Cha Âu Dương có chút luống cuống nói: “Có lẽ do họ đóng cửa không kĩ…”
“Tính từ dưới lầu lên trên có tận bốn cánh cửa.” Âu Dương nói.
“Đủ rồi, chỉ là trùng hợp thôi, con đừng có suy diễn lung tung nữa!” Cha Âu Dương đanh giọng.
Âu Dương mím chặt miệng.
“Thôi thôi, hôm nay bao nhiêu là việc rồi… Tiếu Tiếu, con cũng nghỉ sớm đi, tắm rửa rồi đi ngủ nhé.” Mẹ Âu Dương giảng hòa.
Âu Dương không trả lời, đi ngay vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
Võ Thần Hy đi vào theo.
Tôi nhìn thấy Âu Dương ngồi bệt dưới đất tựa lưng lên cánh cửa, hai tay ôm chặt vào nhau, cơ thể khe khẽ run lên.
“Tại mình… tất cả là tại mình…” Giọng nói nức nở của Âu Dương vang lên.
Ánh mắt của cô bé hoàn toàn không có tiêu cự, đầu tựa vào cửa.
Võ Thần Hy quỳ hai gối xuống trước mặt Âu Dương, không ngừng lặp lại những câu nói giống nhau: “Tiếu Tiếu, cậu nghe tớ nói đi, không liên quan gì đến cậu cả. Bà cô của cậu tự muốn đi, bà đi gặp ông của cậu rồi, họ đang ở bên nhau, thật đó. Tiếu Tiếu, cậu nghe tớ nói đi. Cậu nghe thấy tiếng của tớ mà… Xin cậu đó, cậu nghe tớ nói đi, chuyện này không liên quan gì đến cậu đâu. Tiếu Tiếu, cậu có nghe thấy không?”
Tròng mắt của Âu Dương khẽ động đậy.
Ngay lập tức Võ Thần Hy bắt đầu vui sướng.
Thế nhưng sau khi mắt của Âu Dương động đậy thì ánh nhìn lại không dừng trên khuôn mặt của Võ Thần Hy mà lại di chuyển ra sau lưng của cô bé.
Võ Thần Hy quay đầu lại, nhìn thấy bàn học của Âu Dương, trên đó đang để rất nhiều đồ.
Võ Thần Hy nhìn cái bàn rồi lại quay qua nhìn Âu Dương. Cô bé muốn biết Âu Dương đang nhìn cái gì.
“Tiếu Tiếu, cậu định làm gì vậy?”
Cô bé vừa hỏi vừa đảo mắt tìm kiếm, ánh mắt chợt dừng lại.
Tim tôi và cô bé đồng thời đập thình thịch.
Võ Thần Hy hốt hoảng nói với Âu Dương: “Tiếu Tiếu, cậu đừng dọa tớ!”
Âu Dương vịn cửa đứng dậy, nhấc chân đi xuyên qua người Võ Thần Hy, bước đến bàn học. Cô bé đưa tay nắm lấy con dao rọc giấy trong lọ đựng bút.
“Tiếu Tiếu!” Võ Thần Hy cuống cuồng lao đến, nhưng lại xuyên thẳng qua thân thể của Âu Dương.
“Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu! Tại sao, tại sao không chạm được? Tại sao… Có ai đó không? Dì Âu Dương ơi, chú ơi! Có người không! Ai cũng được! Có người không!” Võ Thần Hy la lên, tay chân quơ quào lung tung nhưng vẫn không chạm được Âu Dương và con dao rọc giấy.
Ngón tay cái của Âu Dương đẩy một cái, lưỡi dao từ trong lớp vỏ nhựa thò ra. Ngón tay run rẩy của cô bé di chuyển con dao đến cần cổ của mình.
“Tiếu Tiếu, đừng mà!” Võ Thần Hy điên cuồng gào lên.
Trái tim tôi cũng đang đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực.
Tôi gồng người lên, muốn vùng vẫy thoát ra, muốn đưa tay bắt lấy Âu Dương, nhưng thứ mà tôi cảm nhận được chỉ là những động tác của Võ Thần Hy.
Tay của Võ Thần Hy một lần nữa xuyên qua tay của Âu Dương.
