Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 538: Mã số 009 - điện thoại công cộng (8)

“Chào anh Lâm.”

“…”

“Anh Lâm?”

“…. Hu hu…”

“Là chị Lâm ư? Chị Lâm phải không?”

“Vâng… Hu hu...”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hu hu hu…”

“Chị Lâm, đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ chị đang ở đâu?”

“…”

“Chị Lâm?”

“Tôi... tôi ở, tôi không biết… ở đây…”

“Số điện thoại mà chị dùng để gọi chính là số mà anh Lâm cho chúng tôi, là số điện thoại của nhà chị.”

“Á… Vâng… Tôi ở… Đúng, tôi về rồi… tôi… vừa nãy… Hu hu…”

“Vừa nãy chị từ đâu trở về vậy? Anh Lâm đâu?”

“Chồng… chồng tôi... Á… Hu hu… Oa á… Hu hu…”

“Chị Lâm này, bây giờ chị cứ đợi ở nhà, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức.”

“Hu hu...”

Ngày 15 tháng 2 năm 2002, đi tới nơi ở của người ủy thác. File âm thanh 00920020215.wav.

Đính đoong... Đính đoong...

“Chị Lâm? Chị Lâm, chị có nhà không?”

Cạch… Két…

“Các cậu tìm người nhà này à?”

“Vâng ạ. Vừa nãy chúng cháu mới nói chuyện điện thoại với chị chủ của căn nhà này.”

“Chao ôi, tạo nghiệp chướng mà, ông chồng nhà đó vừa mới chết vào sáng ngày hôm nay đấy.”

“Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Điều này tôi cũng…”

Két két...

“Chị Lâm.”

“Các anh... Các anh vào nhà đi…”

...

“Chị Lâm, xin chị hãy nén đau thương.”

“…”

“Có thể hỏi một chút, vào ban ngày đã xảy ra chuyện gì không ạ?”

“Sáng nay… Sáng nay có người tới… là đồng nghiệp của chồng tôi, bọn họ tới… Chồng tôi xin nghỉ phép, các anh đã bố trí vài thứ đồ ở đây, anh ấy xin nghỉ phép ở nhà… Sau khi bọn họ tới, nói chồng tôi nhìn có vẻ không ổn cho lắm… Bọn họ muốn kéo anh ấy đi tới bệnh viện để khám. Bọn họ còn nhìn thấy những tấm bùa được dán và vẽ ở trong phòng… Thế là… bọn họ… bọn họ liền…”

“Những thứ này đều là do bọn họ phá hỏng sao?”

“Đúng vậy… Bọn họ nói chồng tôi mê tín, còn mắng chửi tôi, nói tôi làm cho chồng tôi bị điên… Chồng tôi… Chồng tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại… Anh ấy đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là điện thoại ở nhà chúng tôi… Chúng tôi đều không nghe thấy nhưng chỉ có anh ấy… Anh ấy muốn chạy ra ngoài thì bị mấy người đó giữ lại. Sau đó…”

“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi không biết… Tôi không biết! Tôi chỉ nhìn thấy chồng tôi đột nhiên… đột nhiên mềm oặt… Cơ thể anh ấy đột nhiên mềm oặt… Những người đó cũng không ngờ tới, nên đều bị ngã... Chồng tôi thì... trên… trên đầu… trên đầu anh ấy có một… có một cái lỗ… Anh ấy… Oa hu hu hu…”

Ngày 17 tháng 2 năm 2002, xem xét ghi chép điều tra bên phía cảnh sát. Kèm: Bản phô tô ghi chép điều tra.

Mã số 00920020217(1): Bản ghi chép khẩu cung. Dựa theo những gì đồng nghiệp của người ủy thác nói thì bọn họ cho là người ủy thác bị mắc bệnh gì đó nhưng lại dùng phương pháp mê tín dị đoan để chữa trị nên mới muốn giúp đỡ. Trong quá trình đó, người ủy thác chống cự quyết liệt, đồng thời có những hành động giống như phát điên. Trong lúc người ủy thác lao ra khỏi nhà thì cơ thể đột nhiên mất hết sức lực. Bọn họ kéo giữ người ủy thác lại nên đều bị ngã về phía sau, lúc đó mới phát hiện ngay giữa trán người ủy thác có vết thương, người ủy thác đã tử vong.

