Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 566: Mã số 092 - màn sương đen lượn lờ (2)

“À, nói đến chuyện này thì khá là dài dòng. Chỗ quê tôi thật sự là rất nghèo rất khổ, vốn dĩ là như vậy, mấy năm gần đây chính phủ địa phương quyết định sẽ xây dựng lại cơ sở hạ tầng, tiến hành tịch thu đất đai gì đó, những người dân sống ở đó vô cùng oán giận. Lúc tôi về quê, đang đi trên đường thì nhìn thấy có rất nhiều người nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Giữa ban ngày ban mặt mà không khí chết chóc âm trầm, có những người ngồi ở trước cửa nhà, hoặc là đứng trước cửa nhà, cứ nhìn chằm chằm vào tôi... Phải nói sao nhỉ... Ánh mắt đó giống như là đang nhìn một con mèo chết hay một con chó chết vậy. Tôi vẫn còn căn nhà cũ ở dưới quê, tôi đi năm sáu ngày thì ngủ ở đó. Sáng hôm thứ nhất, tôi bị ngộp khói rồi giật mình tỉnh giấc. Ở gần đó còn có vài mảnh đất trống, có người đến đó để đốt rơm rạ, đốt ngay kế bên nhà tôi, những làn khói đó... Lúc mới đầu tôi còn tưởng rằng là do cháy nhà nữa, nhưng sau khi đến đó xem qua rồi mới biết thì ra là có người đang đốt rơm rạ, bọn họ vừa đốt vừa ném thứ gì đó vào trong đống lửa. Từ lúc còn nhỏ thì tôi đã theo cha mẹ tôi dọn đến thành phố Dân Khánh, chỉ còn ông bà nội tôi sống ở quê thôi. Sau đó thì ông bà nội qua đời, cả nhà tôi cũng không quay về nơi đó nữa. Thật đấy, chúng tôi không có quen thân gì với những người dân sống ở quê cả, tôi cũng nghe không hiểu lắm thứ tiếng địa phương ở đó, còn bọn họ thì chắc cũng nghe không hiểu tiếng phổ thông. Tôi có qua đó hỏi thăm, bọn họ chỉ nhìn tôi, rồi sau đó lại tiếp tục rắc thứ gì đó vào trong đống lửa. Còn có một vài bà cụ còn đem cái thứ đó rắc lên trên người tôi. Tôi cảm thấy, chính là cái đó...”

“Bọn họ đã rắc thứ gì lên người ông vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa.”

“Thứ đó có hình dạng như thế nào?”

“Nhìn vào trông giống như là những hạt gạo, nhưng nó to hơn. Tôi thật sự không biết đó là thứ gì nữa?”

“Ngoại trừ việc này ra thì còn có xảy ra chuyện gì nữa không?”

“Còn có chó nữa. Bọn họ... Tôi đang đi dạo vòng vòng trong thôn thì có một người nào đó, hình như là nhìn thấy tôi, sau đó anh ta vào nhà xách một con chó ra, dùng dây thừng treo con chó đó lên cái cây trước nhà, con chó đó bị thắt cổ chết... Con chó đó sủa inh ỏi, thật sự rất đáng thương. Vả lại tôi cũng không biết người ở dưới quê nuôi chó như thế nào nữa, những con chó ở dưới quê không có được dễ thương, đáng yêu như những con chó nuôi ở trên thành phố. Những con chó ở dưới quê đều bị rụng hết lông, có con chỉ còn một nhúm lông nhỏ, vẻ ngoài của chúng trông rất bẩn. Con chó đó trừng to mắt con mắt đỏ, thè lưỡi ra, bị đám người đó thắt cổ chết. Đám người đó cứ nhìn về phía tôi, vừa nhìn tôi chằm chằm vừa thắt cổ con chó đó. Còn có người cầm dao ra, giống loại dao chặt thịt nhưng lại to hơn nhiều. Rồi cứ thế mà dùng dao mổ bụng con chó đó ra, nội tạng đều rơi hết xuống đất... Tôi nhìn vào liền cảm thấy mắc ói. Lúc bọn họ mổ bụng con chó vẫn nhìn chằm chằm về phía tôi chứ không hề nhìn vào nó. Tôi...”

“Có phải ông đã từng làm chuyện gì đó không, hoặc người nhà của ông trước đây có từng làm chuyện gì đó chăng?”