Âu Dương nhắm mắt lại, cánh tay cầm con dao rọc giấy ấn một cái. Lưỡi dao ép vào trên cổ của cô bé nhưng vẫn chưa cắt đứt da.
Loại dao giá mấy đồng bạc này hoàn toàn không sắc bén, hơn nữa con dao của Âu Dương xem ra đã được sử dụng khá lâu rồi.
Hô hấp sắp dừng của tôi và Võ Thần Hy hồi phục trở lại.
Võ Thần Hy thở hồng hộc, run rẩy nói: “Đừng có ngốc nghếch như thế, Tiếu Tiếu… Cậu bỏ xuống ngay… bỏ xuống ngay…”
Âu Dương vẫn như cũ không nghe thấy gì. Cô bé vẫn nhắm chặt mắt, thân thể run lẩy bẩy, cánh tay từ từ di chuyển.
“Đừng… Tiếu Tiếu… đừng mà…” Nước mắt Võ Thần Hy không ngừng rơi ra nhưng sau đó đã biến mất ngay. Tầm nhìn của cô bé lúc rõ lúc không.
Theo sự di chuyển của cánh tay, con dao rọc giấy đã rạch một đường trên cổ của Âu Dương.
Võ Thần Hy gần như đã sụp đổ hoàn toàn.
Tôi nhìn rất rõ, vết đứt đó không hề sâu. May mà lưỡi của con dao rất cùn.
Tôi thở phào.
Chỉ cần Âu Dương không sinh ra tâm lý biến thái điên cuồng mất lí trí, vậy chỉ dùng mỗi con dao bé tí ấy thì không thể nào tự sát được. Người bình thường cũng không ai dùng con dao cùn đó mà rạch đúng một chỗ cả.
Trong phòng chỉ có tiếng khóc của Võ Thần Hy.
Cô bé quỳ xuống sàn, vừa khóc vừa thử tóm lấy quần của Âu Dương, van xin đừng tiếp tục tự làm hại mình nữa.
Lạch cạch!
Con dao xuyên qua tay Võ Thần Hy rớt xuống sàn, trên lưỡi dao còn dính một chút máu.
Võ Thần Hy ngẩng đầu lên.
Âu Dương cúi xuống nhìn con dao rọc giấy, tay sờ lên vết thương trên cổ mình, thình lình mỉm cười, “Quả nhiên không phải tự sát… Không phải tự sát… Loại dao này làm sao có thể… sao có thể nhiều máu như vậy…”
Nước mắt của Âu Dương rơi “lách tách” xuống, rớt lên mặt Võ Thần Hy.
Nước mắt của hai người tựa như hòa quyện vào nhau, rồi xuyên qua thân thể của Võ Thần Hy rơi xuống sàn, đọng lại thành từng giọt nước long lanh.
“Hy Hy… tớ xin lỗi… là tớ hại cậu… Cả bà cô… đều là tớ…” Âu Dương cắn chặt môi đến chảy máu, “Tớ phải làm sao đây? Hy Hy… Tớ phải làm sao? Hu hu…”
Cô bé dụi mạnh vào mắt, thở ra một hơi nặng nhọc.
“Tiếu Tiếu, cậu đừng nghĩ nữa.” Võ Thần Hy đứng dậy, hoảng hốt định ôm lấy Âu Dương.
Âu Dương thả hai tay xuống, vẫn như cũ không nhìn thấy Võ Thần Hy, cô bé quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Võ Thần Hy lao tới trước một bước, chặn trước mặt Âu Dương, “Tiếu Tiếu!”
Âu Dương nhấc chân đi xuyên qua người của Võ Thần Hy.
Tôi vừa nóng ruột vừa tức giận.
Cùng là tự sát, nhưng cô bé và bà cô của mình khác xa nhau.
Tôi có thể chấp nhận bà cụ thản nhiên lựa chọn lấy cái chết, nhưng không thể nào đứng mở mắt nhìn chằm chằm một cô gái trẻ như Âu Dương chỉ vì một chút hiểu lầm mà tự trách mình rồi bồng bột chọn cách kết thúc mạng sống như vậy được!
“Âu Dương!”
