Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 625: Phòng vệ sinh nữ bị khóa (4)

Lý Tinh Phương đã làm gì, tôi cũng không chú ý.

Tôi chỉ lo nhìn chằm chằm vào Võ Thần Hy đang bò trong nhà vệ sinh.

Tuy mặt cô bé ấy dính máu, tóc cũng che đi một phần khuôn mặt, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được đây chính là cô gái dịu dàng mà tôi đã nhìn thấy trong tấm ảnh.

Những cảnh sát điều tra mặt đầy nghi ngờ rời khỏi khu nhà vệ sinh. Đợi đến lúc mọi người đi hết thì ở hiện trường chỉ còn lại tôi và Lý Tinh Phương, lúc này ông ấy mới hỏi tôi khi nãy xảy ra chuyện gì.

“Ông không thấy sao?” Tôi rất nghi hoặc.

Lý Tinh Phương nói: “Tôi không có đôi mắt âm dương.”

Tôi ngớ ra.

Trước giờ tôi cứ ngỡ đôi mắt âm dương là tiêu chuẩn thấp nhất của những người như chúng tôi, ai ai cũng có chứ.

Lý Tinh Phương nói như vậy thì tôi chỉ còn cách kể lại cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy.

Lý Tinh Phương quái dị mà nhìn vào bên trong nhà vệ sinh. Tiêu cự trong ánh mắt của ông ấy không hề sai, nhắm ngay trên người của Võ Thần Hy.

Cô bé đang rên rỉ, hình như rất thống khổ.

Tôi ngập ngừng hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”

Tôi thật sự chẳng biết phải làm thế nào.

Võ Thần Hy đã chết rồi, đây tuyệt đối không phải là tình trạng cô ấy hồi quang phản chiếu, vì thi thể đã được chuyển đi rồi.

Hơn nữa, người bình thường làm sao có thể chui vừa vào cái lỗ nước to bằng nắm tay như cái bồn cầu chứ?

Nửa thân dưới của Võ Thần Hy vẫn còn ở trong bồn cầu kia kìa.

Tôi không biết phải làm sao để giúp cô ấy. Theo lý mà nói, vì cô ấy là ma cho nên tôi phải tránh xa cô ấy một chút mới đúng. Cho dù không tiêu diệt thì tôi cũng không nên kéo cô ấy ra khỏi cái bồn cầu. Ai mà biết được sau khi thoát thân thì cô ấy sẽ làm chuyện gì?

Tôi đã từng gặp phải những con ma rất lý trí và cũng đã gặp phải những con ác ma có tính tình và cách hành xử cực đoan.

Sự hiểu biết của tôi về Võ Thần Hy không nhiều nhặn gì, một cô bé sau khi trải qua những chuyện này sẽ hành xử như thế nào thì tôi cũng không dám chắc, càng không dám đi mạo hiểm.

“Trước tiên hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì đi.” Lý Tinh Phương quyết đoán nói.

Tôi cẩn thận đi đến cửa phòng vệ sinh.

Một tay Võ Thần Hy chống trên sàn, một tay chống trên bậc bồn cầu, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Tôi… Chuyện là… Em còn nhớ… Em còn nhớ mình đã chết như thế nào không?”

Vốn dĩ tôi muốn hỏi Võ Thần Hy có ổn không, giống như cách mở đầu câu chuyện thông thường. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ bây giờ của cô ấy, nếu loại vấn đề này mà không khiến cô ấy tức giận được thì cũng thật là ngốc nghếch.

Tuy hơi nhẫn tâm, nhưng tôi cũng chỉ có thể trực tiếp hỏi cô ấy về điểm mấu chốt của sự tình.

Lý Tinh Phương liếc tôi một cái, rồi nhìn về phía phòng vệ sinh.

Nước mắt của Võ Thần Hy chảy ra, bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

“Võ Thần Hy, em… em còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không? Nếu muốn bọn anh giúp em thì em phải nói cho bọn anh biết đã xảy ra chuyện gì.” Tôi nói một cách khó khăn.

