Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 653: Mã số 070 - đối tượng tỏ tình (9)

Ngày 12 tháng 6 năm 2011, nhận cuộc điện thoại của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 201106120354.mp3.

“Chào anh Xa.”

“Phù… phù… phù…”

“Anh Xa ư?”

“Ực… Là… Là… tôi…”

“Xin chào, cho hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vừa nãy… Mới vừa nãy, lúc tôi đang ngủ thì cảm nhận được.”

“Cảm nhận được chuyện gì?”

“Hầu Gia Ninh, Hầu Gia Ninh… Cô ấy đang ở đây!”

“Cô ấy ở trong phòng của anh ư?”

“Ừ… Ở trên giường… Cô ấy ở trên giường tôi, ngồi ở cuối giường… Tôi cảm nhận được chỗ đó lõm xuống. Một góc ở đó, cô ấy ngồi ở góc đó.”

“Anh có nhìn thấy cô ấy không?”

“Không… Tôi mở mắt ra rồi nhưng không dám động đậy. Tôi vẫn đeo bùa hộ thân của các anh, nó đang nóng lên. Tôi… Tôi có hơi sợ. Lúc đó tôi bị dọa sợ, không dám động.”

“Cô ấy đột nhiên xuất hiện ư? Cô ấy có làm gì anh không?”

“Tôi không biết… Tôi đang ngủ thì đột nhiên tỉnh dậy, cảm thấy ở giường có thứ gì đó.”

“Nói vậy thì anh không chắc chắn đó là cô Hầu Gia Ninh?”

“Tôi cảm thấy là cô ấy… Chỉ có thể là cô ấy thôi phải không? Chỉ có thể là… Tôi… Á!”

“Anh Xa, xảy ra chuyện gì?”

“Chỗ… chỗ góc giường…”

“Anh phát hiện ra điều gì?”

“Phù… Phù…”

“Anh Xa?”

“Máu… Tôi nhìn thấy máu ở trên đệm giường…”

“Bây giờ chúng tôi có tiện đến nhà của anh để xem xét không?”

“Cha… Cha mẹ tôi còn đang ngủ… Đợi đã, tôi đi xem bọn họ!”

Cộp… cộp… cộp…

Cạch! Két!

Cộp… cộp… cộp…

Cạch! Két!

Cộp… cộp… cộp…

Két...

Cộp… cộp… cộp…

“A lô?”

“Ừ, chúng tôi vẫn ở. Anh Xa, cha mẹ của anh không sao chứ?”

Cạch!

“Họ không sao, vẫn còn đang ngủ…”

Cộp… cộp… cộp…

“Tôi không muốn đánh thức họ. Các anh… Tôi thấy hôm nay cũng không có chuyện gì… Cô ấy sẽ… không đến nữa chứ?”

“Tình hình của bùa hộ thân thế nào?”

“Chỉ là vào lúc nãy nóng lên, giờ thì hết rồi.”

“Vậy cái thứ đó rời đi vào lúc nào? Cô ấy không làm chuyện gì sao?”

“Không. Cô ấy chỉ ngồi đó. Cô ấy đang nhìn tôi. Tôi nghe thấy góc giường có chút âm thanh. Cô ấy… Tôi không biết cô ấy đang làm gì, nhưng vẫn cứ động đậy, có điều là không chạm vào tôi.”

“Lúc nào thì cô ấy rời đi?”

“Tôi cũng không biết… Qua một lúc tôi cảm thấy giường nảy lên. Tôi không nghe thấy tiếng bước chân, có thể là cô ấy trực tiếp biến mất cũng không chừng.”

“Được rồi. Có thể chụp vết máu mà vừa nãy anh bảo cho chúng tôi xem không?”

“Được. Vết máu… Ý?”

“Sao vậy?”

“Không thấy nữa…”

“Vết máu không thấy nữa ư?”

“Đúng… Cũng có thể là do tôi hoa mắt? Tôi không biết. Trên đệm có hoa văn, tôi lại chỉ mở đèn ngủ, có thể là lúc nãy nhìn nhầm cũng nên…”

“Là thế à. Chúng tôi vẫn hi vọng là vào ban ngày có thể đến nhà của anh xem xét một chút.”

“À, được. Chuyện đó, chuyện mà chúng ta nói trước đó...”

“Chúng tôi có liên hệ với một số người trong nghề. Bây giờ sự tình có chút phức tạp. Căn cứ vào hai vết thương rất lớn sau lưng mà anh nhắc đến lần trước cùng với sự xuất hiện từ trước đến giờ của cô Hầu thì chúng tôi cảm thấy cô ấy có sự nguy hiểm nhất định.”

“Không có cách nào sao? Tôi thấy cô ấy không hề hại tôi. Tối hôm nay cũng không.”

“Có thể là cô ấy không cách nào làm hại đến anh được. Một khi chúng tôi chủ động tiếp xúc với cô ấy thì cũng có nghĩa là đã cho cô ấy quyền lợi làm thương tổn đến anh.”

