Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 56: Mã số 077 - móng vuốt máu trong tủ bếp (2)

“Sau khi tôi nhìn thấy những vết tích đó còn nghĩ mình bị hoa mắt, hoặc có thể là hiệu ứng ánh đèn chiếu lên mà ra, dù sao… dù sao cũng không thể nào là thứ đó được.

Tôi giơ tay sờ thử, thì đúng là vết xước móng vuốt. Tôi lập tức đóng cửa tủ lại. Cả đêm đó tôi với vợ tôi ở trong phòng không ngủ được, cực kỳ sợ hãi. Hơn nửa đêm cũng không dám chạy ra ngoài. Hai chúng tôi cứ nhìn chăm chăm cái tủ, đợi đến lúc trời sáng tìm người đem cái tủ ra ngoài vứt đi. Thứ bên trong tủ thì không thể nào cũng vứt đi được, tôi vừa mở cánh cửa tủ thì phát hiện cái vết móng vuốt kia không còn nữa”.

“Cái tủ anh vẫn vứt đi sao?”

“Ừm, vứt rồi. Nhưng mà chẳng được mấy ngày, buổi tối chúng tôi lại nghe thấy âm thanh đó. Lúc đó chúng tôi vẫn chưa mua tủ bếp mới, âm thanh đó truyền đến từ chạn đựng bát trong bếp”.

“Vẫn là vết xước và máu?”

“Đúng vậy, độ cao của cái chạn bát và cái tủ kia hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa bên trong lại là giàn bát đũa không gỉ, xếp đầy bát đũa, không thể… không thể nào là một thực thể sống cào bên trong chạn. Tôi cũng xem thử, không có gì cả, đến ngày thứ hai thì vết cào xước kia biến mất”.

“Sau đó nó còn xuất hiện nữa không?”

“Cứ xuất hiện suốt. Những chỗ chúng tôi nhìn thấy là trên tủ tivi, kệ sách, kệ để đồ, dù sao nó cũng xuất hiện khắp mỗi căn phòng trong nhà. Tôi nghi ngờ nó xuất hiện vào mỗi buổi tối, chỉ vào lúc chúng tôi ngủ, cho nên mới không nghe tiếng gì. Vợ tôi chịu không nổi đành chuyển đến nhà bố mẹ tôi, nhưng buổi tối vẫn cứ nghe thấy âm thanh kia. Cứ như nó bám theo chúng tôi vậy, chúng tôi đi đến đâu nó theo chúng tôi đến đấy. Những người khác chẳng ai nghe thấy gì, chẳng ai nhìn thấy gì”.

“Những người khác không ai nghe tiếng, không ai nhìn thấy à?”

“Đúng thế. Tôi và vợ nửa đêm canh ba (3h) đi mở cửa, đánh thức bố mẹ tôi dậy. Lúc chúng tôi chuyển nhà đã nói thật với họ, bố mẹ tôi đến xem chúng tôi làm cái gì. Tôi mở cái tủ ra, tôi và vợ đều nhìn thấy vết móng xước bên trên cánh cửa, nhưng bố mẹ tôi không hề nhìn thấy gì cả”.

“Tiếp theo đó hai người có áp dụng biện pháp gì không?”

“Không”.

“Nếu tiện chúng tôi có thể đến nhà anh xem chút không?”

“Được chứ, như thế thì tốt quá!”

Ngày 12 tháng 8 năm 2013, đến nhà ở cũ của người ủy thác. Tập tin ghi âm 077201308121wav.

“Mời các anh vào”.

“Cảm ơn”.

“Thế nào?”.

“Xem thử mấy cái tủ kia trước đi”.

Két… két

Cạch… cạch

“Sao rồi? Có… có cái gì không?”

“Âm khí cái tủ bếp này rất nặng, bước đầu xác định là có ma”.

“A, có ma thật sao?”

“Đúng thế, chỉ là bây giờ nó không có ở trong này”.

“Lẽ nào nó bám theo vợ tôi rồi? Cô ấy có biết có nguy hiểm không?”

“Bây giờ vợ anh đang ở đâu?”

“Cô ấy đang ở nhà bố mẹ vợ. Giờ tôi gọi điện cho cô ấy!”.

...

“Bố mẹ vợ tôi giờ không có ở nhà, các anh đi với tôi qua đó một chuyến xem thử nhé”.

“Được”.

“Chuyện này, hi vọng không để ông bà già trong nhà biết, sợ rằng sẽ làm họ sợ”.

“Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ giữ bí mật”.



“Anh!”

“Vợ à, các anh này là người ở phòng điều tra xử lí các sự việc kì bí”.

“Chào các anh”.

“Chào cô”.

“Có phải con ma kia bám theo tôi rồi không? Tôi… tôi…”

“Không ở bên người. Cô ở đây có còn nghe thấy âm thanh kia không?”

“Không, hôm nay tôi mới tới đây, vẫn chưa ngủ đêm nào cả”.

“Ồ. Không ngại để chúng tôi xem một chút tủ kệ bên này chứ?”

“Được chứ. Các anh xem thoải mái”.

Két



“Căn phòng này rất sạch sẽ, không có âm khí”.

“Ồ, ù ù…”

“Nhưng nếu hai anh chị ngủ qua đêm ở đây thì rất khó nói trước sẽ có chuyện gì”.

