Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 555: Tàn sát lẫn nhau (2)

Trong lúc này đầu óc tôi một mảnh trống rỗng.

Tôi muốn bỏ chạy. Nếu thân thể tôi có ở đây thì chắc chắn tôi sẽ bỏ chạy ngay. Thế nhưng bây giờ đang trong cảnh mộng, đối tượng của nó thì đang chôn chân như tượng ở đây thì tôi chạy được bao xa?

Tôi nhìn thấy cả ba con ma đều bị dọa đến cứng đờ, không một chút nhúc nhích.

Mà những con ma trong khu dân cư thì đang ngước đầu nhìn chằm chằm tòa lầu số 6, rồi bắt đầu chầm chầm di chuyển. Họ giống như mấy con zombie trong phim điện ảnh, hành động chậm chạp cứng ngắc. Nhưng mục tiêu của họ thì chắc chắn là tòa lầu số 6.

Mấy con ma đứng sát cổng khu dân cư di chuyển ngang qua trước mặt ba con ma kia.

Dù tôi đã lùi lại rồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những vết thương gớm ghiếc từ trên người những con ma ấy. Những vết thương đó đã không còn chảy máy nữa, cơ thịt đều đã thối rữa trở thành màu trắng nhợt. Nhưng càng như thế thì cáng đáng sợ hơn.

Cô gái kia không kìm chế nổi nữa mà phát ra tiếng hét chói tai.

Tiếng hét ấy tựa như một tín hiệu gì đó.

Chuyện này khiến tôi nhớ đến Chu Khải Uy. Cũng chỉ nhiêu đó thôi, do một cơn xúc động mà đã khiến cho những con ma đó phát hiện ra Chu Khải Uy.

Bây giờ, một tiếng hét của cô gái cũng đủ cho các con ma đó phát hiện ba con ma đứng ngoài cổng khu dân cư.

Lữ Văn Sơn tức đến độ chỉ muốn giết cô ta, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn cô ta mà thôi, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Chân ông ta hình như khẽ nhích ra phía sau, có vẻ muốn âm thầm không tiếng động mà bỏ chạy.

Hà Tĩnh Bình thì trực tiếp bò trên đất, nước mắt nước mũi ròng ròng, thảm thương vô cùng.

Tôi hy vọng Hà Tĩnh Bình có thể chạy đi thật nhanh, vì đối tượng cảnh mộng lần này của tôi chắc chắn chính là cô ta rồi. Nếu cô ta có thể chạy được thì tôi cũng có thể rời xa cái thôn Sáu Công Nông đáng sợ lúc này.

Thế nhưng ngay vào lúc đó không khí trong thôn Sáu Công Nông đã khẽ thay đổi. Luồng âm khí đáng sợ không ngừng tăng lên, đã thế lại còn cuồn cuộn như sóng biển.

Trong tích tắc, dường như tôi đã trở về mấy tháng trước, trọng cảnh mộng đứng bên cửa sổ phòng của Thường Phát Tài, nhìn thấy luồng khí đen lan tràn tới.

“Á… á… a…”

“Gào… ào…”

“Ặc…a….”

Những con ma trong khu dân cư phát ra tiếng kêu quái dị. Cho dù âm thanh không giống người bình thường, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự sợ hãi của họ.

Những con ma bắt đầu tăng tốc, chạy tán loạn về phía cổng chính. Động tác của họ vẫn cứng đơ nhưng tốc độ đã nhanh hơn, tư thế uốn éo, vẫn cố gắng bán mạng mà chạy.

Đám ma quỷ vốn dĩ đang đứng chỗ cổng cũng vùng chạy ra khỏi đường ranh giới kia.

Tôi có chút bất ngờ, không biết những con ma đó vì vốn đã không thuộc về nơi này, hay vì nguyên nhân khác mà lại có thể rời khỏi thôn Sáu Công Nông.

Ba hồn ma Hà Tĩnh Bình càng thêm hoảng sợ.

Lúc này tốc độ của cô gái lại nhanh nhất, tựa như được bấm đúng công tắc vậy, vắt giò lên cổ chạy thục mạng.

Một cánh tay từ đằng sau chụp lấy quần áo của cô gái. Da của cánh tay có màu xanh rất buồn nôn, thối rữa, nứt toác, để lộ ra xương cốt và bắp thịt ở bên dưới, những chiếc móng tay nhọn hoắt xé rách quần áo của cô gái.

Rõ ràng là ma, nhưng những sinh vật này lại giống y như người sống.

Tốc độ của cô gái bị hãm lại, xuất hiện thêm nhiều bàn tay thò tới, túm lấy tóc lôi ngược cô ta lại.

“Á… a… á…” Cô gái hét lên.

Các cánh tay hỗn loạn bám chặt, tựa như đang bám lấy một chiếc phao cứu sinh duy nhất.

Mấy cánh tay thậm chí còn bám vào răng, vào hàm trên của cô ta, lôi kéo đầu của cô ta lại.

Cô gái trẻ không nhìn thấy gì nhưng tôi thì lại thấy cảnh tượng hãi hùng này.

Những con ma ấy lần lượt bị một luồng sức mạnh nào đó lôi kéo đi. Con phía sau bám lấy con phía trước, con phía trước bám lấy con phía trước nữa. Nội tạng, xương cốt bị lôi cả ra ngoài, tóc bị bong ra, mang theo cả da đầu.

Tất cả những con ma đang điên loạn.

Chúng nắm bất cứ thứ gì ở phía trước mặt, cố gắng cưỡng lại tốc độ mình bị lôi đi.

Mặt đường bị chúng nó bám ra vết xước.

