Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 597: Mã số 051 - ma chú tình yêu (5)

Vì góc độ của ống kính máy quay là cố định nên trên màn hình chỉ có thể thấy toàn cảnh của căn phòng mà không thể điều chỉnh góc máy được.

Nhưng rất rõ ràng là tâm trạng của người thiếu niên đang trở nên kích động. Anh ta ngơ ngác một lát, rồi đổi sắc mặt, hơi thở nặng nề, hình như đang vô cùng đau khổ.

Trong màn hình, trên thân thể thiếu niên hiện ra một sợi dây màu đen, sợi dây đó quấn quanh người anh ta rồi nối dài ra bên ngoài, một đầu treo lơ lửng giữa không trung, còn một đầu cột lại. Đầu đang lơ lửng đó kéo dài về phía cậu học sinh, quấn quanh trên người cậu ta.

“Hừ!”

Sợi dây màu đen thình lình siết chặt, cả hai người đều tỏ vẻ rất đau đớn.

“Á!”

Cậu học sinh đột nhiên la lên, sợi dây trên người cậu ta siết chặt đến mức làm lộ ra những vết bầm tím, tựa như sắp lún hẳn vào trong thân thể.

“Đau quá! Đừng! Á… á… á…” Cậu ta gào lên thảm thiết.

Người thiếu niên cũng bắt đầu la lên đau đớn.

“Giải trừ hiệp ước của hai người đi. Lưu Thắng Huyền, cậu có nghe không? Mau dừng nó lại!” Lưu Miểu giữ chặt cậu học sinh.

Cậu học sinh xem ra đã không còn tỉnh táo nữa, nước mắt chảy ròng ròng, “Dừng lại, dừng lại…”

Tiếng la của thiếu niên dần dần dừng lại.

Sự trói buộc giữa hai người tựa như được một cánh tay vô hình kéo lấy, rồi từ từ tháo ra.

Sợi dây màu đen phát ra ánh sáng, trong trẻo như ánh trăng.

Lúc ràng buộc giữa hai người được tháo ra hoàn toàn thì sợi dây cũng tuột xuống rồi biến mất.

Thân thể cậu học sinh mềm đi, khụy ngay xuống sàn nhà.

Lưu Miểu đưa tay kéo lấy cánh tay cậu ta, dìu cậu ta đứng dậy, “Này, cậu vẫn khỏe chứ?”

Diệp Thanh tiến lên phía trước, hướng về phía người thiếu niên.

Người thiếu niên cúi mặt xuống, bờ vai đang run lên.

“Trần Giai, anh phải đi đầu thai rồi.” Diệp Thanh nói.

Thiếu niên ngừng run rẩy, ngẩng đầu lên, nhìn về phía những người đang đứng, nhưng ánh mắt của anh ta chắc hẳn là đang nhìn người mặc đồ vest.

“Tôi… biết rồi.” Anh ta lại cúi đầu xuống.

Bất chợt người mặc đồ vest lên tiếng, “Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu ta không?”

Người mặc áo jacket kinh ngạc nói, “Lão Cố, cậu nói cái gì vậy?”

“Chỉ một chút thôi. Cách xử lý lúc đầu của tôi không đúng lắm. Cậu ấy trở thành ma, tôi cũng có một phần trách nhiệm.” Người mặc đồ vest chân thành nói.

Đầu thiếu niên khẽ ngẩng lên, rồi gục xuống ngay.

“Lão Cố!” Người mặc áo jacket rất tức giận.

“Xin phép các anh cho tôi được nói chuyện riêng với cậu ấy một chút.” Người mặc đồ vest nhìn về phía Diệp Thanh.

Mất một vài giây, Diệp Thanh mới gật đầu, “Được.”

Tất cả mọi người rời khỏi căn phòng, người mặc áo jacket dùng dằng không chịu đi, nhưng vẫn bị người mặc áo vest đẩy ra ngoài.

