Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 571: Mã số 092 - màn sương đen lượn lờ (7)

“Bà Uông!”

“Mẹ ơi!”

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Bà không phải vẫn đang khỏe mạnh sao? Sao cô lại nói bậy là bà đã qua đời rồi chứ!”

“Không phải, lúc nãy đột nhiên...”

“Có phải là do ngủ say, ngáy ngủ, rồi đột nhiên ngưng thở không?”

“Có thể lắm, có thể lắm...”

“Không có chuyện gì là tốt rồi.”

...

“Các cậu... Sao các cậu lại đến nữa?”

“Chúng tôi có một số chuyện muốn phỏng vấn người dân sống trong thôn này.”

“Các cậu mau rời khỏi đây đi, nơi này không hoan nghênh các cậu.”

“Quyên Nhi, không sao đâu.”

“Mẹ...”

“Các cậu ngồi đi. Quyên Nhi, mẹ không sao, con đi bận việc của con đi.”

...

“Bà à, bà có biết tình trạng hiện giờ của bà không?”

“Ừ. Tinh Đoàn.”

“Meo…”

“A Tinh, sao mày vẫn còn ở đây vậy?”

“Meo…”

“Haizz...”

“Có thể hỏi về tên của bà được không?”

“Uông Đình, Uông trong Uông Dương, Đình trong đình viên. Các cậu có phải là người trong nghề không?”

“Đúng vậy.”

“Hôm qua tôi gặp các cậu thì liền có cảm giác là gặp phải người chung nghề rồi. Các cậu đến đây chắc là vì chuyện của thằng nhóc nhà họ Tào đúng không?”

“Đúng ạ.”

“Meo...”

“... Con mèo này vốn là vật nuôi của con dâu út tôi, lúc nó mang thai, bên phía sui gia sợ sẽ xảy ra vấn đề gì đó nên nó đã đưa con mèo này cho tôi nuôi thế là tôi nuôi đến bây giờ luôn.”

“Meo meo...”

“Vâng.”

“Cho nên nó không được tính là một thành viên trong thôn chúng tôi.”

“Ý của bà là...”

“Người nhà họ Tào là thành viên trong thôn chúng tôi. Điều này đã được ghi lại trong gia phả từ rất sớm rồi.”

“Khế ước bán thân ư? Là quyển gia phả của vị quan họ Tào kia sao?”

“Ừ. Tổ tiên của nhà tôi vốn là người hầu trong nhà của vị quan họ Tào kia, đời đời kiếp kiếp đều là người hầu. Nhưng bây giờ hiện đại rồi thì không còn như vậy nữa. Nhà họ Tào cũng đã tan rã, những người còn sót lại thì đều là những người thuộc nhánh phụ. Những thứ như nhánh trưởng rồi nhánh phụ thời cổ đại, các cậu có hiểu không?”

“Hiểu ạ.”

“Chính là như vậy. Nhưng đều có ghi hết tên lên gia phả cả, đó chính là người nhà họ Tào, là người của nơi này. Cưới hỏi tang lễ thì đều phải dựa theo quy tắc ở đây. Những quy định về việc cưới hỏi thì đã không còn lưu lại nhiều nữa, nhưng còn về tang lễ thì vẫn phải tuân theo quy định. Các cậu cũng đã nhìn thấy rồi, nếu có ai qua đời thì mỗi một nhà trong thôn đều phải treo chuông gió, dẫn đường cho người đã khuất, nếu như không có gì chỉ đường thì họ sẽ không thể đi Hoàng Tuyền đầu thai được nữa. Từ xa xưa đến nay đều là như vậy cả. Tôi chính là người duy nhất trong thôn biết làm loại chuông gió đó.”

“Vậy ông Tào An Đông và những ông chủ của công xưởng nối tiếp nhau qua đời là sao vậy?”

