Tôi vội vàng gọi điện cho Huyền Thanh Chân Nhân, nhưng gọi mãi mà vẫn không được, giọng nữ trong điện thoại khô khan vang lên, báo hiệu số điện thoại mà tôi gọi đến đã tắt nguồn. Tôi bèn gấp rút gọi cho Trần Hiểu Khâu, nói cho cô ấy biết chuyện này.
“Để em đi liên hệ với chú út.” Trần Hiểu Khâu ném lại câu đó xong thì cúp điện thoại.
Tôi lại gọi đến số di động của Cổ Mạch, giọng nói của anh ta vẫn lười biếng như cũ.
“Sao thế?”
“Khách sạn Tuấn Ly xảy ra chuyện rồi! Mấy nhóm người đã đi vào, nhưng không một ai trở ra cả! Tôi đã liên lạc với Huyền Thanh Chân Nhân, nhưng điện thoại ông ấy tắt nguồn rồi!” Tôi vội vàng nói.
Giọng của Cổ Mạch ở bên kia ngập ngừng, “Xảy ra bao nhiêu lâu rồi?”
Tôi quay qua nhìn Tí Còi, bảo cậu ta hỏi thăm những người trong trang trực tuyến.
“12 giờ trưa đã bắt đầu có người đi vào khách sạn. Người đang livestream canh sẵn mấy ngày nay rồi, rất chắc chắn là 12 giờ nhìn thấy có người vào khách sạn còn đếm cả số người nữa.” Tí Còi trả lời, lát sau lại nói tiếp, “Nhóm thứ nhất có 10 người, cũng là nhóm đông nhất, hai nhóm sau đều không tới 10 người, hình như đều vào để khảo sát tình hình. Những người đang đợi ở bên ngoài đã bắt đầu sốt ruột từ hồi nãy, khẳng định người ở bên trong đã xảy ra chuyện rồi. Á…” Tí Còi đột nhiên la lên một tiếng, “Đang đuổi người. Hàng rào phân cách đã nơi rộng ra một đoạn, thôi xong, quay không tới khách sạn nữa.”
Tôi mở loa ngoài nên Cổ Mạch có thể nghe thấy câu trả lời của Tí Còi.
“Vậy à…” Cổ Mạch kéo dài giọng, “Gửi video qua đây, tôi và Nam Cung Diệu xem thử.”
Tí Còi tìm kiếm một lát, video livestream đã có người thu lại, hơn nữa còn có người đã cắt một số nội dung đăng lên mạng. Số người xem trong trang livestream ấy không ngừng tăng lên. Người đang quay vẫn chưa bỏ cuộc, quay không được cửa của khách sạn Tuấn Ly thì anh ta bèn quay tình hình ở vành đai phân cách, còn quay được những phóng viên “đã đánh hơi thấy”, không khỏi nhịn được chửi một câu.
Sau khi nghe xong, Cổ Mạch tự lên mạng tìm.
Điện thoại chưa ngắt nên tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nói của Cổ Mạch ở bên kia.
“Lão Đạo chuyến này chỉ sợ dữ nhiều lành ít.” Đột nhiên Cổ Mạch than thở.
“Cái gì?” Tim tôi đập loạn xạ cả lên, cảm thấy ruột gan cũng bắt đầu nhảy nhót, tay chân nặng trịch như đeo trì.
“Tôi nghe thấy âm thanh rồi.” Giọng nói Cổ Mạch rất bình tĩnh, “Những tiếng nhạc, tiếng reo hò, tiếng thang máy, tiếng ngựa hí… mà cậu đã kể.”
“Khách sạn đã biến đổi rồi, chỉ sợ những thứ ở bên trong dị không gian đó đã chạy ra ngoài hiện thực rồi.” Thanh âm của Nam Cung Diệu nối tiếp theo đó, “Với lại, chỗ đó đã xuất hiện người chết rồi.”
Gã Béo ở bên cạnh cũng đã tìm được nội dung do người trên mạng cắt ra.
Tôi nhìn thấy trong một tấm ảnh động, một hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện tại cửa của khách sạn.
Khách sạn… đã nhiều âm khí hơn.
“Đó là ma đúng không?” Gã Béo không xác định hỏi.
Tôi gật gật đầu.
“Thế bây giờ... chúng ta phải làm sao?” Tôi hỏi Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.
“Hết cách.” Giọng của Nam Cung Diệu lạnh lùng.
