Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 667: Mã số 036 - đứa trẻ ma trong giấc mộng (6)

“Trời ạ! Có thật không Tiểu Dung? Có phải em nhìn nhầm…”

“Không phải, em thật sự đã nhìn thấy như thế! Nhưng những người khác hình như… họ hình như không thấy. Không phải, họ có nhìn thấy đầu đứa bé bị lệch qua, nhưng không nhìn thấy nó mở mắt. Họ bảo là chắc do bị run, mà cổ trẻ con thì yếu; cũng có thể là do té gãy cổ cho nên đầu nó mới thế… họ không nhìn thấy nó mở mắt… Sau đó em mơ thấy ác mộng suốt, đêm nào cũng mơ thấy cảnh tượng xảy ra hôm đó. Nhưng cũng chỉ là ác mộng thôi, mãi cho đến lúc… Em nhớ ra rồi, sau khi mang thai, em cứ mơ thấy… mơ thấy đứa bé mình sinh ra chính là nó. Em mơ thấy nó từ trên lầu nhảy xuống, rớt lên người em. Em mơ thấy nhiều lắm… là nó, chính là nó! Sau khi nó ra đời thì càng ngày càng giống, chính là nó… Nó đã tìm đến tận nhà… Nó đã tìm đến em rồi…”

“Chị Thang, xin chị hãy bình tĩnh lại. Nếu đã làm rõ được nguồn gốc của sự việc thì chúng tôi ắt sẽ có cách giải quyết vấn đề này.”

“Thật không? Có thật là có cách không?”

“Đúng vậy. Chị Thang, chị có còn nhớ đứa bé đó sống ở đâu không?”

“Tôi không biết địa điểm cụ thể, nhưng… ngồi xe buýt số 455, xuống trạm ở thôn mới Lan Giang, từ đó đi thẳng, rồi quẹo phải, sẽ thấy một khu dân cư ở đối diện, tòa lầu đầu tiên, một căn nhà trên đỉnh tòa lầu, có cửa sổ...”

“Được. Chúng tôi sẽ đi tìm căn nhà đó, rồi nghĩ cách tìm được đứa bé.”

“Nó…”

“Khao khát được sống của nó rất mãnh liệt. Mấy lần siêu độ đều không giải quyết được, nhưng cũng đã tiêu hủy được hình thể của nó. Nếu muốn tiêu diệt nó một cách triệt để thì chúng tôi muốn nó có một hình thể mà chúng tôi có thể tiếp xúc được.”

“Tôi… không hiểu lắm…”

“Không sao, chúng tôi sẽ làm tốt chuyện này. Nhưng trong khoảng thời gian đó thì mong chị hết sức giữ bình tĩnh. Sự bình tĩnh của chị rất quan trọng, nó có thể đảm bảo được sự an toàn của chị. Còn nếu như chị hoang mang lo sợ thái quá thì sẽ cho nó có cơ hội để tiếp cận chị nhiều hơn.”

“Tôi hiểu rồi…”

“Bùa hộ thân cũng xin chị vui lòng không tháo ra, đừng đi đến những nơi có âm khí nặng và cũng không đi đến những nơi có liên quan đến đứa bé đó.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Ngày 24 tháng 5 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 03620060523G.wav.

“… Haizz… Tiểu Dung… Đứa bé đó… thật sự là con của cô ấy…”

Click!

“Không có, trong nhà chị ta không có âm thanh. Xem ra không còn hình thể thật rồi, chỉ còn lại một khao khát không buông bỏ được. Haizz… một con ma nhỏ xíu, lấy đâu ra chấp niệm mãnh liệt như thế nhỉ?”

“Suy nghĩ của một đứa trẻ rất đơn thuần, nếu có chấp niệm thì chấp niệm đó sẽ càng sâu sắc.”

“Có điều, cái người phụ nữ đó cũng thật xui xẻo.”

“Những chuyện về mặt như thế này không có xui xẻo, chỉ có đáng đời.”

“Này, cái học thuyết nhân quả báo ứng mà các cậu nói không phải là thật đấy chứ? Thật sự có chuyện đời trước tạo ác, kiếp này bồi thường hả?”

“…”

“Không phải chứ? Diệp Tử, Linh, mấy cô cậu nghiêm túc đấy hả? Người như tôi có thể tạo ra tội lỗi gì?”

“Giết người phóng hỏa thì không có khả năng lắm, thế nhưng làm điều phi pháp thì…”

“Thế cậu cũng đã từng giết người phóng hỏa rồi hả, Gã Khờ?”

“Ít ra thì, mấy thầy bói toán và đám mặc đồ vest đen dưới Địa Phủ nói vậy đấy.”

“Haiz, thứ họ nói đáng tin sao? Tôi thấy tôi cũng là một người tốt mà. Tìm Nhất Thiên hỏi thử xem, xem kiếp trước tôi đã làm gì. Ý, không chừng tôi đã từng viết ra một tác phẩm để đời, khiến cho biết bao nhạc sĩ phải xấu hổ mà tự sát chứ chả chơi.”

“Đừng có tự an ủi mình nữa. Những người như chúng ta thì kiếp trước đều là hạng đại gian đại ác cả. Nhạc sĩ này nọ ấy hả, anh đừng có mơ.”

“Gã Khờ, cậu mau cút đi.”

