Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí.
Bên trong hai gian phòng riêng đều yên lặng như tờ, những thi thể không đầu nằm ngổn ngang trên đất, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ sàn nhà.
Tiếng la hét trên dãy hành lang vang vọng, văng vẳng trầm bổng.
Nhưng âm thanh mà tôi nghe thấy đều dần dần lùi xa, thay vào đó là tiếng ong ong tĩnh mịch.
Tôi không còn nghe thấy gì nữa.
Tôi vừa cùi đầu xuống liền có thể nhìn thấy thi thể của Gã Béo.
Thi thể…
Máu của cậu ta…
Nó chảy xuống dưới chân của tôi…
“Cậu ở bên cạnh họ cũng chỉ tổ dẫn dụ con Niên Thú đó đến mà thôi.”
Câu nói lạnh lùng của Diệp Thanh vang vọng trong đầu tôi.
Tôi đã dẫn đến… là tôi… dẫn nó đến…
Nếu không phải như thế, thì khoảng cách giữa đường Bình Dương và đường Lâm Giang mất một giờ đồng hồ chạy xe, chỗ này với đường Lâm Giang so ra chẳng mấy “ưu thế” hơn. Và điều quan trọng nhất, chỗ của Trần Hiểu Khâu đã lâu rồi vẫn chưa có thông tin báo án mới.
Điều tôi mong muốn là nó sẽ mất một thời gian để tiêu hóa thức ăn đã không tồn tại.
Nó theo sau lưng tôi, không hề bắt mồi mới…
“A Quang… A Quang ơi!”
Tôi quay phắt lại thì trông thấy cha mẹ của Gã Béo. Mẹ của cậu ấy đi được vài bước thì loạng choạng té lăn ra đất. Xung quanh bà ấy có khá nhiều người, chắc đều là người nhà của cậu ấy cùng đến đây ăn cơm giao thừa.
Tiếng khóc của họ ập vào tai tôi, thay cho tiếng “ong ong” trong đầu.
Tôi loạng choạng lùi lại một bước, hai bước…
Nhưng ánh mắt tôi vẫn không tài nào rời khỏi thi thể Gã Béo.
Không, không nên như thế này!
Không nên…
Vốn dĩ tôi đến đây là để cảnh báo Gã Béo, là đến để…
Tôi cảm thấy trời đất như đang quay cuồng.
Dưới chân trống không, trực tiếp lăn từ cầu thang xuống.
Tôi lăn một mạch xuống cầu thang nhưng những người xung quanh đều không chú ý đến tôi.
Thảm kịch trên tầng đã hấp dẫn hết sự chú ý của họ.
Tôi nằm trên sàn nhà, nhất thời không còn một chút sức lực nào để đứng dậy.
Trước mặt là cầu thang, tôi tựa như có thể nhìn thấy máu tươi từ trên lầu nhỏ xuống.
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân kì quái đó…
Tiếng hơi thở nặng nề đó…
Tôi lật người quỳ dậy, liền nhìn thấy cái thứ đang đứng trên con đường bên ngoài nhà hàng.
Chiếc sừng to lớn lóe lên dưới ánh trăng.
Miệng nó đầy máu, quai hàm di chuyển lên xuống, nó đang nhai.
“AAAAAAA!” Tôi bất chợt gầm lên, lao ra khỏi khách sạn.
Con quái vật vừa giẫm chân lên mặt đất một cái thì đã biến mất tăm trên con đường.
“Đồ khốn kiếp! Mày ra đây! Mẹ nó, mày ra đây cho tao! Chẳng phải mày muốn ăn tao sao? Ra đây mà ăn tao này! Khốn kiếp!” Tôi gào thét như điên.
Con Niên Thú không xuất hiện.
“Hộc… hộc… hộc…” Tôi thở thốc từng cơn.
“Nhớ lấy, cậu phải còn sống thì mới có hy vọng. Đừng quên năng lực của mình.”
Tôi quay đầu lại, sau lưng hoàn toàn không có bóng dáng của Diệp Thanh. Nhưng mà…
Phải cứu Gã Béo…
Gã Béo vẫn có thể cứu được!
Năng lực của tôi…
“Mộng cảnh, mộng cảnh… bây giờ cần…”
Tôi nhắm nghiền hai mắt lại, nghiến chặt hai hàm răng.
Trước mắt một mảnh tối đen.
Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên trong nhà hàng.
Thời gian, quay ngược lại! Nhanh lên! Nhanh đi vào trong mộng cảnh đi!
Rầm!
“Thưa anh…”
Tôi vội vã mở mắt ra, là giọng nói của lễ tân.
Tôi không kịp suy nghĩ sâu xa thì đã nhận ra mình đang đứng trước cửa nhà hàng, trong lòng vừa mừng vừa gấp, nhấc chân xông về phía cầu thang.
“Á, anh ơi! Người đâu!”
Tôi không quan tâm đến những tiếng động sau lưng, trực tiếp chạy thẳng một mạch lên lầu hai, đi xuyên qua cánh cửa phòng riêng nằm bên phải.
Những người bên trong đương nhiên là không nhìn thấy tôi.
Tôi lại tức tốc xuyên qua bàn tiệc lớn, chạy đến bên cửa sổ.
Ngoài khung cửa sổ sát đất là mặt sau một khu dân cư, có ánh sáng vàng nhạt của đèn đường.
Tôi chợt nhìn thấy một cái bóng lướt qua trên bờ tường, tim tôi thắt lại, quay người lao đi, xuyên qua bức tường của phòng riêng.
