Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 67: Cáo biệt

Năm người chúng tôi cùng nhau đi đến Phòng Nghiên cứu Thanh Diệp. Lần này trở về tôi rất ung dung, lịch sự gõ cửa, chào hỏi xong rồi mới dùng chìa khoá mở cửa. Ngoài Tí Còi ra, những người khác đều có thần thái khác nhau, nhưng Quách Ngọc Khiết bình thường hoạt bát nhất nay lại rất yên lặng, không hề phàn nàn gì hành động của tôi. Tôi không biết do cô ấy còn chìm đắm trong trạng thái sợ hãi và bi thương hay là bị bầu không khí cổ quái của Phòng Nghiên cứu Thanh Diệp làm ảnh hưởng.

Cửa “ken két” một tiếng rồi mở ra, bên trong Phòng Nghiên cứu vẫn lờ mờ.

Chúng tôi nheo mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì.

Gã Béo khạc khạc cổ họng, “Anh Kỳ, lúc trước anh làm như thế nào?”

“Ờ, thì giống như người uỷ thác của họ vậy.” Tôi gãi đầu ngượng ngùng.

Nếu chỉ có một mình tôi thì việc nói chuyện với không khí cũng chẳng sao, nhưng bị nhiều người nhìn như vậy, hành động này quá kỳ cục rồi. Để tìm hiểu rõ chân tướng sự việc, tôi đành phải liều một phen, ngồi xuống chiếc ghế sô pha có in dấu mông đó, hít thở thật sâu, rồi bắt đầu tường thuật lại việc ông Vương qua đời.

Cả căn phòng chìm trong im lặng, bốn người kia đều gần như nín thở. Tí Còi chỉ chuyển động mỗi cặp mắt để cảnh giác tứ phía. Ba người Gã Béo thì không sợ hãi đến mức đó, vẫn còn có thể nhìn ngó xung quanh bình thường. Đợi một hồi trong Phòng Nghiên cứu cũng không có bất kỳ sự việc đặc biệt gì xảy ra.

“Đi xem cánh cửa đó đi.” Trần Hiểu Khâu đề nghị.

“Cửa gì?” Gã Béo hỏi.

Trần Hiểu Khâu đã đi trước, “Chính là bức tranh cuối hành lang, đột nhiên biến thành cửa.”

Tôi vội vã đi theo, trái tim như nhảy vọt lên cuống họng.

Tí Còi và Gã Béo đều run cầm cập, “Biến thành cửa?”

Trần Hiểu Khâu gật đầu khẳng định.

Đến đầu hành lang, thứ trên tường đang treo là bức tranh.

Trần Hiểu Khâu tiến về phía trước cẩn thận tìm tòi nhưng không phát hiện ra bất kỳ cơ quan nào.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Bức tranh chính là trạng thái bình thường, cánh cửa chính là trạng thái bất thường. Tuy tôi đã từng nghĩ sẽ đi mở cánh cửa đó ra, nhưng không phải trong tình huống có nhiều người đến thế này. Thứ nằm phía sau cánh cửa đó còn đáng sợ hơn hồn ma của bà Vương nhiều.

“Bây giờ phải làm gì?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Hay là thỉnh Bút Tiên thử đi?” Tí Còi ra chủ ý, “Liên lạc với hồn ma, chính là dùng Bút Tiên rồi.”

Cách này tôi cũng nghĩ qua.

“Các người ai có giấy bút?” Quách Ngọc Khiết lại hỏi.

Năm người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Thời đại này, bút và giấy đã trở thành một loại công cụ chuyên môn, người bình thường ai còn đem theo những thứ này bên mình chứ?

“Dùng chế độ viết tay trong điện thoại có được không?” Gã Béo lấy chiếc điện thoại màn hình lớn của mình ra, rồi rút từ dưới màn hình ra chiếc bút cảm ứng.

Kiểu cảm giác thời đại này thật khiến cho con người cảm nhận được sự tinh tế.

Chúng tôi cũng không có công cụ nào khác, mang tâm lý muốn thử, chúng tôi đứng vòng quanh một chiếc bàn trống trong văn phòng, năm cánh tay cùng nhau nắm chặt chiếc bút, chỉ vào màn hình điện thoại.