Ngày 25 tháng 5 năm 2006, điều tra thân phận của đứa bé. Đứa bé tên là Liễu Duy, sinh ngày 11 tháng 3 năm 2001, chết ngày 7 tháng 4 năm 2002, nguyên nhân chết do nhảy lầu. Vẫn chưa tìm được mộ phần của Liễu Duy.

Ngày 28 tháng 5 năm 2006, phỏng vấn ông nội của Liễu Duy là Liễu Thế Xương. File ghi âm 03620060528.wav.

“Chào ông Liễu. Trước đó, khi liên lạc với ông thì chúng tôi cũng nói qua rồi, tòa báo của chúng muốn làm một chuyên đề về an toàn của trẻ em trong gia đình. Bi kịch xảy ra với cháu của ông vào bốn năm trước khiến lòng người không khỏi xót thương và cũng đáng để làm tấm gương răn đe.”

“Chuyện đã qua lâu như thế rồi mà các cậu còn muốn viết bài?”

“Đúng thế. Theo như chúng tôi nghe ngóng được thì trong mắt của những người xung quanh, con trai ông đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, con dâu ông cũng không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Điểm này có chút khác biệt với những vụ tai nạn liên quan đến trẻ em thường gặp khác. Chúng tôi muốn tìm hiểu ngọn nguồn vấn đề để thảo luận, đồng thời cũng cho thấy sự quan trọng của gia đình và cha mẹ đối với con cái trong lúc trưởng thành.”

“Ha, cái gì mà không làm tròn trách nhiệm đó… Tôi biết, bên ngoài người ta đều nói hai vợ chồng nó là đồ khốn nạn, là súc sinh. Tôi cũng không ngờ đứa con mà mình nuôi dạy lại thành cái đức tính như thế… Tôi… cũng tại tôi không tốt, từ nhỏ đã nuông chiều cái thằng xúc sinh đó. Tôi…”

“Ông Liễu, ông có thể kể lại chuyện liên quan đến đứa bé không?”

“À… Đứa bé… Duy Duy. Lúc nó chào đời thì chỉ nhỏ chút xíu như con mèo con. Mẹ của nó cũng giống thằng con của tôi, đều là thứ chẳng ra gì. Lúc mang thai thằng bé mà bản thân cô ta chẳng hề hay biết gì cả, hút thuốc uống rượu, rồi cùng với một đám đàn ông đánh mạt chược thâu đêm. Thua đến mức không có tiền trả nợ nên bị chủ nợ tìm đến nhà, đánh cho bất tỉnh, đưa đến bệnh viện thì mới biết là đang có thai. Hai vợ chồng tôi với ông bà thông gia bên ấy lúc đó giận lắm. Chúng tôi đều thấy, hai vợ chồng nó coi như là đồ bỏ rồi, nhưng đứa nhỏ thì phải chăm lo nuôi dưỡng tử tế. Tôi cũng không ngờ hai đứa súc sinh đó lại khốn nạn đến vậy. Sau khi chúng biết ý định của chúng tôi thì kiếm cớ vòi tiền. Tiền dưỡng già và tiền lo hậu sự của bốn người già hai bên gia đình đều trút cho chúng hết, nhưng chúng cũng chẳng đối xử tốt hơn với thằng bé chút nào. Chúng tôi muốn đem thằng bé về nuôi, nên bốn người đều bán hết nhà cửa hiện tại, về sống chung rồi cùng chăm lo cho đứa nhỏ. Nhưng bọn nó không đồng ý, giữ chặt lấy Duy Duy, chìa khóa nhà cũng không đưa cho chúng tôi. Nếu chúng tôi muốn đến thăm đứa nhỏ thì phải gọi điện trước cho chúng nó, lúc đến phải có tiền có quà. Quà mà chúng tôi mua cho Duy Duy thì chúng đều đem bán để đổi lấy tiền đánh bạc. Chúng tôi chỉ đành cố mà trông chừng. Đôi khi ngủ lại nhà nó, chúng tôi trông thằng bé thì còn đỡ, chứ đưa cho hai vợ chồng nhà nó thì toàn nghe chúng mắng chửi. Những khi đưa tiền cho chúng ít, chúng liền đuổi chúng tôi đi. Đến lúc gặp lại thằng nhỏ thì mông đều sưng to, sau đầu cũng u một cục, quần áo bẩn thỉu…”

“Thế còn chuyện nhảy lầu thì sao?”

“Tôi không biết … Tôi mãi đến lúc được hàng xóm bên đó gọi điện báo tin thì mới biết mà chạy qua, lúc đó Duy Duy đang ở nhà tang lễ rồi. Nhưng chẳng thấy bóng dáng hai vợ chồng nó đâu… Chúng tôi đau lòng lắm… Nhưng muốn mang cháu về thì phải có giấy tờ, phải có cha mẹ. Chúng tôi tìm chúng suốt mấy ngày trời. Ấy vậy mà chúng nó đang đi du lịch! Tụi nó đánh bài thắng được nhiều tiền, thế là dắt nhau đi chơi! Chúng bỏ thằng nhỏ ở nhà một mình, lại không thèm nói với chúng tôi một tiếng! Đến lúc tìm được... lúc đó tụi nó say bí tỉ, khách sạn chịu hết nổi mới báo cảnh sát bắt tụi nó, rồi cảnh sát thông báo cho chúng tôi! Cậu nói chuyện này xem! Tôi… Tôi thật tình chỉ muốn giết chết chúng nó, nhưng Duy Duy đã chết rồi…”

“Thế thi thể đứa bé có được mang về không? Được chôn cất ở đâu vậy?”