Đèn đường bị mười mấy con ma nhổ bật lên.

Két cạch!

Tiếng tia lửa điện và kim loại vang lên đinh tai nhức óc giữa màn đêm.

Đèn đường vụt tắt, khu vực xung quanh đó tối lại.

Những con ma đã trở thành quái vật trong bóng tối, loi ngoi lóp ngóp trong màn đêm.

Tôi biết chúng bị kéo về phía tòa lầu số 6. Từ chỗ tôi đứng không thấy được tòa lầu số 6, nhưng tôi có thể tưởng tưởng được, tình trạng nơi đó chắc chắc còn đáng sợ hơn.

Tiếng la hét của cô gái đã tắt lịm. Cô ta và những con ma khác tựa như đã hòa làm một rồi.

Lữ Văn Sơn cũng không thoát được. Ông ta liều mạng đưa tay ra, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Rất nhanh, thân thể ông ta trượt dài một đoạn, rồi bị lôi đến cổng khu dân cư.

Cổng sắt của khu dân cư tự động mở ra, trên mặt đất có hai đường ray.

Tôi trông thấy ngón tay Lữ Văn Sơn cắm vào trong cái khe hẹp của đường ray lộ ra đó.

Két!

Móng tay của ông ta bung ra, rất nhanh lại có mấy tiếng động giòn tan vang lên, ngón tay của ông ta bị đứt lìa.

Cái thứ ở chỗ lầu số 6 đang tăng tốc. Lữ Văn Sơn tựa như chỉ vèo một cái đã bị lôi về phía sau mười mấy mét.

Tựa như một cơn thủy triều đang rút lui, những con ma đó cùng bị kéo lùi lại mười mấy mét.

Hà Tĩnh Bình hú vía sau một phen thoát chết trong gang tấc, khụy xuống tại chỗ, hình như không đứng nổi nữa. Nhưng quay đầu nhìn những con ma đang dần lùi xa kia, mặt cô ta lại lộ ra nụ cười quái dị.

Nụ cười ấy chỉ tồn tại vỏn vẹn vài giây, tiếng cười chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì những hồn ma đó lại một lần nữa biểu hiện hình dạng của cơn sóng. Nhưng lần này không còn là một cơn sóng bình thường nữa mà là một cơn sóng thần. Bắt đầu từ hướng của tòa lầu số 6, các hồn ma chồng chất lên nhau, tầng tầng lớp lớp, cao vượt quá tòa lầu 6 tầng, rồi lại đột ngột đổ sầm xuống.

Hà Tĩnh Bình ngơ ngác nhìn những hồn ma trong chớp mắt đã đến ngay trước mặt.

Trong đám ma lạ hoắc đó, hai khuôn mặt của Lữ Văn Sơn và cô gái gần ngay trước mặt của Hà Tĩnh Bình, đưa tay về phía cô ta.

“Không…” Tiếng của Hà Tĩnh Bình chỉ còn là tiếng thở.

Trong lòng tôi thầm niệm: “Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy…” Thân thể tôi nhanh chóng bay lùi lại phía sau.

Hà Tĩnh Bình bị vô số cánh tay túm chặt lấy, chớp mắt đã bị những con ma đó lôi vào thôn Sáu Công Nông. Thân thể tôi cũng theo đó bay vào thôn Sáu Công Nông một cách mất tự chủ.

Cảnh vật xung quanh lùi xa nhanh chóng.

Hà Tĩnh Bình ở trước mặt tựa như một tế bào bị nuốt mất, thân ảnh biến mất bên trong con quái vật do những hồn ma hợp thành.

Tôi nhận ra lực kéo ở phía trước tăng mạnh khủng khiếp.

Trong tích tắc, tôi và những hồn ma đó đã gần sát sàn sạt.

Những hồn ma bị lôi đi một cách bị động, chen chúc đến chỗ cổng tòa lầu số 6.

Nhiều hồn ma như thế, theo lý mà nói lẽ ra phải chèn vỡ cái tòa lầu dân cư bé tẹo này mới đúng. Nhưng tôi vừa vào liền nhận ra, bên trong tòa lầu không hề chật chội.

Những hồn ma dọc trên cầu thang phần lớn đã biến mất. Tôi bị ép phải bay lên theo, nhìn thấy đoạn cầu thang nối giữa tầng 5 với tầng 6.

Hồn ma cuối cùng biến mất ở chỗ này, mặt nghiêng phía cầu thang thình lình trồi ra một khuôn mặt.

Hà Tĩnh Bình há to mồm, hai mắt trợn tròn. Trên đầu cô ta vẫn còn mấy bàn tay đang bám chặt.

Linh tính mách bảo điều chẳng lành sắp xảy ra, nhưng tôi không cách nào chạy được.

“Diệp Thanh!” Tôi chỉ có thể cất lên một tiếng gọi cầu cứu.

Chớp mắt, một nắm đầm từ trong đầu của Hà Tĩnh Bình thò ra.

“Á…” Tôi ngồi bật dậy trên giường, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Vừa nãy là Diệp Thanh đã giết chết Hà Tĩnh Bình giúp tôi thoát khỏi giấc mộng sao?

Diệp Thanh, tòa lầu số 6, đoạn cầu thang đó…

Trong vô thức, tôi lật người xuống giường định thay quần áo ra ngoài, nhưng nhớ lại cảnh tượng hãi hùng vừa xảy ra ở thôn Sáu Công Nông, tôi tóm chặt lấy cánh tay của chính mình.

Hít thở sâu mấy lần, tôi gọi điện thoại cho Cổ Mạch.