“Chuyện đó à, nói ra dài dòng lắm. Năm xưa, Tiểu Tào cũng chính là cha của cái cậu Tào An Đông mà các cậu nói ấy, đi làm thuê ở bên ngoài, kiếm được tiền nên mới xây công xưởng đầu tiên ở trong thôn. Vốn dĩ mọi chuyện vẫn rất tốt, rất bình thường, nhưng lão Tào… cũng chính là cha mẹ của Tiểu Tào đột nhiên qua đời thì mọi chuyện trở nên không đúng lắm. Những người dân trong thôn lúc đó đều không hiểu gì, trên thực tế là những đồ mà công xưởng kia sản xuất có vấn đề. Hai vợ chồng ông Tào ăn phải thức ăn đó nên mới đột nhiên qua đời. Tiểu Tào phát hiện ra chuyện này nhưng không có nói gì với chúng tôi mà đi đóng cửa công xưởng, cũng không quay về đây nữa. Ông ta đem công xưởng này bán cho một người ngoài, người đó cũng không phải thứ tốt lành gì, cái ống khói đó... Các cậu đến đây chắc cũng đã nhìn thấy rồi nhỉ?”

“Vâng.”

“Lúc đó, khói bốc lên từ trong cái ống khói đó có màu đen xì. Bầu trời trông thôn đều đen xì. Không phải cái loại màu đen giống như bây giờ, mà là thật sự tối đen, cái màu đen mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Người trong thôn cũng đã đánh qua, mắng qua, nhưng đều không có tác dụng, còn có một vài người ngu ngốc mà nghĩ rằng chỉ cần kiếm được tiền thì bầu trời xanh hay bầu trời đen cũng như nhau cả thôi. Chuyện này ầm ĩ kéo dài khoảng vài năm... Tôi... Tôi cũng không ngờ rằng họ sẽ làm như vậy... Cái ông chủ đầu tiên đã chết rồi, trước đó bọn họ tặng cho ông ta một chiếc chuông gió. Sau khi đưa tang thì tất cả mọi người đều tháo chuông gió xuống, người đã khuất thì... tìm đến chỗ đó...”

“Cũng tức là, bọn họ dùng chuông gió để dẫn dụ ma quỷ đi đến chỗ của ông chủ công xưởng sao?”

“Đúng vậy. Haizz... Tôi phát hiện ra điều đó. Những chiếc chuông gió này đều là do tôi làm ra cả, khi tôi phát hiện chuyện này thì bảo với họ là không được làm như vậy nữa. Họ đồng ý với tôi, nhưng đến lúc có thêm nhiều công xưởng khác... Lần lượt từng cái một...”

“Tình huống của ông Tào là do bị hồn ma trong thôn bám theo sao? Hình như ông ta không có mang theo chuông gió.”

“Cậu ta không phải bị ma quỷ bám lấy mà là do khí quấn thân. Nơi này à... không xong rồi. Phong thuỷ không xong rồi. Cậu ta là người nhà họ Tào, gia phả trong từ đường có ghi lại tên tổ tiên của nhà cậu ta, số mệnh của cậu ta đã dính chặt với cái thôn này rồi. Cho nên cậu ta không xong rồi.”

“Vậy có cách gì để giải quyết chuyện này không? Quyển gia phả đó có còn không?”

“Bị huỷ rồi. Năm đó xảy ra chiến tranh, từ đường và những thứ trong từ đường đều bị huỷ hết. Cũng chỉ còn lại một mình bà già như tôi nhớ được những chuyện này thôi.”

“Meo…”

“Nếu các cậu muốn cứu cậu ta thì tôi cũng không biết có cách gì tốt để nói với các cậu. Chắc là đợi sau khi cậu ta chết rồi thì toàn bộ nơi này sẽ bị tịch thu hết, hoặc là khi đất đai bị tịch thu rồi thì cậu ta mới chết. Con người thì luôn phải sinh sống trên một vùng đất nào đó, dù cho có dọn nhà đi đâu thì cái gốc vẫn nằm cố định ở một chỗ, không thể chạy thoát được. Nếu như mất đất cũng đồng nghĩa với mất gốc rễ, vậy thì sẽ chết. Nếu như cây chết rồi, mảnh đất này sẽ được cày lại, trồng một cây khác, vậy thì không còn là mảnh đất của lúc trước nữa.”

