Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 528: Giết cả đôi

Người phụ nữ hất đầu một cái, xé toạc một miếng thịt trên vai của Gã Béo.

Cậu ta đau đớn hét lên.

Mấy người chúng tôi vội vàng xông vào muốn cứu Gã Béo, người phụ nữ nhanh nhẹn nhảy ra.

Nửa người trên của Gã Béo đều bị máu thấm ướt hết. Tay của Tí Còi run lẩy bẩy.

“Gã Béo, này, Gã Béo, cậu đừng có mà dọa tôi!” Tí Còi lo lắng kêu lên.

Tiết Tĩnh Duyệt vùng thoát khỏi tay của Quách Ngọc Khiết, cuống cuồng chạy đến.

Tình huống của Gã Béo vô cùng xấu, xương cốt trắng phau cũng lộ hết cả ra bên ngoài. Mà không chỉ có bả vai, mà ngay cả vùng cổ cũng bị cắn đứt một miếng thịt.

Hai mắt tôi đỏ ngầu, quay đầu nhìn về phía của người phụ nữ đó.

Người phụ nữ nuốt xuống miếng thịt của Gã Béo, thè cái lưỡi dài ngoằng liếm một vòng xung quanh môi. Sau khi làm xong động tác này, sắc mặt cô ta liền biến đổi, thống khổ mà bắt đầu nôn khan, nước mắt tuôn rơi ào ào.

“Giết tôi đi… xin các người, giết tôi đi…” Người phụ nữ giơ tay về phía của chúng tôi.

Ánh mắt cùng vẻ mặt của cô ta không giống như đang giả vờ.

Nhưng cho dù là thật hay giả thì tôi đều phải giết chết cô ta. Chí ít cũng phải lùi lại thời gian của cô ta. Cô ta có lẽ chính là kí chủ mang trong người đứa con của Niên Thú, trước mắt thì vẫn chưa hoàn toàn biến thành một con Niên Thú mới.

Tôi lao về phía cô ta, nhưng chưa kịp đến gần thì đột nhiên cô ta gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm vô cùng hãi hùng ghê rợn, tuyệt đối không phải âm thanh do con người phát ra!

Thân thể người phụ nữ bỗng nhiên nứt toạc, bắt đầu từ trán làn da rách ra. Một con Niên Thú nhỏ hơn một vòng chui ra từ cái vỏ máu thịt của loài người ấy. Bốn chân nó giẫm lên trên thân thể của người phụ nữ. Quá trình thay đổi này diễn ra quá nhanh. Trong chớp mắt, người phụ nữ đã biến thành một đống thịt nát bét bầy nhầy.

Tôi há mồm trợn mắt nhìn, sau khi định thần thì lại muốn tiếp cận nó một lần nữa, nhưng nó trực tiếp hất văng người tôi ra.

Con Niên Thú vừa ra đời không thể nào mạnh mẽ bằng con Niên Thú lúc trước được. Tôi bị nó hất văng qua một bên, trước ngực đau nhói, trong một chốc không thể thở được. Trước mắt tối sầm lại nhưng may là tôi vẫn chưa bị nó tông chết.

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy con Niên Thú con xông về hướng của Gã Béo, cậu ấy đang được những người khác vây quanh.

Và cũng vào lúc này, tôi phát hiện Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều chỉ đứng ở một bên, buông thõng hai tay nhìn Niên Thú và Gã Béo. Họ không có bất kì một hành động nào, vẻ mặt lạnh nhạt dửng dưng, tựa như tất cả những gì diễn ra trước mắt đều không có một chút gì liên quan đến họ. Tim tôi đập dồn dập.

Con Niên Thú con dùng chiếc sừng nhọn hất văng Tí Còi đang ở trước mặt ra. Cậu ta cũng như tôi, nằm bò dưới đất, hồi lâu vẫn không gượng dậy nỗi. Quách Ngọc Khiết gan lớn vô cùng, cô ấy đưa tay chụp lấy cái sừng trước trán con Niên Thú, cố gắng cùng nó giằng co để kéo dài một vài giây.