Trong căn phòng chỉ còn lại hai người.

Họ lại chẳng nói năng gì, cứ đứng đối diện nhìn nhau như thế.

Video không tua nhanh, cứ thu lại một cách chân thực.

Trải qua 11 phút yên ắng, cuối cùng người mặc đồ vest mới lên tiếng: “Trần Giai…”

Thiếu niên ngẩng đầu lên.

Hai người lại rơi vào im lặng.

Lại năm phút nữa trôi qua, thân thể người thiếu niên nghiêng xuống.

Người mặc đồ vest vô thức đưa tay đến đỡ lấy cái thân thể đã biến đổi, cái thân thể trở thành hình dáng ma nơ canh giống như trong cửa hàng quần áo, không có mặt mũi, chỉ có hình hài.

Cánh tay người mặc đồ vest run run, đặt ma nơ canh xuống, quay người đi mở cửa.

Lát sau nhóm người Thanh Diệp đi vào, Ngô Linh kiểm tra căn phòng và ma nơ canh một lát, rồi xác nhận nói: “Đã đi rồi.”

“Em… không sao nữa đúng không?” Cậu học sinh hỏi.

Ngô Linh gật đầu, “Ừ.”

Cậu ta thở phào ra một hơi.

Ngày 11 tháng 10 năm 2008, kết thúc điều tra.

***

Tôi xem xong tập hồ sơ này, thấy lòng mình vừa nhẹ nhàng lại vừa nặng trĩu. Bản thân án kiện này không có gì nguy hiểm và cũng không tính là đáng sợ. Nhưng tôi lại lo về cơn ác mộng của mình tối nay. Sẽ tiếp tục mơ thấy tai nạn giao thông hay là mơ thấy bản thân bị sợi dây màu đen đó siết chết?

Nếu chỉ đơn giản như nội dung của sự kiện…

Tôi không phải người đồng tính và cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương với một người đàn ông nào đó. Nhưng nếu như trong giấc mộng, tôi bị tẩy não…

Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đã thấy lạnh lẽo.

Bây giờ tôi không biết nên cảm thấy may mắn khi rút trúng hồ sơ sự kiện này, hay nên thấy hối hận vì rút phải nó nữa.

Vì sợ hãi nên tôi đã xem rất nhiều video mãi cho đến hơn hai giờ sáng, lúc đó chịu không nổi nữa mới bắt đầu đi ngủ.

Tôi ngủ không an ổn, cứ luôn lo sợ trong mơ sẽ nhìn thấy gì đó.

Ban đầu ý thức mơ mơ màng màng, tựa như nghe thấy âm thanh của các file ghi âm, lại tựa như đang xem đoạn video ghi hình kia, hình ảnh và âm thanh cứ đan chồng lên nhau, không đầu không đuôi gì cả. Tôi chỉ thấy hỗn loạn, nội dung cụ thể được xem, được nghe không hề lưu lại chút ấn tượng nào trong đầu cả.

Dần dần, tôi nhận ra mình đang ngồi ở lớp học.

Tôi đang làm bài thi.

Bài thi đương nhiên không có, cả bàn học hình như cũng không tồn tại.

Nhưng tôi chỉ biết là mình đang làm bài thi, lại còn không làm được nữa.

Bất cứ câu nào cũng làm không được, rõ ràng là biết đáp án, nhưng nhất thời không thể nào nhớ nổi.

Tôi cuống cả lên.

Nếu là bình thường thì tôi sẽ tập trung vắt óc nhớ ra, không được nữa thì bỏ.

Lúc tôi đi học đều làm như vậy cả.

Tuy đã tốt nghiệp nhiều năm, đã rất lâu không làm bài tập nhưng khoảng thời gian đó không đủ lâu để tôi quên sạch những kiến thức thời còn đi học được.

Rõ ràng là biết như vậy nhưng tôi vẫn cứ quay đầu nhìn bài người bên cạnh một cách vô thức.

