấy đã đến thu dọn phòng cho cô ấy.”

“Thu dọn phòng?”

“Ừ, người mất rồi, chết ở nơi khác.”

“Ông có thể cho chúng tôi biết về họ tên và chỗ ở cụ thể của cô ấy được không?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, cậu đến lầu số 7 hỏi thử nhé.”

...

“...Tên là Dương Di Tâm.”

“Cho hỏi ông biết cô ấy vì sao đột nhiên nghỉ việc, lại còn đột nhiên đi nơi khác không?”

“Không biết, chưa từng nghe cô ấy nói.”

...

Ngày 20 tháng 5 năm 2002, tìm thấy hồ sơ của Dương Di Tâm, chết ngày 17 tháng 2 năm 2002, thi thể được tìm thấy tại thành phố Bắc Hàng, nguyên nhân cái chết là do dùng thuốc quá liều tự sát.

Ngày 21 tháng 5 năm 2002, điều tra mối quan hệ của Dương Di Tâm lúc còn sống, ba mẹ li hôn năm 1989, mất năm 1997, và không có đối tượng qua lại. Công việc mai táng do chú của cô là Dịch Thiên Minh xử lý.