Mã số 00920020217(2): Báo cáo khám nghiệm tử thi. Nguyên nhân tử vong của người ủy thác là do trúng đạn ngay giữa trán, chết ngay tại chỗ. Vẫn chưa tìm thấy đầu đạn trên thi thể. Ngoài vết bắn trên trán ra, thì trên mu bàn tay và cánh tay có vết thương nhẹ. Trong móng tay của người ủy thác có dính một ít da.

Mã số 00920020217(3): Báo cáo khám xét hiện trường. Vẫn chưa tìm thấy đầu đạn ở hiện trường.

Mã số 00920020217(4): Sau khi đi điều tra xung quanh hiện trường vụ án, cảnh sát vẫn chưa phát hiện bất cứ kẻ khả nghi nào, cũng không có nhân chứng biểu thị đã từng nghe thấy tiếng súng nổ.

Ngày 18 tháng 2 năm 2002, kết thúc điều tra, sự kiện này được đưa vào mục “chưa hoàn thành”, thiết lập từ khóa “Bốt điện thoại công cộng”, “Người chết gọi điện về”, nếu xuất hiện sự việc có liên quan xảy ra thì sẽ mở lại điều tra.

...

Tôi ngơ ngác nhìn kết quả của tập hồ sơ này.

Trong tấm ảnh chụp khám nghiệm tử thi, vẻ mặt người ủy thác Lâm Tư rất bình thản yên bình, chỉ có cái lỗ lớn ở trên trán là khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cái chết của anh ta có thể nói là vô cùng xui xẻo, quả thực là tai bay vạ gió.

Mà cái bốt điện thoại đó…

Hiện giờ tôi nhớ lại thì ấn tượng của mình về bốt điện thoại cũng chỉ có trên phim ảnh, trong cuộc sống hiện thực đã không còn nhìn thấy điện thoại công cộng nữa. Thế nhưng tôi có mơ hồ nhớ là hồi nhỏ đã từng nhìn thấy bốt điện thoại. Ấn tượng của tôi về bốt điện thoại cũng không tốt lắm. Bởi vì vào lúc đó bốt điện thoại đã không còn là vật phẩm cần thiết trong cuộc sống của mọi người nữa, những cái bốt điện thoại vẫn còn tồn tại đó hầu như đều bị bỏ hoang, trong bốt điện thoại toàn là rác, giống như đã trở thành một loại thùng rác khác vậy. Ngoài sự dơ bẩn ra thì ấn tượng còn sót lại trong tôi về bốt điện thoại chính là quảng cáo. Những tờ quảng cáo lớn ở mặt sau, tôi vẫn luôn nhìn thấy nó khi ngồi xe buýt.

Trước giờ tôi chưa từng dùng bốt điện thoại công cộng, cũng chưa từng thấy ai dùng cả.

Nghĩ lại lời Huyền Thanh Chân Nhân từng nói, thế giới này đã thay đổi rồi, những truyền nhân về đạo pháp như bọn họ trở nên yếu thế. Vậy thì, cái thứ ma quỷ bám ở trong cái bốt điện thoại đó thì sao? Lúc ấy nó sẽ bị tiêu diệt trong vô hình hay là sẽ đổi thành một dạng tồn tại khác?

Tôi đang nghĩ ngợi ngẩn ngơ thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Sự rung lắc và tiếng chuông của điện thoại khiến tôi giật cả mình.

Tôi liếc nhìn, là điện thoại của Tí Còi gọi tới, nhưng ngay khi tôi muốn bắt máy thì cậu ta đã cúp rồi. Trên màn hình điện thoại hiện ra lời nhắc về cuộc gọi nhỡ, ngoài ra còn có những thông báo về tin nhắn trên nhóm chat.

Trong những tin nhắn đó, đám người Tí Còi đã tag tôi tới mấy lần. Có lẽ do tôi không trả lời nên Tí Còi mới gọi điện thoại tới.

Tôi lên mạng, đúng lúc bọn họ đang thảo luận là có nên gọi cho tôi một lần nữa hay không. Tôi tiện tay gửi một dấu hỏi chấm, lại kéo lên trên để xem đoạn hội thoại. Thứ nhìn thấy đầu tiên chính là bọn họ đang nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ tôi cũng gặp phải ma. Tôi đen mặt, tiếp tục kéo lên trên xem mới biết là Trần Hiểu Khâu nhắc đến công việc.

