Mã số sự kiện: 076
Tên sự kiện: Ký túc xá nữ
Người uỷ thác: Sài Anh
Giới tính: Nữ
Tuổi: 19
Nghề nghiệp: Học sinh
Quan hệ gia đình: Bố Mẹ
Địa chỉ liên lạc: Phòng 6013 dãy lầu số 9 trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh
Số điện thoại liên lạc: 137XXXXXXXX
Diễn biến sự kiện:
Ngày 2 tháng 5 năm 2013, lần đầu tiên người uỷ thác tới phòng nghiên cứu. File ghi âm 07620130502.wav.
“Xin chào cô Sài. Xin cô hãy kể lại chuyện mà cô đã gặp phải.”
“Em… em...”
“Cô Sài, cô hãy hít thở sâu, từ từ sẽ ổn. Không cần vội, cô có thể cố gắng kể lại thật chi tiết những chuyện mà cô gặp phải cho chúng tôi.”
“Vâng… là… là từ tuần trước, bắt đầu từ tuần trước, vào buổi tối tầm hơn 11 giờ thì em nghe thấy tiếng bước chân. Âm thanh phát ra từ một bên của hành lang. Phòng của em nằm ở giữa hành lang, hai đầu hành lang đều có cầu thang bộ, một bên là cầu thang chính ở cửa ra vào, tiếng bước chân phát ra từ bên đó. Vì em nghĩ là có người đi lên tầng thôi nên cũng không chú ý. Tuy nhiên sau đó em phát hiện tiếng bước chân đó vang lên trong một thời gian rất lâu, nó không hề dừng lại trong khoảng mười mấy phút. Em muốn đem chuyện này nói với các bạn cùng phòng, lúc đó bọn họ đang chơi điện thoại, trong phòng chỉ có ánh sáng của điện thoại. Sau khi em dứt lời thì họ đều không có hứng thú gì, mà chỉ ừ hai câu cho qua. Thấy vậy nên em cũng không để ý nữa và tiếp tục nghịch điện thoại. Tiếng bước chân kéo dài đến 12 giờ. Em đang muốn nói lại với họ một lần nữa về chuyện này, muốn kéo họ ra ngoài cùng xem thì phát hiện bọn họ đều đã ngủ rồi. Vậy nên em cũng thôi… rồi sau đó đi ngủ. Em không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào nhưng trước lúc ngủ thì em vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân đó.”
“Ngày hôm sau có xảy ra chuyện gì không?”
“Buổi sáng hôm sau, khi em than phiền với họ thì họ nói không chú ý tối qua có tiếng bước chân hay không. Tuy nhiên đến tối hôm ấy, cũng vào khoảng thời gian ấy thì em lại nghe thấy nữa. Em muốn gọi họ nhưng tất cả đều đã ngủ hết. Cái cảm giác đó rất kì lạ… Ý em là, ý em là trước đó vài giây, nhiều nhất thì cũng chỉ là vài phút trước, bạn cùng phòng của em còn đang xem chương trình gì đó, còn kể lại cho bọn em nghe nữa, em còn nhìn thấy ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mặt họ, cả ba người còn đang thức mà. Tuy nhiên chỉ một lúc sau thì điện thoại của họ đều đã tắt hết và ai nấy đều ngủ say. Bình thường thì họ sẽ không ngủ sớm như vậy đâu... Em rất sợ, kể từ lúc đó em bắt đầu thấy sợ hãi, nên ngay lập tức tắt điện thoại đi ngủ. Nhưng phải mất một lúc em mới có thể ngủ được, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng bước chân.”
“Ngày tiếp theo bọn họ cũng không có ấn tượng gì hết sao?”
“Đúng, bọn họ không hề có ấn tượng gì về việc đó. Em có hỏi thăm những phòng xung quanh thì bọn họ đều trả lời là không nghe thấy gì hết… Buổi tối hôm đó em cố ý ngủ sớm hơn mọi ngày. Em nghĩ nếu như mình ngủ sớm thì có thể sẽ không nghe thấy nữa. Nhưng đến nửa đêm thì em lại tỉnh dậy. Em lại… lại tiếp tục nghe thấy tiếng bước chân … Em nhìn chằm chằm lên trần nhà, sợ hãi không dám động đậy. Tiếng bước chân còn trở nên càng ngày càng vang, giống như đang tiến lại gần.. rồi sau đó lại quay đi... Em gọi bạn cùng phòng dậy, em sắp bị dọa sợ cho khóc luôn. Bọn họ nói âm thanh đó là do bạn nữ nào đó đi vệ sinh thôi. Ở hai đầu cầu thang đều có nhà vệ sinh. Một bạn trong phòng còn ra mở cửa, lên tiếng chào hỏi bạn vừa mới đi vệ sinh ra. Bọn họ còn cười em. Lúc… Lúc đó em đã thở phào nhẹ nhõm. Rồi bọn họ liền đóng cửa phòng tiếp tục ngủ, em cũng vậy. Tuy nhiên không bao lâu sau, em lại nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng lần này không giống như lần trước đi ngang qua hành lang mà là dừng lại ở một vị trí cố định, so với hai ngày trước… so với hai ngày trước thì lần này… lần này nó đã tiến gần hơn đến phòng của chúng em… Em lại gọi họ dậy, nhưng dường như ai nấy đều đã ngủ say nên không ai đáp lại. Em sợ hãi rất lâu, cố nhắm mắt nhưng vẫn không thể nào ngủ tiếp được. Cuối cùng… Cuối cùng thì âm thanh đó cũng đã biến mất. Chỉ trong tích tắc thì đã không thấy đâu. Cả đêm đó em đều không ngủ ngon được, hôm sau em lại đem chuyện này kể lại với bạn cùng phòng nhưng họ vẫn như vậy… Nhà em không ở đây, cha mẹ cũng không có ở bên… Lúc em gọi điện kể cho cha mẹ thì họ cảm thấy là do em gặp ác mộng thôi… Bạn cùng phòng còn cho em mượn cái bịt tai để dùng vào buổi tối.”