Võ Thần Hy lắc đầu, má chà lên mặt sàn, mím chặt môi.

Tôi không biết nên nói gì tiếp nữa, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lý Tinh Phương.

“Cháu muốn chúng tôi làm gì?” Ông ấy bình tĩnh hỏi.

“Cứu cháu… Cứu cháu…” Võ Thần Hy nức nở.

Lý Tinh Phương nhìn sang tôi.

“Cô bé muốn chúng ta cứu cô bé.” Tôi vô lực mà làm cái loa truyền thanh.

“Nếu vậy thì chúng tôi cần phải biết đã xảy ra chuyện gì. Bạn học Võ, cháu còn nhớ mình đã rời khỏi lớp học khi nào không? Tiết thứ hai buổi sáng? Hay…” Lý Tinh Phương kiên nhẫn hỏi.

Tôi nhìn thấy sắc mặt của Võ Thần Hy chợt thay đổi, vốn dĩ đã trắng nhợt thì giờ còn trắng hơn, trắng đến mức có hơi trong suốt.

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Lý Tinh Phương.

Reng… reng… reng…

Reng… reng… reng…

Tiếng chuông báo vang lên, tôi hơi hoảng hốt, tiếp đó, tôi nghe thấy xung quanh có tiếng ồn ào.

Tôi chợt ngơ ra rồi giật mình nhảy dựng lên.

Trong chớp mắt đó việc tôi nghĩ đến là Hàn Vân.

Vừa xem xong hồ sơ “Sau khi tan học” thì tôi đã đụng phải một sự kiện quái dị như thế này, cho nên tôi nhớ đến Hàn Vân cũng là một điều hiển nhiên.

Lý Tinh Phương kinh ngạc nhìn qua tôi, hình như là không hiểu tôi đang phát điên chuyện gì.

Tôi phát hiện xung quanh không có mấy học sinh đi ra, lại càng không thể nào có một học sinh tiểu học được.

Võ Thần Hy đã biến mất, phòng vệ sinh trở nên sạch sẽ, không có vết máu, cũng không có cảnh sát khám nghiệm hiện trường.

Tôi định nói gì đó với Lý Tinh Phương thì bất giác trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm đằng sau lưng Lý Tinh Phương.

Võ Thần Hy mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, đang chỉnh lại chòm tóc đuôi ngựa, từ sau lưng Lý Tinh Phương bước lại đây!

Nửa thân của cô bé lướt qua người Lý Tinh Phương, không phải lướt qua ở bên cạnh mà là đi xuyên qua người của Lý Tinh Phương.

Cô bé định đi vào nhà vệ sinh, đến ngay cửa thì dừng bước lại.

Những âm thanh huyên náo của học sinh vẫn còn vang vọng bên tai, thi thoảng hình như có học sinh chạy ngang qua và hình như cũng có người đi vào phòng vệ sinh.

Võ Thần Hy đang đứng ngay cửa, thỉnh thoảng lại làm động tác tránh ra, ánh mắt cẩn thận từng tý một nhìn vào gian phòng vệ sinh đầu tiên.

Cửa phòng vệ sinh thứ ba và thứ tư mở ra rồi đóng lại, có cả tiếng chốt cửa vang lên.

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng trò chuyện của các học sinh, tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói của họ và cả một số âm thanh khá là “tế nhị”.

Võ Thần Hy chần chừ.

Cửa phòng vệ sinh đầu tiên đang đóng, từ khe hở bên dưới vách ngăn có một cánh tay thò ra, lật ngược tay bám vào tấm ngăn.

Võ Thần Hy dáo dác nhìn quanh, vẻ mặt muốn nói lại thôi, hình như muốn nói cho người ta về chuyện này nhưng không ai nhận ra vẻ mặt khác thường của cô bé.

Cánh tay đó chầm chậm rụt lại.

Cạch!

Chốt cửa bị kéo ra, có cả tiếng dội nước vang lên trong phòng vệ sinh.