Làm nhân viên công chức cơ sở thì lúc bình thường thực ra chúng tôi cũng có thể nghe được một số tin vỉa hè. Rất nhiều người dân thành phố bình thường đều quan tâm một chút về những người lãnh đạo nhà nước hay chủ tịch và phó chủ tịch thành phố, ngoài ra còn có vài vị lãnh đạo thường hay xuất hiện trên thời sự. Còn tin tức mà chúng tôi quan tâm thì sẽ rộng lớn hơn một chút.

Trần Hiểu Khâu có nhiều “người quen” trong tầng lớp lãnh đạo như vậy nên nắm được tin tức càng nhiều hơn.

Ví dụ như thời gian gần đây, chúng tôi đều nghe được tin cấp trên sắp có động tĩnh, không cần nghĩ cũng biết là do sự việc Niên Thú lần trước. Các quan chức lãnh đạo lớn bé chịu trách nhiệm đều bị xử phạt, phải rời khỏi chiếc ghế của mình, lúc đó hiển nhiên sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền. Chúng tôi cũng thử đoán mò về chuyện ai lên ai xuống, nhưng kết quả cuối cùng lại có chút vượt ngoài dự đoán của chúng tôi. Cũng bởi vậy mà những cách nói như tấm màn đen hay không thể nhìn mặt mà bắt hình dong cứ xuất hiện liên tục.

Lần này là Trần Hiểu Khâu nghe được Trần Dật Hàm nói về một số nội tình khác, hơn nữa còn có liên quan đến Cục Chế tạo Khánh Châu.

“Lại có hai người nữa chết trong khoảng thời gian trước.” Tin tức Trần Hiểu Khâu gửi vô cùng trực tiếp, “Một người bị treo cổ trước cửa nhà mình, còn một người bị chết đuối trong hồ bơi ở nhà riêng, không phải là do tự sát, không tìm thấy bất cứ manh mối gì ở hiện trường. Có một điểm giống nhau là cả hai người đều bị chặt đứt một cánh tay, sau đó bị khâu cánh tay của người khác vào. Trước mắt vẫn chưa có tung tích gì về hai cánh tay của hai người đó, còn hai cánh tay được khâu ở trên người họ là của cùng một người, nhưng vẫn chưa điều tra ra được thân phận của người đó.”

Đám Tí Còi liền đoán chắc là do Diệp Thanh làm ra.

Tôi cũng cảm thấy như vậy.

Tí Còi hỏi tôi: “Anh Kỳ, anh nghĩ hai cánh tay đó là của ai?”

Trong đầu tôi bỗng hiện ra một người. Đương nhiên, thông tin về tên tuổi, hình dáng tướng mạo người này thì tôi đều không biết tí gì.

“Chẳng phải trước đây đã từng nhắc tới, việc Niên Thú đến thôn Sáu Công Nông là do có người chỉ dẫn, dụ dỗ hay sao?” Tôi gửi tin.

Bọn họ nhắn lên một loạt icon gật đầu.

“Nếu đúng là như vậy thì Diệp Thanh phải mạnh tới mức nào chứ?” Trần Hiểu Khâu hỏi, “Theo như trong hồ sơ thì dường như bọn họ không có năng lực như vậy.”

“Khi anh ta còn sống cũng không có hung ác đến thế.” Tôi thở dài.

Theo như những tập hồ sơ mà tôi từng xem thì ngoại trừ lúc Cổ Mạch bị mất tích khiến Diệp Thanh nổi khùng ra thì những lúc khác anh ta đều rất bình tĩnh. Cho dù là lần Cổ Mạch mất tích đó thì anh ta cũng không thực sự giết người để đe dọa.

Nhưng Diệp Thanh của hiện tại... Diệp Thanh đã biến thành ma này thực sự đã trở thành kẻ giết người không chớp mắt.

Tôi không cảm thấy sợ hãi mà chỉ cảm thấy lo lắng.

Cứ tiếp tục như vậy thì Diệp Thanh còn có thể giữ được lý trí của mình như hiện giờ không?