“A…”

“Như vậy đi. Hay là đêm nay chúng tôi cùng với vợ chồng anh chị quay về nhà, chúng tôi sẽ ở cạnh hai người, xem tối đến thế nào”.

“Cảm ơn các anh”.

“Đừng khách sáo”.

Ngày 12 tháng 8 năm 2013. Ở lại chỗ ở người ủy thác. Tập tin ghi âm 077201308122wav.

“Bên trong mỗi cái tủ bếp chúng tôi sẽ đặt một cái camera, ghi lại cảnh tượng xuất hiện bên trong đó.”

“Được”.

“Vợ chồng anh chị nếu không ngủ được thì tìm gì đó làm. Chúng tôi ở ngoài phòng khách”.

“Chúng tôi có thể ở cùng chỗ các anh không”.

“Cũng được”.



“Các anh... Các anh làm việc này bao lâu rồi?”

“Rất lâu rồi”.

“Ồ. Vậy, có phải rất nguy hiểm không?”

“Xem đụng phải thứ gì. Hai người gặp con ma này không có tính công kích, rất an toàn”.

“Vậy à”.

“Hay là xem tivi? Tôi mở tivi nhé”.

“Tốt nhất nên mở âm lượng nhỏ một chút, nếu không chút tôi dễ bị nhầm với động tĩnh con ma kia”.

“Ồ... Vậy, vậy tôi lấy bộ bài đến chơi nhé. Các anh có muốn chơi không”?

“Không có hứng thú”.

“Hic...”

“Vậy bốn chúng ta chơi đi. Hai người đừng để ý, sếp chúng tôi là như vậy”.

“Đâu có, đâu có. Là tôi nói mà không suy nghĩ”.

...

“Oáp, trời sáng rồi.”

“Ừm”.

“Cả đêm không có động tĩnh gì. Sếp, hay là bị chúng ta dọa chạy mất rồi?”

“Không biết”.

“Ê, trời sáng rồi kìa?””

“Ừ, bảy giờ rồi”.

“Anh Chương, chị Chương, hai vị còn phải đi làm chứ?”.

“Đúng rồi, chúng tôi đều có công việc”.

“Như vậy đi, chúng tôi cho hai người hai cái bùa hộ mệnh, trước mắt có thể bảo đảm an toàn cho hai người. Chúng tôi đi điều tra trước một chút. Tới cuối tuần hai người chuyển đến chỗ làm việc chúng tôi ngủ một đêm, để xem xem tình hình ra sao. Hai vị thấy thế nào?”

“Ồ, được. Vậy làm phiền các anh”.

“Là chúng tôi phiền hai vị rồi”.

Ngày 13 tháng 8 năm 2013, kiểm tra camera chụp được bức hình, nhưng không có hình dáng.

Ngày 13 tháng 8 năm 2013, điều tra nhà người ủy thác, xác nhận căn nhà đã có lịch sử 12 năm, trước đó đã qua hai lần mua bán, trong nhà không có vụ án chết người nào.

Ngày 14 tháng 8 năm 2013, liên hệ người thuê căn nhà trước nhà người ủy thác Mã Thục Lan. Tập tin ghi âm 07720130814wav.

“Bà Mã, chào bà”.

“Chào các anh. Đây là con dâu lớn của tôi, ngại quá, nó không yên tâm về tôi lắm”.

“Không sao ạ, là chúng tôi mạo muội đến làm phiền bà rồi”.

“Các anh nói các anh muốn mua căn nhà bên đường Trung Tân kia sao”?

“Đúng vậy ạ, chúng tôi đã liên hệ anh Chương rồi. Do chúng tôi biết được anh ta vừa mới mua căn phòng không bao lâu lại muốn bán, cho nên lo lắng căn phòng có phải có vấn đề, vì vậy mới liên hệ tìm đến bà Mã hỏi thăm”.

“Tôi đã ở căn nhà đó nhiều năm rồi, căn nhà đó rất tốt. Nếu không phải tuổi tác đã cao, con trai con dâu tôi không yên tâm, tôi cũng không bán căn nhà đó chuyển đi đâu”.

“Hệ thống đường ống cũng không có vấn đề chứ? Khu nhà ở đó cũng cũ rồi, hay là có vài thiết bị cũ bị hỏng hóc?”

“Đường ống à... tôi nhớ là có hai lần bị tắc, nhưng nhân viên dịch vụ rất tốt, chỉ cần một cuộc điện thoại của anh là bọn họ cho người đến thông ngay, lại còn không thu tiền nữa”.

“Liệu có liên quan đến xung quanh không? Hàng xóm có người gây phiền hà gì không, ví dụ, buổi tối không ngủ, gây đủ loại âm thanh ồn ào”.

“Ở lầu trên là một gia đình bốn người, đối diện là một cặp vợ chồng già, có lẽ không ồn ào gì đâu”.

“Có lẽ? Bà Mã, bà không chắc chắn ạ?”

“Ừm, tai của tôi nghe không rõ, phải đeo máy trợ thính. Tối ngủ tôi bỏ máy ra, cho nên không rõ lắm”.

“Vậy hai nhà bên cạnh đều qua lại rất tốt. Hai vợ chồng trẻ vì sao lại bán nhà đi chứ?”

“Ừm. Chắc là vậy. Bà Mã, bà còn ấn tượng gì với người thuê phòng trước đó không?”