Hai cô bé học sinh mà tôi không thể nhìn thấy mặt đó bước ra khỏi phòng vệ sinh, rửa tay, soi gương, trò chuyện rồi rời đi.

Võ Thần Hy nghiêng mình tránh ra.

Thân thể cô ấy đột nhiên bị thứ gì đó chụp lấy, lôi vào bên trong nhà vệ sinh.

Võ Thần Hy muốn la lên nhưng cái miệng đang há ra kia lại giống như bị một cánh tay nào đó bịt lại.

Bộ đồng phục có chút rộng rãi bị kéo nhăn nhúm.

Tôi có thể tưởng tượng ra đó là do có từng cánh tay một đang tóm lấy thân thể của Võ Thần Hy.

Cô bé trợn to mắt, rồi bị những thứ vô hình đó kéo vào trong nhà vệ sinh.

Tôi vô thức thò tay lôi cô ấy lại, nhưng chỉ chụp trúng không khí.

Cánh cửa phòng vệ sinh đầu tiên đó từ từ mở ra, giữa không trung đang lơ lửng một con dao rọc giấy đầy quỷ dị.

Võ Thần Hy run cầm cập, rồi bị lôi vào trong đó.

Rầm!

Rầm!

Hai tiếng động lớn vang lên.

Đầu của Võ Thần Hy đập vào tường, cửa phòng vệ sinh cũng đóng lại.

Cách!

Cửa được chốt lại.

Khung cảnh mà tôi đang thấy chợt thay đổi, giống như là chỉ trong chớp mắt thôi mà tôi đã có mặt ngay ở bên trong phòng vệ sinh vậy, hoặc cũng giống như có được đôi mắt nhìn xuyên thấu, có thể thấy được cảnh tượng bên trong phòng vệ sinh.

Chùm tóc đuôi ngựa của Võ Thần Hy bị lôi ngược ra sau, khiến cần cổ bị kéo dài ra.

Con dao rọc giấy đó đang lượn lờ trước cổ họng của cô ấy, giống như có tay ai đó đang lắc qua lắc lại, tìm kiếm vị trí để ra tay.

Võ Thần Hy run rẩy, há miệng định kêu lên.

Miệng của cô bé tuy đã há to, nhưng âm thanh bị nghẹn lại trong cổ họng.

Con dao rọc giấy khẽ di chuyển, cánh tay đang nắm tóc và những cánh tay đang giữ chặt người cô bé cùng nhau ấn cô bé vào trong bồn cầu.

Cô bé nằm ngửa trên sàn, đầu bị ấn vào trong bồn cầu, thân thể nằm dạng ra, hai tay hai chân bị ghì chặt trên sàn và trên vách tường, toàn bộ thân thể tựa như gia súc bị treo ngược trong nhà mổ.

Con dao rọc giấy xoẹt qua, rạch ra một đường trên cổ họng của cô ấy.

Nước mắt Võ Thần Hy ứa ra, chảy ngược lên trên trán rồi thấm vào trong tóc.

Reng… reng… reng…

Reng… reng… reng…

Tiếng chuông báo vào tiết lại vang lên.

Trên người của Võ Thần Hy chợt có thêm một bóng người.

Cô gái đó đang ngồi trên người của Võ Thần Hy, tay cầm con dao rọc giấy.

Vóc dáng và cách ăn mặc của cô ta giống Võ Thần Hy như đúc.

Trên miệng cô ta lộ ra một nụ cười gian ác, vứt con dao trong tay qua bên cạnh, trong không khí hình như có thứ gì đó chực sẵn, chộp lấy con dao.

Cô gái đó đứng dậy, rời khỏi thân thể của Võ Thần Hy, mở cửa phòng vệ sinh, rồi nhảy chân sáo đi ra ngoài.

Ngón tay của Võ Thần Hy nắm lấy cánh cửa một lát, cánh cửa kia lại bị một luồng sức mạnh nào đó khép lại hẳn.

“Cạch” một tiếng, cửa được chốt chặt.

Con dao rọc giấy trên không trung một lần nữa rơi xuống!