“Không có! Lúc tôi còn nhỏ có theo cha mẹ về quê chơi, ngoài ra còn có cái lần về quê làm đám tang cho ông bà nội tôi, tôi đều nhớ hết cả, lúc trước không có như vậy đâu! Tôi cảm thấy là do bọn họ không thích người ngoài đến đây, bọn họ cho rằng tôi là loại gian thương gì đó. Thật sự không phải là như vậy đâu! Ở vùng đó đang tiến hành tịch thu đất đai, mảnh đất và căn nhà ở dưới quê tôi cũng bị tịch thu nên tôi mới phải về đó để làm thủ tục. Hôm đầu tiên về quê, tôi còn đi thăm hỏi những người hàng xóm ở kế bên nhà tôi, còn mang theo một ít quà cáp gì đó, đều là những thứ do công ty tôi tự sản xuất ra cả, mang đến để tặng cho bọn họ! Thế mà họ trực tiếp đóng sầm cửa lại cậu có biết không? Cũng giống như trong những bộ phim kinh dị vậy, tôi gõ cửa, họ ra mở cửa, vừa nhìn thấy tôi thì đóng sập cửa lại, sau đó còn đóng luôn cả cửa sổ và kéo luôn rèm cửa. Tôi cảm thấy thật khó hiểu! Tôi chỉ đành bước về nhà, trên đường về nhà có quay đầu nhìn lại thì thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm tôi thông qua cái khe hở trên rèm cửa sổ. Chính là như vậy đấy...”

“Sau khi ông tận mắt chứng kiện cảnh giết mổ chó xong thì lập tức rời khỏi cái thôn đó hay sao?”

“Không có. Tại vì còn chưa làm xong những thủ tục liên quan đến việc tịch thu đất đai nên tôi chưa vội đi. Tôi quay về nhà, không dám chạy lăng nhăng nữa. Hằng ngày chỉ trốn trong nhà hoặc là đến những nơi như ủy ban thôn, đồn công an gì gì đó, nói chung là không lại gần đám người đó nữa. Thế nhưng… Thế nhưng tối hôm đó, khoảng đến giờ ăn cơm tối thì bỗng có người đến gõ cửa nhà tôi. Tôi xém tí nữa là bị doạ ngất luôn, có một vài người đang đứng trước cửa nhà tôi, đều là những người trung niên cỡ như tôi vậy, trong số đó có một người, tôi từng gặp qua ông ta trong tang lễ của ông bà nội tôi, tôi còn từng ngồi uống rượu với ông ta nữa, nhưng vẻ mặt của ông ta lúc này trông khá dữ tợn, giống như đang nhìn kẻ thù vậy. Đám người đó gõ cửa rất mạnh, nói đúng hơn là đang đập cửa, sau đó thì bọn họ cứ đứng chặn ngay trước cửa nhà tôi. Tôi cầm sẵn một cây gậy rồi mới đi mở cửa, chỉ để mở he hé thôi, dây xích vẫn còn quấn trên cổng, tôi lên tiếng hỏi bọn họ muốn làm gì...”

“Đám người đó trả lời như thế nào?”

“Ông ta, chính là người đàn ông mà lúc nãy tôi nhắc đến kia, trên tay ông ta đang cầm theo một cái chén sứ, bên trong đó đựng... Lúc tôi liếc sơ qua thì cũng không biết rốt cuộc đó là thứ gì nữa, thứ đó đen xì và còn đặc sệt, rất... Nói sao nhỉ? Rất là ghê tởm, mùi của cái thứ đó cũng rất buồn nôn... Cái mùi thối đó không phải giống như những mùi thối bình thường đâu... Ông ta nói rằng đến đưa đồ ăn cho tôi, tôi đương nhiên là từ chối!”

“Ừ.”

“Sau đó... Sau đó ông ta...”

“Ông ta làm gì?”

“Ông ta nói rằng, đây là do Mao Tử cố tình nấu cho tôi ăn.”

“Mao Tử là ai?”

“Mao Tử cũng có theo bọn họ đến đấy, đứng ở phía sau. Đám người đó né sang một bên, tôi liền nhìn thấy... Trên người anh ta đều là máu... Chính là máu. Là cái người… là cái người đã mổ bụng con chó kia... Chính là người đó... Cái thứ đó... Ông ta lại nói tiếp là Mao Tử cố tình giết chết con chó vàng nhà anh ta để nấu món này cho tôi ăn... Tôi… Tôi xém tí nữa là nôn ra hết rồi, thật sự là xém tí nữa là nôn hết ra. Đám người đó cứ nhìn chằm chằm về phía tôi, họ nở nụ cười. Nụ cười trên mặt của họ rất giả tạo, nhìn vào thì biết ngay là có gì đó không bình thường! Tôi nhận lấy cái chén đó...”

