“Cậu cứ làm theo lời của Diệp Thanh là được rồi.” Nam Cung Diệu bật cười.
Câu nói này so với lời Cổ Mạch nói lúc nãy thì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Tôi có chút nản lòng, nhưng cũng biết đây là lời nói thật của Nam Cung Diệu. Tôi đối với phương diện này không rõ lắm, nếu như giúp lung tung thì có khi lại phản hiệu quả.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Nam Cung Diệu nói.
Tôi vừa định đáp ứng thì lại chợt nhớ đến cái chết của Cố Quân Trạch và Trần Giai, ngay lập tức đem chuyện này nói cho Nam Cung Diệu biết.
“Chết rồi?” Nam Cung Diệu rõ ràng ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, “Tôi biết rồi, tôi sẽ theo dõi tin tức của hai người bọn họ trên mạng. Có điều, nếu hai người đó thật sự đã chết thì không còn chuyện gì để lo lắng nữa rồi.”
“Bọn họ sẽ không biến thành ma chứ?” Tôi hỏi.
“Nếu hai người bọn họ thật sự biến thành ma thì đối với chúng ta mà nói chẳng phải sẽ dễ giải quyết hơn sao?” Nam Cung Diệu cười một tiếng.
Tôi suy nghĩ một hồi liền cảm thấy những lời nói đó của anh ta thật sự rất có lý. Hai người bọn họ nếu còn sống thì chúng tôi chẳng thể làm gì được. Ngược lại, nếu như đối mặt với ma thì những người như chúng tôi mới có thể làm được gì đó.
Đợi tôi cúp máy xong thì lại tiếp tục suy nghĩ về những lời nói vừa nãy của Nam Cung Diệu, bất chợt tôi liền cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi ngang qua, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Giọng nói vừa nãy của Nam Cung Diệu thật sự rất hời hợt. Cái chết của Cố Quân Trạch và Trần Giai trong mắt anh ta không hề có một chút phân lượng nào.
Đối với hai người bọn họ, đương nhiên tôi cũng chẳng có chút tình cảm nào, nhưng suy cho cùng thì cũng là hai mạng người. Đột nhiên biết họ đã chết, trong lòng tôi vẫn có chút xúc động.
Xe buýt mà tôi đang chờ đã tới rồi.
Sau khi xếp hàng lên xe, tôi cũng chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện của Nam Cung Diệu nữa.
Đợi cho đến lúc tới đơn vị, tôi liền đem hai chuyện này nói cho bọn Tí Còi biết.
Suy nghĩ của bọn Tí Còi cũng không khác tôi là mấy. Một là có loại cảm giác phức tạp đối với Diệp Thanh, anh ta có thể là đang lợi dụng tôi, nhưng cũng giúp tôi rất nhiều lần. Hai là bọn Gã Béo cũng có năng lực đặc biệt rồi, dĩ nhiên bọn họ cũng phải lo lắng cho tình hình của bản thân. Ba là về chuyện của Cố Quân Trạch và Trần Giai, nhưng đó chỉ là muốn nghe để thỏa mãn sự tò mò thôi, dù sao thì hai người kia cũng đang ở nước ngoài, cách chúng tôi rất xa.
“Nói như vậy thì loại như Tiết Tĩnh Duyệt cũng được coi là tác dụng phụ ư?” Tí Còi đột nhiên hỏi.
Gã Béo lo lắng trùng trùng, một phần là lo lắng cho bản thân, còn phần khác có thể là đang lo lắng cho Tiết Tĩnh Duyệt.
Suy nghĩ kĩ càng về trường hợp của Tiết Tĩnh Duyệt, những việc xui xẻo mà cô ấy đã gặp phải cũng được tính là tác dụng phụ ư? Nếu là như vậy thì tác dụng phụ của cô ấy tựa hồ được coi là nhỏ bé, chí ít thì cũng nhỏ hơn rất nhiều so với lợi ích mà cô ấy đã đạt được.
Đám người không chuyên như chúng tôi chỉ biết ngồi đó đoán già đoán non, ngoài việc khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng thì thực sự chẳng có tác dụng gì khác.