“Tiếu Tiếu!”
Tôi và Võ Thần Hy cùng gào lên.
Tôi nghe thấy hai âm thanh, không phải tiếng hét của tôi và Võ Thần Hy, mà là tiếng hét của Võ Thần Hy và tiếng mở cửa.
Bất giác, tôi cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Có thứ gì đó đang đi vào!
Tiếng khóc của Võ Thần Hy phút chốc im bặt, đứng ngơ ra ngay tại chỗ.
Âu Dương đã đi đến cạnh cửa sổ cũng dừng bước.
Cô bé có chút hoang mang nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ.
“Tiếu Tiếu… chạy mau… nhanh lên…” Võ Thần Hy trợn to hai mắt, từ trong cổ họng khó khăn lắm mới phát ra được mấy tiếng.
Tôi đã nhận ra cái thứ đó là gì rồi!
Hòn đá thành tinh kia!
Là hòn đá Bích Tỷ thành tinh đó!
Cảm giác bây giờ còn đáng sợ hơn cả hai ngày trước lúc tôi ở trường học.
Thứ đó…
Hai hàm răng của Võ Thần Hy bắt đầu va vào nhau, thân thể run lên lẩy bẩy.
Đùng… đùng… đùng… đùng…
Tiếng bước chân kì quái dần dần từ bên ngoài tiến đến gần phòng ngủ.
Âu Dương quay người lại, nghi ngờ nhìn về phía cánh cửa phòng.
Lách cách!
Tay nắm cửa bị vặn.
“Mẹ… Mẹ à?” Âu Dương hỏi, giọng điệu rất phân vân.
Két…
Cánh cửa chầm chậm mở ra.
Nhịp tim và hô hấp của Võ Thần Hy đều tăng nhanh, mắt không chớp nhìn cánh cửa chằm chằm.
Trong tầm mắt cô bé, một cánh tay xuất hiện trước tiên.
Đó là một cánh tay kì quái, do đá kết thành. Từng viên đá nhỏ tựa như những đốt tay, liên kết với nhau một cách kì lạ.
Màu của những viên đá khá sặc sỡ, tựa như đèn dạ quang, lại tựa như cái cơ quan phát sáng của đom đóm. Nguồn sáng đó lúc tối lúc sáng.
Nương theo cánh cửa đã mở ra, cái thứ ở bên ngoài đi vào, toàn bộ hình hài của nó cũng đã hiện ra trước mắt Võ Thần Hy.
Nếu nói cánh tay của cái thứ đó cơ bản vẫn còn giống người thì thân thể của nó lại chỉ là một tảng đá lớn, không có đầu, chỉ có một khối đá tạo thành thân thể, thân thể lại liên kết với những viên đá nhỏ tạo thành tứ chi.
Trên cục đá có nhiều vết xước nông sâu khác nhau, trong đó có một vài vết lún khá sâu, dường như đó là mắt của thứ đó. Đôi mắt đó méo mó, nhìn vào khiến người ta có cảm giác cực kì gớm ghiếc.
Võ Thần Hy há hốc mồm, vất vả lắm mới có thể lấy lại chút hô hấp bình thường.
Hòn đá tinh xoay chuyển cơ thể, khiến cho đôi mắt nó nhìn thẳng vào Võ Thần Hy.
Võ Thần Hy tựa như đã hoàn toàn ngừng hô hấp, nhịp tim đập loạn xạ.
Hòn đá to lớn đó đang phát sáng, có lẽ là do thể tích đã lớn hơn nên nguồn sáng bên trong cũng lớn hơn.
Tôi nhìn thấy rất rõ, những nguồn sáng ấy chính là do nhiều người đang bị nhồi lại một chỗ bên trong tạo thành!
Những nguồn sáng ấy tựa như bị một nguồn sức mạnh nào đó xô đẩy, ở bên trong khối đá dao động, rồi thay đổi vị trí.
Lúc này, từ trong đống người đang phát sáng đó, khuôn mặt của Võ Thần Hy bị đẩy ra.
Khuôn mặt sợ hãi kinh hoàng lúc chết của Võ Thần Hy kia và vẻ mặt của cô bé bây giờ giống nhau như đúc.