“Cám ơn bà. Tình trạng của bà...”

“Ha ha, cám ơn các cậu có lòng. Tôi biết rõ tình trạng của bản thân, các cậu hãy đi làm việc của các cậu đi. Bà già như tôi đã gắng gượng đến hơi thở cuối cùng, cũng nên đi theo mảnh đất này rồi.”

“Meo…”

“Ngoan nào, Tinh Đoàn, đến lúc đó bà nội sẽ đi chung với con...”

...

Ngày 7 tháng 9 năm 2015, nhận được cuộc gọi từ Tào An Đông. File ghi âm điện thoại 3.

“Xin chào...”

“Ha... Ực... Tôi... Là tôi đây...”

“Ông Tào, chào ông, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi… lúc nãy tôi xém chút nữa… xém chút nữa đã mất mạng rồi... Ha...”

“Ông lại nằm mơ nữa ư?”

“Không phải là nằm mơ đâu! Thật sự có vật gì đó! Tôi không thở được, giật mình tỉnh giấc, nhìn lên cái đèn trên trần thì thấy... Có thứ gì đó bên trong cái đèn... Chính là… có thứ gì đó bên trong cái chụp đèn.”

“Là thứ gì vậy?”

“Chuông gió... Loại chuông gió ở quê tôi...”

“Ý ông là, trong cái chụp đèn trên trần nhà ông có một chiếc chuông gió bằng gỗ sao?”

“Đúng vậy, chính là cái loại đó... Tôi cũng không biết làm sao mà nó ở trong đó nữa! Nhà tôi không có ai vào hết, không có người ngoài đi vào đâu! Tôi có hỏi qua vợ tôi, bà ấy cũng nói là không biết, vả lại lúc buổi sáng, à không… không đúng, lúc buổi tối bật đèn lên, bên trong vẫn chưa có gì. Bây giờ tôi...”

“Meo…”

“Ủa?”

“Ông Tào, xin ông hãy nhanh chóng đốt cái chuông gió đó đi!”

“Gì cơ... Lúc nãy cậu nói gì? Tín hiệu...”

Rè rè...

Reng...

“Các cậu đợi lát, tối rồi ai còn gọi điện...”

“Ông Tào!”

“Alô, hả? Cha mẹ tôi? Anh đang nói đùa gì vậy, cái gì mà bị té chết? Nửa đêm nửa hôm...”

“Meo...”

“Sao trong nhà lại có tiếng mèo kêu vậy, lão Tào…”

“Ông Tào!”

“Không xong rồi, ông ta không nghe thấy, có lẽ là…”

“Á á á aaaa...”

“Các người là ai vậy? Sao các người lại vào được đây?!”

“Cậu là... Anh là cái người...”

“Lão Tào, bọn họ là ai vậy?”

“Đừng qua đây, đừng có qua đây!”

“Á Á! Các anh đang làm gì vậy?”

Xoảng!

Tút tút...

Ngày 7 tháng 9 năm 2015, đi đến thôn Từ Đường. File video.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh một vùng quê u tối, không có đèn đường, bầu trời một mảng khói mù, không có trăng cũng chẳng có sao. Chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ những ngôi nhà trong thôn và hình dáng ngọn núi phía xa xa kia.

Phạm vi chiếu sáng của đèn xe có hạn, sau đó trong màn hình lại có thêm ánh sáng của đèn pin.

Khung cảnh xung quanh vắng lặng.

“Nơi này... nhân khí và âm khí đều không còn nữa rồi.” Lưu Miểu lên tiếng nói một câu.