“Ông đã nhận lấy cái chén đó sao?”

“Đúng vậy, tôi nhận nhưng không có ăn mà ngay lập tức đem đổ hết. Thứ đó thật sự rất kinh tởm, cũng không biết là do kĩ thuật nấu không tốt hay là do con chó đó có vấn đề về sức khoẻ... Con chó đó nhìn vào liền biết ngay là không được khoẻ mạnh lắm. Nói chung chính là... Ôi chao!”

Bốp!

“Mọi chuyện chính là như vậy. Tôi đổ hết cái chất lỏng đen xì kia đi, sau đó đem trả lại cái chén cho bọn họ rồi đóng cửa lại. Thông qua cái mắt mèo gắn trên cửa, tôi nhìn thấy bọn họ đang nhìn nhau rồi nở nụ cười. Tôi cảm thấy bọn họ muốn giết tôi... Sau đó tôi dọn đến nhà trọ để ở. Bên đó không phải là thôn sao? Đi xe khoảng một tiếng đồng hồ, chỗ đó là một nơi khác, đông đúc hơn, hiện đại hơn, có nhà trọ. Tôi dọn đến nhà trọ để ở, rồi bảo nhân viên làm việc bên uỷ ban thôn có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ qua đó liền.”

“Ừ. Vậy sau đó ông có còn gặp phải chuyện gì nữa không?”

“Hết rồi. Chỉ có nhiêu đây thôi. Sau đó tôi cũng không có qua lại gì với đám người ấy nữa.”

“Những nhân viên làm việc bên uỷ ban thôn không có gì bất thường sao?”

“Ừ. Bọn họ đều bình thường.”

“Sau khi quay về thành phố Dân Khánh, ông mới bắt đầu nằm mơ thấy ác mộng đúng không?”

“Đúng vậy, sau khi về Dân Khánh tôi mới bắt đầu mơ thấy ác mộng. Cái thứ đó… cái thứ chui vào trong cổ họng tôi ấy, tôi cảm thấy nó giống như là một làn khói vậy, chính là cái làn khói mà hôm bữa tôi nhìn thấy, nhưng khi chui vào trong cổ họng, trượt xuống dưới, đến chỗ thực quản rồi lại trượt xuống dưới tiếp, cái cảm giác đó cứ như là đang ăn chén thịt chó kia vậy... Cái cảm giác sệt sệt, còn có mùi thối...”

“Chỉ có một mình ông về quê hay sao?”

“Đúng vậy, chỉ một mình tôi. À, không phải, khoảng thời gian sau thì chỉ còn một mình tôi thôi. Lúc ban đầu, cái hôm đầu tiên đến thì vợ tôi cũng có mặt ở đó. Chúng tôi vốn định đi du lịch về quê để tận hưởng cuộc sống nhà nông gì đó, nhưng sau khi đến cái thôn ấy… Hôm đầu tiên vừa mới đến đó thì vợ tôi cảm thấy không thoải mái khi bắt gặp những ánh mắt kì lạ của đám người kia nên bà ấy về nhà trước. Tôi đưa bà ấy về nhà rồi mới quay lại đó. Tôi cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như vậy. Trước đây, khoảng mười mấy hai chục năm trước, lúc ông bà nội tôi qua đời thì mọi người đâu có thái độ như vậy.”

“Cho tôi hỏi thêm, ông bà nội của ông qua đời vì nguyên nhân gì vậy?”

“Tuổi đã cao rồi, bị ngộ độc thực phẩm. Hai người họ sống ở dưới quê, chẳng phải hay có mấy loại rau dại hay nấm dại sao? Hai người họ bị ngộ độc. Lúc dân làng gọi điện cho chúng tôi thì hai người họ đang nằm trong bệnh viện, sắp không xong rồi. Điều này chắc chắn là thật, ông bà nội tôi là người có nhân duyên rất tốt trong thôn. Gia đình tôi đã dọn đến thành phố Dân Khánh từ sớm, điều kiện gia đình cũng thuộc diện tốt nhất ở trong thôn. Mỗi lần về quê, cha mẹ tôi đều mang theo rất nhiều quà cáp, cũng thường xuyên giúp đỡ những người trong thôn.”

“Sau đó vì ông bà nội của ông qua đời nên nhà ông đã cắt đứt liên lạc với những người ở quê sao?”

“Hả? Chuyện này... À...”