“Có hiệu quả chứ?”
“Không có… Đến tối… Đến buổi tối em vẫn nghe thấy âm thanh đó… Nó thật sự là đang tiến đến gần, có lẽ là lướt qua dần dần từng phòng từng phòng một mà đến gần…”
“Những người khác không nghe thấy, chỉ có mình cô sao?”
“Đúng. Hơn nữa…”
“Hơn nữa gì?”
“Đến thứ sáu, vào hôm thứ sáu, bọn họ thức đêm cùng em. Họ còn rủ những bạn bên phòng khác qua thức cùng, mọi người cùng xem phim, đánh bài, như vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Em… Em thật sự rất cảm động… Tuy nhiên đến đêm, khi chúng em đang cùng xem phim, chơi trò chơi thì em... em vẫn nghe thấy… tiếng bước chân đang tiến lại gần… Lần này không giống như những lần trước, nó đang đứng ở cửa phòng em rồi… Em… Em đã nghe thấy, nó ở ngay trước cửa phòng, quanh quẩn, đi lại giữa phòng em và phòng đối diện…”
“Những người khác đều không nghe thấy sao?”
“Đúng. Bọn họ đều đang chơi game, đều đang cười, đến… đến lượt của em, thì lúc đó họ thấy em có chút không bình thường nên mới hỏi. Bọn họ thật sự đều không nghe thấy gì hết, chỉ có mình em là nghe thấy âm thanh đó thôi! Tuy nhiên họ cũng đã bị em dọa sợ. Trong phòng không ai nói chuyện nữa, rất yên tĩnh. Bước chân đó cũng đã dừng lại rồi. Sau đó, là tiếng gõ cửa… có nhiều người trong số họ sợ đến nỗi hét lên. Còn em thì đơ ra và bị người khác đụng ngã... Bên ngoài là dì quản lý của kí túc xá... là quản lý gõ cửa…”
“Vậy chỉ là hiểu lầm thôi?”
“Không phải đâu! Sau khi quản lý gõ cửa, nhắc chúng em nên đi ngủ thì em lại nghe thấy âm thanh đó! Bước chân đó ngay trước cửa, sau đó đi dần ra xa… đi đến phòng bên cạnh… Em không rõ đó là phòng nào, nhưng cái đó là từ của phòng của em rời đi xa và lại bắt đầu vang lên liên hồi. Em gọi những người cùng phòng tuy nhiên không biết là do tức em, hay cũng bị dọa giống em mà không có ai lên tiếng… Ngày hôm sau bốn người phòng bọn em đều không muốn ở lại trong kí túc xá nữa mà ra ngoài chơi một ngày, đến tối thì thuê hai phòng của khách sạn. Khi ngủ ở đó thì em không còn nghe thấy âm thanh nữa. Đến chủ nhật thì chúng em cũng ở bên ngoài, nhưng đến thứ hai... chúng em không thể tiếp tục ở bên ngoài được nữa... Buổi tối hôm đó trở lại kí túc xá thì em lại nghe thấy... Nó lại càng gần hơn... Lần này em đã nghe rõ, là phòng bên cạnh của phòng bên cạnh của chúng em, chính là ở đó…”
“Trên người các bạn của cô có xảy xa điều gì bất thường không?”
“Không, bọn họ đều không nghe thấy!”
“Vậy còn trong phòng có mất thứ gì không? Bạn cô có biểu hiện gì kì lạ không?”
“Em… Em không nghe thấy họ nói gì hết.....”
“Cô cũng chưa từng nhìn thử xem thứ đó là gì?”
“Chưa từng...”
“Nó vẫn chưa đến phòng cô sao?”
“... ”
“Cô Sài?”
“… Hu…”
“Nó đã đến phòng cô chưa?”
“Rồi... Tối... Tối qua... Mấy ngày trước, nó đã đến cửa phòng bên cạnh và phòng đối diện, sau đó tối hôm kia em.... em với bạn cùng phòng quyết định đi ra ngoài ngủ. Tuy nhiên tối hôm qua… Tối qua em cho rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa thì nó... Tối qua, nó.... Nó ở ngay trước cửa phòng em... Lúc đầu là ở cửa, tuy nhiên không biết từ lúc nào mà nó đã vào trong... Nó đã vào bên trong phòng, rồi đi qua đi lại trong phòng... Em nghe thấy tiếng bước chân nó ngay sau lưng... Nó cứ đi liên tục... Sau đó… Sau đó thì không nghe thấy gì nữa... Sau lưng không còn phát ra âm thanh nữa… Nó đã biến mất sau lưng em... Cả buổi tối hôm đó em không ngủ được… Em cảm giác nó hình như đứng sau lưng em... là phía sau lưng của em......”
“Cô Sài, cô có thể yên tâm, hiện tại sau lưng cô không hề có gì hết.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Phù... Vậy... Vậy tốt rồi... Vậy nó... Nó còn đến nữa không?”
“Về việc này chúng tôi không thể đưa ra câu trả lời. Cái mà cô đang gặp phải có lẽ là ma, còn về việc nó muốn làm là gì thì chúng tôi không rõ.”
“Nó sẽ lại đến ư?”
“Chúng tôi không chắc, điểm này thì cần phải điều tra.”