“Chư vị Thanh Diệp, nếu các ngài đang ở đây, xin hãy chỉ điểm cho chúng tôi.” Tôi làm chủ trì.

“Thỉnh Bút Tiên đáng lẽ nên là vẽ O, X.” Tí Còi nhắc tôi.

“Chư vị Thanh Diệp, nếu các ngài đang ở đây, hãy vẽ O.” Tôi lắng nghe rồi sửa theo.

Lần thứ nhất, không có phản ứng. Tôi lại nói tiếp lần hai.

“Không vẽ O, có phải ý nói là họ không ở đây? Hay là nói ma quỷ ở đây không phải là người của Thanh Diệp?” Gã Béo suy luận.

Tôi thuận theo dòng tư tưởng này lại hỏi thêm một câu: “Bút Tiên, Bút Tiên, xin hỏi ngài là thành viên của Thanh Diệp phải không?”

Bút cảm ứng vẫn lặng yên trên màn hình điện thoại, một chút động đậy cũng không có.

“Tôi thấy có thể là do phương pháp có vấn đề.

“Điện thoại hoàn toàn không được, hay dùng giấy bút truyền thống đi?”

Tí Còi và Quách Ngọc Khiết phát biểu ý kiến.

“Thời đại đang tiến bộ, ma quỷ cũng vậy. Thời cổ đại mời Bút Tiên không lẽ dùng bút nước và giấy A4 sao?” Gã Béo dựa vào sự việc mà nói.

Trần Hiểu Khâu buông tay, không làm chuyện linh tinh cùng chúng tôi nữa.

Tôi cũng buông tay ra, “Hay là mọi người đi ra đi, một mình tôi ở lại đây thử lại lần nữa?”

“Lúc đốt kimono tôi và người họ Mã đó cũng ở đây, anh cũng… cái đó.” Tí Còi nói.

Tôi đoán cậu ấy muốn nói tới “ma nhập”.

Chúng tôi đang tự hỏi xem phải làm thế nào thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Không gian trống trải tĩnh lặng trong Phòng Nghiên cứu bỗng vang lên mấy tiếng gõ cửa “cốc, cốc, cốc”. Không nhiều không ít, không nhanh không chậm, chính là ba tiếng như vậy.

Lông tơ của tôi đều dựng đứng cả lên, mấy người Tí Còi, Gã Béo, Quách Ngọc Khiết đang nói chuyện cũng đều câm miệng lại.

Năm người chúng tôi trừng mắt nhìn nhau.

Cốc, cốc, cốc.

Lại là ba tiếng, giống như đang khua vào lồng ngực.

“Ở ngoài cửa.” Trần Hiểu Khâu phản ứng trước tiên.

Chúng tôi thở từng hơi nặng nề. Có người gõ cửa chứng tỏ đó là người sống.

“Hoá ra nơi này vẫn còn có người tới à.” Tí Còi thoải mái cảm thán.

Tôi đi mở cửa, mấy người khác cũng hiếu kỳ đi theo.

Cửa bị tôi kéo ra, bên ngoài trời đã tối, mặt trời hoàn toàn khuất sau núi, chỉ vương lại chút ánh sáng chiều tà.

Khi nhìn rõ hai người đang đứng bên ngoài, tôi lập tức lạnh cả sống lưng, mở miệng nói cứ lắp ba lắp bắp. Sau lưng tôi là tiếng thở hổn hển một cách khoa trương của Tí Còi, và lời thì thầm của Quách Ngọc Khiết.

“Ha ha, tôi đã nói là vừa rồi nhìn thấy mấy người họ đi lên lầu, nhất định là đến chỗ này.” Ông Vương quay đầu vừa cười vừa nói với bà Vương. Bà Vương nhìn ông Vương cười híp mắt, không nói lời nào.

Tôi dựng cả tóc gáy, không thể phản ứng được gì.

“Ông Vương? Bà Vương?” Quách Ngọc Khiết nghẹn ngào hét lên.