May mà chúng tôi vẫn còn có công việc.
Gần đây chúng tôi đã nhập xong kết quả của bảng điều tra nguyện vọng rồi, hệ thống phần mềm cũng đã thống kê ra kết quả.
Nhìn chung, những hộ gia đình có quyền tài sản ở thôn Sáu Công Nông có xu hướng phân bố rải rác, dựa vào diện tích nhà ở, số người đứng tên trên giấy tờ nhà mà ước tính tiền bồi thường thì chắc có lẽ mỗi loại chiếm khoảng năm phần. Trong những phương án bồi thường, có người muốn nhà, có người muốn tiền, mỗi người một ý kiến. Duy nhất có một điểm chung là mọi người đều ủng hộ việc phá bỏ và di dời, tuyệt nhiên không một ai quyết liệt phản đối.
Tất cả đều nhờ vào những công tác giai đoạn trước của chúng tôi. Tuy nhiên cũng có một số chuyện không được tính là do chúng tôi làm, cũng có thể nói là… do ý trời. Nhưng dù thế nào thì kết quả hiển thị số liệu là rất tốt.
Về mặt này, kết quả mà toàn bộ Phòng Di dời của chúng tôi đạt được đều không tồi.
Lúc chiều, Sếp Già gọi tất cả chúng tôi vào phòng họp để sắp xếp nội dung công việc tiếp theo phải làm.
Ý kiến trưng cầu chính thức sắp được đưa ra, những người có quyền tài sản cần phải bỏ phiếu quyết định cho phương án bồi thường di dời cuối cùng. Đương nhiên, phương án mà bọn họ lựa chọn đều do Phòng Di dời đề ra.
Về việc này thì không còn là công việc của những nhân viên cơ sở hạ tầng như chúng tôi làm nữa, mà là do phòng chuyên môn ở phía trên đảm nhiệm, liên quan đến tài chính, tài nguyên đô thị, còn có một số nội dung chuyên môn về quan hệ công chúng. Cho dù là vỗ đầu một cái có thể quyết định được một mét vuông của một căn nhà thì cần đền bù bao nhiêu nghìn hay bao nhiêu chục nghìn tệ, thì những người vỗ đầu ấy cũng cần phải có kinh nghiệm về chuyên môn để chứng minh mình có tư cách đó.
Thật ra khi mới bắt đầu thành lập Phòng Di dời thì đối với những phương án bồi thường đã sớm có một kế hoạch tổng thể. Về cơ bản, phương án bồi thường cũng đã được lưu trong dữ liệu máy tính, bây giờ chẳng qua là dựa vào việc thu thập ý kiến để tiến hành một vài điều chỉnh, đến lúc công bố thì cũng có thể chứng minh cho những người có quyền tài sản rằng: Phòng Di dời và chính quyền thành phố cũng đã suy xét đến ý kiến của số đông người dân mà đưa ra quyết định bồi thường ấy.
Cho dù có thế nào thì những việc này đều không liên quan đến mấy viên chức quèn như bọn tôi.
Chúng tôi cũng được nhàn hạ một chút xíu, những ngày này chỉ cần giữ liên lạc với những người có quyền tài sản và với khu dân cư. Nếu như có người đưa ra ý kiến hay hỏi về những vấn đề về phá bỏ và di dời thì chúng tôi chỉ cần tiếp chuyện với họ một chút là được rồi.
Kết thúc cuộc họp, chúng tôi liền trở về phòng làm việc rồi bắt đầu rảnh rỗi cho đến khi tan ca ai về nhà nấy.
Tôi đứng ở trạm xe buýt do dự một hồi, cho đến khi xe buýt dừng lại ở trạm, tôi quyết định không bước lên xe mà chuyển hướng về phía đơn vị. Tôi không trở lại phòng làm việc mà tiếp tục đi về phía trước, đến một trạm xe buýt khác.
Đợi xe, lên xe, đi qua hai trạm, tôi đã đến thôn Sáu Công Nông.