Lúc tôi đang định cắn răng đứng dậy, chớp cơ hội để giết chết con Niên Thú con này thì chợt nghe thấy tiếng hơi thở và tiếng bước chân tựa như cơn ác mộng ấy.

Vụt

Rầm!

Một cái bóng đen đâm sầm lên người của con Niên Thú nhỏ.

Quách Ngọc Khiết bị con Niên Thú nhỏ vừa bị đụng bay ấy lôi dưới đất hơn ba mét mới buông lỏng tay, rồi lăn lông lốc mấy vòng.

Con Niên Thú trưởng thành đứng giữa con đường, cái bóng to lớn che khuất hoàn toàn con Niên Thú nhỏ. Niên Thú nhỏ đang gào rống trên mặt đất. Hai thứ này xem ra chẳng có một chút khái niệm nào về tình ruột thịt máu mủ.

Con Niên Thú trưởng thành quay người lại, xem ra mục tiêu của nó vẫn là Gã Béo.

Tiết Tĩnh Duyệt ôm khư khư Gã Béo, còn cậu ta thì không còn một chút sức lực nào để đẩy ra, tôi nhìn thấy môi cậu ta đang mấp máy nói “Chạy”.

Sau lưng con Niên Thú trưởng thành, con Niên Thú nhỏ nhảy lên dùng cái sừng nhọn húc vào mông của con lớn. Con Niên Thú lớn rống lên một tiếng, quay phắt lại phản đòn.

Đột nhiên tôi nhận ra, con Niên Thú nhỏ đang lớn nhanh như thổi.

“Chạy đi!” Nam Cung Diệu đột nhiên nói, rồi đưa tay đỡ Tĩ Còi dậy. Cổ Mạch thì dìu Quách Ngọc Khiết đứng lên.

Hai con quái vật đang diễn ra nội chiến, đây đương nhiên là cơ hội tốt nhất để chúng tôi chạy trốn rồi. Mà tình trạng bây giờ của Gã Béo cũng cần đưa đến bệnh viện cấp cứu càng sớm càng tốt.

Tôi liếc nhìn thi thể của người phụ nữ, rất muốn đi vào cảnh mộng một lần nữa.

Đột nhiên thân thể của tôi bị ai đó nhấc bổng lên. Sau một phen đất trời chao đảo, tôi phát hiện bản thân đang bị vắt lên vai ai đó.

Rầm!

Con Niên Thú trưởng thành phóng sượt qua mặt tôi rồi đâm rầm một cái xuống mặt đất, tạo thành một cái hố lớn trên vạch qua đường dành cho người đi bộ, đất đá vỡ văng lên mặt tôi đau nhói.

Con Niên Thú trưởng thành hình như không có một chút đau đớn nào, sau khi nhảy ra khỏi cái hố thì lại lao đến như một trận cuồng phong.

Tôi quay đầu lại, nhịn không được hét lên: “Quách Ngọc Khiết!”

Người nhấc bổng tôi lên, bây giờ giống như vác một cây cột hơn một thước mà chạy hì hục đương nhiên không còn ai khác ngoài người có sức mạnh kinh khủng là Quách Ngọc Khiết. Tay kia của cô ấy còn giúp đỡ đẩy Gã Béo đang được nhóm người phía trước vác chạy.

“Nhanh, nhanh, nhanh!” Quách Ngọc Khiết thúc giục.

Tôi hét lên: “Bỏ anh xuống, tự anh có thể…”

Quách Ngọc Khiết chạy như bay, trên vai là phần bụng của tôi, lại còn đúng ngay vị trí khi nãy tôi bị con Niên Thú tông vào, điều này khiến tôi đau đến nói không lên lời nữa.

“Sống chết cận kề thế này mà anh còn lắm lời thế!” Quách Ngọc Khiết bực bội quát.

Nhìn vẻ mặt của cô ấy thì thật sự chẳng có một chút gì gọi là hương vị của sự cận kề cái chết cả.

Rầm rầm!