Trên bàn của người bên cạnh chẳng có gì, chỉ có hai cánh tay của người đó.

Mà hai cánh tay đó cũng rất kì quái, là tay của ma nơ canh.

Tôi ngước đầu nhìn qua, nhận ra người đang ngồi bên cạnh mình không phải là người, mà là ma nơ canh bằng nhựa.

Bên cạnh ma nơ canh kia, một nhóm bạn học khác cách tôi một lối đi cũng đều là ma nơ canh cả.

Những tượng ma nơ canh đó đều có màu trắng nhợt, bày ra bộ dạng đang làm bài, tay đặt lên bàn, mặt hơi cúi xuống.

Nhịp tim tôi đập nhanh, quay đầu qua nhìn những người bạn học khác trong phòng.

Tầm nhìn của tôi đột nhiên được nâng cao, chốc lát đã lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống lớp học.

Giữa lớp có một thiếu niên, người đó chính là tôi. Nhưng những người khác ngồi xung quanh tôi thì đều là ma nơ canh cả.

“Lâm Kỳ, không được nhìn đông ngó tây nữa!”

Bỗng nhiên một tiếng quát vang lên.

Tầm mắt tôi trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn lên một bức tượng ma nơ canh đang đứng trên bục giảng, khuôn mặt không có mặt mũi đang nhìn về phía tôi.

Ngoài cửa lớp còn có một tượng ma nơ canh nữa.

Không, không chỉ có một mà bên ngoài lớp học tràn đầy ma nơ canh, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tuy chúng không có mắt, nhưng tôi biết chúng đang nhìn chằm chằm tôi.

Không chỉ ngoài hành lang, mà ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ phòng học ở tầng hai cũng có rất nhiều ma nơ canh, lúc nha lúc nhúc.

Góc nhìn của tôi bất chợt thay đổi, chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy đám ma nơ canh ấy đang tập hợp lại thành một cái thang người, bám lên cửa sổ ở tầng hai.

Chúng khẽ chao đảo rồi đổ rầm xuống.

Tiếng va đập của đám ma nơ canh bằng nhựa ấy giòn tan, răng rắc lốp bốp.

Sau khi yên ắng trở lại thì tôi nhận ra mình không còn ở trong lớp học nữa mà là đang ở một khu vườn hoa nho nhỏ trong trường học.

Chỗ này hình như là trường cấp hai của tôi. Trong trường cấp hai của tôi có một khu vườn nhỏ và một hồ nước nhân tạo rất cạn. Nhưng trong vườn hoa này lại dựng một bức tượng nhân vật ở trường đại học của tôi hồi trước, cái đầu nó cúi xuống một cách quỷ dị, hình như đang nhìn tôi.

Tôi cảm thấy sợ nhưng vẫn nói chuyện.

“Mình thích bạn.”

Tôi nghe mình nói và cũng biết là mình đang tỏ tình.

Nhưng mà… với ai chứ?

Tôi ngơ ngác.

Nghi ngờ vừa nảy ra thì trước mặt tôi có thêm một người, là con gái, đang quay lưng lại với tôi, tóc dài đen nhánh.

Tôi thở phào một hơi, nghĩ thầm cũng may là con gái.

Nhưng vừa nghĩ như thế xong thì tôi lại thấy nghi ngờ.

Vì sao mình lại có cách nghĩ như vậy?

Suy nghĩ vừa thoáng qua, tôi đã thò tay nắm lấy tay của nữ sinh đó.

Cô ấy không kháng cự, nhưng tôi cảm thấy tay cô ấy rất kỳ quái.

Đang nghĩ như thế thì cô ta đã quay đầu lại.

Cô ta không có mặt mũi, cái đầu đó là đầu của ma nơ canh.

Đây là một con ma nơ canh mặc quần áo và đội tóc giả!