“…”

“Chúng tôi sẽ tìm người hỏi tình huống.”

Ngày 12 tháng 6 năm 2011, đi đến chỗ ở của người ủy thác. File ghi âm**.

“Chào anh Xa.”

“Mời vào.”

Cộp… cộp… cộp…

“Chính là đây, tôi cảm thấy chỗ này có người ngồi.”

“Ừ. Anh nói cô ấy nhìn anh?”

“Đúng, tôi thấy có ánh mắt nhìn mình.”

“Ánh mắt như thế nào?”

“Cái đó thì tôi không biết. Lúc đó tôi có chút sợ, từ lúc bùa hộ thân của các anh bắt đầu nóng lên thì tôi vẫn luôn có chút sợ.”

“Nói thế thì ánh mắt mà anh cảm nhận được có thể là do ảo giác của sự sợ hãi dẫn đến?”

“Có lẽ không phải đâu. Cô ấy chắc chắn là ở đã đây, hơn nữa cũng chắc chắn là đang nhìn tôi. Trước đó tôi cũng từng có loại cảm giác này, ở chỗ trạm xe buýt, phòng uống trà… Cô ấy đều đang nhìn tôi. Cảm giác tối hôm qua và lúc đó giống y chang.”

“Vết máu anh nói ở đây?”

“À, đúng thế. Sao anh biết? Chẳng lẽ thật sự có…”

“Chúng tôi muốn chụp một tấm ảnh, có thể không anh Xa?”

“Ồ, có thể, các anh chụp đi.”

Tách!

“Chuyện đó, còn cần bao lâu… tôi mới có thể nói chuyện với cô ấy, tìm thấy cô ấy?”

“Chuyện quan trọng nhất lúc này vẫn là sự an toàn của anh.”

“Tôi…”

“Xin anh hãy cẩn thận một chút, anh Xa.”

“Ồ… Tôi biết.”

“Ý tôi là, âm khí của cô ấy đã thay đổi rồi.”

“Cái gì cơ?”

“Âm khí đã trở nên mạnh mẽ hơn so với lần trước cảm nhận được ở chỗ cửa sổ kia. Cũng có nghĩa là cô ấy đã trở nên mạnh hơn.”

“Là… Là chuyện xấu sao?”

“Điều này chứng tỏ rằng, cô ấy đã có khuynh hướng thiên về ma quỷ, mà không còn là người nữa.”

“Ực… Vậy… Vậy chúng ta có phải nên nhanh một chút… nhanh một chút tiếp xúc với cô ấy?”

“Chính là bởi vì như vậy nên chúng ta mới càng phải cẩn thận hơn.”

“Haizz… Được rồi.”

Kèm: Một tấm ảnh chụp đệm giường của người ủy thác.

Ngày 12 tháng 6 năm 2011, phân tích file ghi âm. File ghi âm **.

“… Tôi… Tôi có hơi sợ. Lúc đó tôi bị dọa sợ, không dám động...”

Click!

“Không có âm thanh.”

File ghi âm**

“… Cô ấy chắc chắn ở đó, hơn nữa chắc chắn là đang nhìn tôi. Lúc trước tôi cũng có loại cảm giác này…”

Click!

“Vẫn không có âm thanh. Có lẽ cô ta chạy mất rồi. Ảnh chụp đâu? Các cậu nhìn thấy cái gì?”

“Cái vùng âm khí đó đích thực là mạnh hơn, có một tia âm khí còn đặc biệt nghiêm trọng.”

“Nam Cung nhìn thấy gì?”

“Có oán hận, hơn nữa không phải là loại oán hận bình thường đâu.”

“Thật sự là do cái người họ Xa kia làm ư?”

“Phía cảnh sát đã loại bỏ nghi ngờ với anh ta rồi, anh ta không có thời gian hành động. Hơn nữa Gã Khờ, cậu cũng không cảm nhận được gì sao?”

“Không có.”

“Ý? Thế oán hận đó đến từ đâu? Tại sao lại tìm đến anh ta?”

“Sếp, cậu nghĩ sao?”

“Có chút cảm giác quen thuộc.”

“Hả?”

“Ma Cô, cái vụ kỳ quái mà anh nói lúc trước kia, có nghĩ ra đó là chuyện gì không?”

“Ồ, chuyện đó à. Tôi cảm thấy cái người họ Mã và cái người họ Ngụy kia rất giống nhau đó. Giọng nói, thái độ và phương thức nói chuyện của hai người có chút giống nhau.”

“Ý anh là hai người đó thông đồng với nhau, thống nhất một lời nói?”

“Trực giác của tôi là thế.”

“Trực giác của anh chuẩn không vậy?”

“Cậu em à, cậu cho rằng anh đây trước kia lăn lộn trong vòng nghệ sĩ thì dựa vào cái gì để kiếm cơm? Cái nghành nghệ thuật này ấy hả, là phải dựa vào thiên phú, hiểu không? Chuyện này với chuyện các cậu chơi máy tính là không giống nhau.”

“Nếu đã thế thì đi điều tra về hai người này một chút.”