Tôi ngẩng đầu lên, cuộc nội chiến của hai con quái vật vẫn còn diễn ra rất ác liệt. Điều khiến tôi kinh hồn bạt vía chính là hình thể đã thay đổi lớn của hai con Niên Thú. Con trưởng thành… à không, không phải, bây giờ to hơn chính là con Niên Thú nhỏ khi nãy! Nó đã cao đến năm mét, chiếc sừng cũng lớn hơn rất nhiều so với sừng con Niên Thú trưởng thành cao hơn ba mét kia. Chiếc sừng to lớn ấy cuối cùng cũng đã xuyên thủng thân thể của con Niên Thú trưởng thành, ngước cổ nhấc bổng thân hình nó lên không trung, máu ào ạt chảy xuống, dính đầy mình mẩy con Niên Thú vừa ra đời kia.

Co Niên Thú nhỏ quay đầu lại, đôi mắt tàn ác nhắm chuẩn đến chúng tôi.

Tôi đang định cảnh báo cho những người đang cắm đầu chạy thì chợt trông thấy con Niên Thú nhỏ vẫy cổ một cái, hất văng thân thể con Niên Thú trưởng thành qua một bên, thân thể nó biến mất khỏi vị trí cũ, một cái chớp mắt còn chưa đến đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, xuất hiện ngay sau lưng nhóm người đang chạy.

Bóng của nó phủ kín hết cả nhóm người chúng tôi.

Những người khác dừng chạy, quay đầu lại liền nhìn thấy con Niên Thú đang sát sàn sạt sau lưng, bất giác đều nín thở.

Tôi nỗ lực vươn tay ra, cố chạm vào thân thể của nó. Một chút cũng được, chỉ cần nhanh một chút, khiến cho thời gian của nó quay ngược lại lúc ban đầu, khiến cho nó biến mất, như thế thì chúng tôi sẽ được an toàn triệt để rồi!

Tay tôi tóm vào không khí.

Niên Thú cúi đầu xuống, há cái miệng to lớn đầy máu me nhắm vào đầu của Gã Béo, nhưng ngay vào khoảnh khắc đó, thân thể nó lại một lần nữa trương phình lên.

Vốn dĩ thân thể của nó chỉ là trưởng thành to lớn lên thôi, nhưng bây giờ cả thân hình lại phình to một cách dị thường, nở ra như một trái bóng, nhìn vô cùng buồn cười.

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều thở hắt ra một hơi, thân thể buông lỏng xuống.

Tay của tôi vẫn ở trên không, máu như mưa mà rơi trên cánh tay, rồi trên đầu cùng toàn thân.

Không có một chút tiếng động gì to lớn, con Niên Thú phình to lên như cái khinh khí cầu rồi ở trong khoảng cách cực gần như thế mà nổ tung, không lưu lại một mảnh xương hay một miếng thịt nào cả, hoàn toàn chỉ là một cơn mưa máu. Số máu đó cũng ngay lập tức biến mất, tựa như chưa hề tồn tại.

Cả đám chúng tôi đứng lặng như trời trồng.

“Sao vậy… xảy ra chuyện gì vậy?” Quách Ngọc Khiết ngơ ngác hỏi.

“Nó chết rồi.” Nam Cung Diệu đẩy gọng kính.

Tí Còi thở hắt ra một hơi dài, hình như động đến vết thương nên đau đớn nhăn mặt nhăn mũi, nhưng vẫn cố hỏi cái điều mà chúng tôi đều đang thắc mắc: “Sao lại… chết?”

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch cùng nhìn sang Gã Béo. Cậu ta vẫn còn thở thoi thóp.

Tiết Tĩnh Duyệt chẳng may may quan tâm đến chuyện con Niên Thú chết như thế nào, nói ngay: “Đưa A Quang đến bệnh viện trước đã.”

Trần Hiểu Khâu chăm chú nhìn vết thương của Gã Béo, bất chợt đưa tay chạm vào.

“Cậu làm gì vậy? Sao thế?” Tiết Tĩnh Duyệt bắt đầu khẩn trương.

“Vết thương của anh ấy đang lành lại.” Trần Hiểu Khâu kinh ngạc nói.