Ánh mắt của ông Vương lướt qua tôi, ông gật đầu nói: “Cô bé đừng khóc, tôi đã đợi được bạn già của tôi, phải đi rồi.”

Lời nói này đã đánh tan nỗi sợ hãi trong lòng tôi, mà biến thành cảm giác của sự bi ai.

Hình dáng của bà Vương lúc này thật khác so với lúc trước tôi đã nhìn thấy. Bà khoan thai đứng nép sau lưng ông Vương, sự tàn ác và thù hận đã hoàn toàn tiêu biến.

“Các cậu làm việc cho tốt, mọi việc phải cẩn thận.” Ông Vương cẩn thận dặn dò chúng tôi, giống như bậc trưởng bối đang dạy dỗ đám trẻ nhỏ, “Việc di dời không cần vội, phải làm tốt việc động viên, thuyết phục tất cả mọi người thì mới được. Nơi này…” Ông Vương đột nhiên thở dài.

“Các cậu không cần sợ, có việc cứ đến đây tìm các chàng trai của Thanh Diệp nhờ giúp đỡ. Bọn họ đều là người tốt.” Bà Vương đột nhiên mở lời. Giọng nói của bà ấy cũng có nhiều khác biệt so với những gì tôi đã nghe thấy trong mơ.

Lời của bà Vương đã chứng thực cho những suy đoán trong lòng tôi.

“Họ đều chết cả rồi ư?” Gã Béo ngơ ngác.

Ông Vương và bà Vương gật đầu thương cảm.

“Không cần gấp gáp việc di dời. Trước khi giải quyết xong, không cần gấp gáp việc di dời. Đây là nơi nương náu của chúng tôi, cũng là nơi trói buộc chúng tôi. Không thể phá huỷ trước khi chúng tôi rời khỏi.” Ông Vương lặp đi lặp lại mấy lần lời nói này.

Miệng tôi cứng đờ, chỉ có thể cười trừ.

Có di dời hay không không phải chỉ dựa vào lời nói của mấy nhân viên quèn chúng tôi mà định đoạt được. Chúng tôi sẽ làm công việc quần chúng trước, đây vẫn là giai đoạn hoà hoãn mà sếp già đã tranh thủ được. So với các kế hoạch di dời khác thì đã có rất nhiều thời gian hơn.

Bà Vương kéo ông Vương một cái.

Ông Vương chia sẻ lời cuối đầy sâu sắc: “Nơi này, chẳng phải là chỗ tốt đẹp gì, các cậu phải cẩn thận, nên nghe nhiều lời khuyên của các chàng trai kia vào.”

Nói xong, ông Vương và bà Vương xoay người đi xuống lầu. Khi đến giữa cầu thang, bóng dáng của hai người dần dần tan biến, bầu trời bên ngoài cũng hoàn toàn chuyển thành đêm tối.

“Nơi này mà ông Vương đã nói ý chỉ Phòng Nghiên cứu này hay là chỉ cả khu Công Nông này?” Trần Hiểu Khâu hỏi một câu khiến người ta kinh hồn.

“Lúc trước ông ấy nói ‘nơi nương náu của chúng tôi’, ‘nơi trói buộc chúng tôi’, từ ‘chúng tôi’ ở đây e rằng không chỉ đề cập đến ông ấy và ma trong Phòng Nghiên cứu, mà còn bao gồm cả bà Vương, và… những hồn ma chúng ta vẫn chưa gặp đến.” Tôi phân tích.

Nghĩ như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy rùng rợn.

“Này, nếu nói như vậy thì thật sự mỗi nơi đều đã từng có người chết, đều có ma quỷ cả.” Tí Còi rụt rè nói.

“Hôm nay cứ thế này trước đi.” Tôi vỗ vỗ vào vai Tí Còi.

Chúng tôi rời khỏi Phòng Nghiên cứu. Vẫn là tôi đóng cửa, lúc khoá cửa tôi đã nhìn lên tủ hồ sơ, lần này không nhìn thấy món đồ gì, cửa cũng là do tôi tự mình đóng lại chứ không có bất kỳ sự khác thường nào.