Tôi cảm thấy có một vài việc bị tôi quên đi, cũng có thể là do tôi vốn không biết.
“Gã Béo! Sở Nguyên Quang!” Tôi kinh hoàng mà hét lên.
Tôi không biết Gã Béo có thể nghe thấy tiếng mình không, nhưng có thể lo lắng điên cuồng mà gào: “Gã Béo! Gã Béo!”
Từ chỗ phòng riêng đến hành lang, tôi trông thấy cánh của phòng riêng có dán chữ “Phòng Phúc Thọ” bị người ở bên trong mở ra.
Nửa người của Gã Béo thò ra khỏi khe cửa kia, tôi liền tức tốc bay tới, cả người lao đi như một cơn gió, xuyên qua Gã Béo, phóng thẳng vào giữa phòng riêng, liếc mắt đã thấy cửa sổ sát đất của căn phòng.
Bóng đen to lớn trồi lên từ phần dưới của khung cửa.
Trong khoảnh khắc ấy, khả năng hoạt động thị giác của tôi tựa như được nâng cấp vậy, cảnh tượng trước mắt tôi như đang trong hiệu ứng tua chậm, khiến tôi có thể thấy rõ toàn bộ vóc dáng của con Niên Thú, thậm chí còn nghe thấy tiếng thở nặng nề của nó.
Tôi vẫn không ngừng bay đến, trong lòng không ngừng mặc niệm thời gian quay lại, thời gian quay lại…
Trong chớp mắt đụng vào nó, tôi phải khiến cho thời gian của nó quay ngược lại!
Loảng xoảng!
Toàn bộ tấm cửa kính bị Niên Thú đập vỡ.
Người nhà của Gã Béo đều la hét chạy trốn.
Tôi bay xuyên qua những người ấy, dang đôi tay ra, chuẩn bị ngăn nó lại.
Cộp!
Bàn chân to bự đã giẫm lên trên nền nhà phòng ăn riêng.
Tôi đối diện với đôi mắt xanh lè của con Niên Thú.
Hai con ngươi trong mắt nó dựng thẳng, đầy vẻ tàn bạo và khát máu.
Tay tôi sắp chạm vào chiếc sừng nhọn hoắt của con Niên Thú.
Trong tích tắc ấy, tôi nhìn thấy hai con ngươi dựng thẳng của nó hình như khẽ run lên. Thân thể nó bỗng nhiên cứng ngắc, lùi về phía sau một cách kì lạ, rồi trực tiếp rơi xuống, biến mất ngoài cửa sổ.
Tôi lao ngay đến bên ngoài cửa sổ, phát hiện nó đã chạy đi rất xa.
“Anh Kỳ?” Gã Béo kinh ngạc kêu lên.
Tôi hồi thần, quay người nhìn thấy những người trong phòng đều không sao cả, Gã Béo vẫn còn khỏe mạnh mà đứng trước mặt, bỗng nhiên tôi như trút được gánh nặng trong lòng.
Cả người buông lỏng, tôi chỉ kịp hé ra một nụ cười mỉm liền cảm thấy đầu mình hơi ê ẩm.
“Tỉnh lại rồi!”
Tôi chợt nghe thấy giọng nói của cô lễ tân đó.
Cảnh tượng phòng riêng và Gã Béo đã trở thành sảnh lớn ở tầng trệt của nhà hàng và cô lễ tân.
Tôi ngồi dậy, xoa sau gáy.
“Anh ơi, anh không sao chứ? Có phải anh mắc bệnh gì không? Có cần gọi xe cứu thương không?”
Ngoài cô lễ tân ra, còn có nhiều nhân viên mặc đồng phục của nhà hàng vây quanh tôi.
Tôi hơi ngơ ngác, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một nhân viên trên ngực đang đeo thẻ có đề chữ “Quản lý sảnh lớn” nói với tôi: “Anh vừa đi vào liền té xỉu.”
Trong lòng tôi nghĩ, là vì cảnh mộng sao?
Linh hồn tôi đã thoát ra?
“Anh Kỳ!”
Tôi nhướng mắt, ngẩng lên liền trông thấy Gã Béo đang đi xuống từ lầu hai.
Tiếng động do cậu ta tạo ra khi đi xuống khá lớn, trên đầu lấm tấm mồ hôi.
Quản lý sảnh lớn hỏi, “Các anh quen biết nhau sao?”
“Đúng đúng, anh ấy là bạn tôi.” Gã Béo lo lắng nhìn tôi, “Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
Tôi chìa tay ra, để Gã Béo kéo dậy.
“Không sao, vừa nãy bị choáng rồi té ngã thôi.” Tôi giải thích rồi ngỏ lời cảm ơn nhân viên nhà hàng ở xung quanh.
Gã Béo dìu tôi lên lầu, khe khẽ hỏi: “Anh Kỳ, lúc nãy là thứ gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi nhớ là…” Sắc mặt của Gã Béo rất khó coi, còn đưa tay sờ sờ đầu và cổ mình, động tác hơi kì cục.
Tim tôi tựa như bị ai đó đấm cho một cú.
“Là do lỗi của tôi, tôi đã dẫn cái thứ đó đến đây. Cậu… Cậu đã chết một lần rồi…” Tôi cảm thấy nói như thế thì hơi quái lạ, nhưng sự thực chính là như vậy.
Gã Béo vẫn tiếp tục sờ cổ mình đầy sợ sệt: “Nói vậy thì chuyện đó không phải là ảo giác à. Cái thứ đó nhanh thật, tôi chưa kịp cảm thấy gì thì đã…”