Vừa đúng giờ mọi người tan ca và chuẩn bị cho bữa tối, nên không khí trong khu dân cư có chút nhộn nhịp.
Khi tôi đi vào tòa nhà số 6, nghe thấy được mỗi tầng lầu đều có tiếng nói cười rôm rả, còn có cả tiếng động và hương thơm của nhà nào đó đang nấu cơm.
Nhưng khi tôi bước vào cầu thang đi lên tầng 6 thì những âm thanh đó hoàn toàn biến mất.
Tôi vẫn tiếp tục nhấc chân đi lên trên.
Âm khí của tầng 6 vẫn chưa hồi phục trạng thái như lúc trước, chỉ có loại cảm giác lạnh lẽo yên tĩnh.
Tôi gõ cửa, rồi sau đó mới dùng chìa khóa để mở cửa.
Bên trong phòng nghiên cứu rất yên lặng, không có một chút tiếng động nào, cũng không có một chút nhân khí.
Tôi nhẹ nhàng bước vào trong, kêu lên một tiếng “Diệp Thanh”, lại nói một câu “Làm phiền rồi”, mới đóng cửa lại, ngồi trên ghế sofa.
Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế, trong lòng cảm thấy có chút hồi hộp, sau khi hít một hơi thật sâu, tôi nhìn về phía sofa đối diện, tầm nhìn không nhịn được mà đảo quanh.
Ban nãy lúc vào trong thì tôi đã nhìn qua rồi, Diệp Thanh không hề có ở bên cửa sổ, đường hành lang thì chỉ thấy một màu đen như mực, tôi cũng không biết tình huống ở đó ra sao.
Nhưng Diệp Thanh nhất định là đang ở đây.
Tôi lại cất tiếng: “Cảm ơn anh về chuyện lúc sáng, còn có chuyện từ trước đến giờ…”
Tôi vừa nói ra liền cảm thấy bản thân có chút lằng nhằng, vô cùng ngốc nghếch.
Tôi vội vã giải thích: “Nam Cung Diệu đã nói với tôi rồi, thì là… Chính là chuyện tác dụng phụ của năng lực... Lúc trước tôi vẫn luôn không biết... Cảm ơn anh. À, còn nữa, Xin lỗi… Về chuyện cái… cái dị không gian hôm đó…”
Tôi không biết cái dị không gian gần phòng nghiên cứu có ảnh hưởng đến phòng nghiên cứu hay không, nhưng quả thật là ngày hôm đó Diệp Thanh đã cứu tôi, có thể là vì cú đẩy tôi lúc đó nên tình hình hiện tại của Diệp Thanh mới không tốt.
Lải nhải một hồi lâu nhưng Diệp Thanh vẫn không hề trả lời, tôi cảm thấy có chút thất vọng, nhưng dù gì cũng đã nói lời cảm ơn với anh ta, tôi cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng.
“Thôi được rồi, không làm phiền anh nữa.” Tôi đứng dậy, đi về phía cửa chính.
Tôi lại quay đầu nhìn một cái, nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Diệp Thanh.
Đứng bên ngoài phòng nghiên cứu, chuẩn bị đóng cửa, nhưng tôi vẫn còn có chút mong đợi mà nhìn về phía cửa sổ của văn phòng làm việc.
Bên cửa sổ không hề có ai.
Tôi đóng cửa lại, buồn bã bước xuống lầu.
Khi đi đến lầu 5, tôi cảm thấy như có một luồng gió thổi vào mặt.
Cảm giác có cái gì đó vừa mới đi ngang qua tôi.
Tôi chợt rùng mình một cái, sau đó thân thể cứng đờ tại chỗ.
Qua một lúc trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng mở cửa.
Tôi chẳng kịp nghĩ gì nhiều, cơ thể liền phản ứng theo bản năng mà lập tức xoay mình chạy nhanh lên tầng trên.
Khi cánh cửa vừa chuẩn bị đóng lại thì tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc phía sau nó.
“Diệp Thanh!” Tôi ngạc nhiên kêu lên.