Cổ Mạch “ừ” một tiếng, tôi tựa như có thể nhìn thấy bộ dạng buông tay nhún vai của anh ta, “Mấy người chúng ta không có một chút khả năng chiến đấu nào cả.”
“Cậu có thể tìm Diệp Thanh hỏi thử xem sao.” Nam Cung Diệu đưa ra một đề nghị.
Tôi nhìn qua Tí Còi và Gã Béo.
Nếu không đi khách sạn Tuấn Ly thì Tí Còi sẽ không sợ hãi nhiều lắm.
Gã Béo quay xe chạy về phía thôn Sáu Công Nông.
Tôi chuẩn bị cúp điện thoại, lại muốn gọi điện báo cho Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết biết một tiếng.
Cổ Mạch nhắc nhở tôi, “Chú em, cậu phải nghĩ thật kĩ.”
“Cái gì?” Ngón cái tôi vẫn đang vuốt trên màn hình.
“Hiện tại chúng ta vẫn chưa đi quá sâu vào chuyện này. Nếu cậu đi hỏi Diệp Tử thì nói không chừng sẽ lún sâu vào hơn, sau này e rằng không thể thoát ra được. Đây chính là hành vi tự tìm đường chết mà tôi đã từng nói với cậu đấy.”
“Không lẽ cứ bỏ mặc như thế không lo? Huyền Thanh Chân Nhân vẫn còn ở trong đó!” Tôi cảm thấy không thể tin được.
“Lúc chúng ta có chuyện, ông ấy cũng đâu có ra mặt.” Cổ Mạch lạnh nhạt nói.
Tôi cứng họng.
Nam Cung Diệu bật cười, “Cậu Lâm, những người như chúng ta thì cứ nghe theo tiếng con tim mình mách bảo mà làm là được. Nếu cậu muốn cứu người thì cứ đi đi. Có những lúc, trực giác mới chính xác còn cứ ngẫm kĩ xét sâu trái lại sẽ làm hỏng chuyện đấy.”
Cổ Mạch không tạt nước lạnh nữa.
“Hai anh…” Tí Còi nghe không nổi nữa, “Anh Kỳ mà không lao đầu vào chỗ chết, thì hai anh bây giờ vẫn còn là hồn ma, vẫn đang chết đấy! Lúc các anh nói những lời như thế thì có từng nghĩ đến việc anh Kỳ đã cứu các anh không?!”
“Cậu nói rất đúng. Cho nên lúc nãy tôi đã nói, cứ lắng nghe trái tim mình là được rồi.” Giọng điệu của Nam Cung Diệu vẫn như cũ, “Lời của Ma Cô cũng không sai, như thế là đâm đầu vào chỗ chết. Trước khi đâm đầu vào chỗ chết, cậu cần phải nhận thức thông suốt điểm này mới được. Bằng không, nếu chết thật, e rằng cậu sẽ biến thành một con ác ma rất phiền phức, khi ấy chúng tôi sẽ phải tìm cách tiêu diệt cậu. Nhưng với năng lực của cậu mà xem xét, thì chúng tôi chắc chắn sẽ không thể nào tiêu diệt cậu được, có khả năng cậu sẽ biến thành một sự kiện quái dị còn kinh hãi hơn bất kì một sự kiện nào mà chúng tôi đã trải qua.”
Trên xe hoàn toàn im lặng.
“Cậu Lâm, hy vọng cậu suy nghĩ rõ ràng bản thân mình muốn làm gì. Tôi tin rằng, năm người Thanh Diệp chúng tôi và Huyền Thanh Chân Nhân dù cho có chết đi chăng nữa, cũng không dễ dàng biến thành ác ma được. Phải chăng cậu có thể bảo trì được phần thần chí này không, chúng tôi có cách nghĩ không hề giống cậu.”
Cổ Mạch chen vào một câu: “Tôi thấy cậu không được đâu. Một thằng nhóc như cậu, lúc làm việc thì chỉ biết dùng cái đầu nóng như lửa, không chịu suy xét gì đến hậu quả, nếu mà chết thật, e là sẽ hối hận đó.”
Tôi không có lời nào để đáp lại.
Cổ Mạch nói tiếp: “Lão Đạo nghĩ gì tôi không rõ, Nam Cung Diệu nhận thấy con người cậu bản tính lương thiện, dù cho nhất thời nghĩ không thông, cũng sẽ không tạo thành họa lớn.”
Tôi vẫn tiếp tục im lặng.
Nam Cung Diệu ôn hòa nói: “Cuối cùng phải làm như thế nào thì đều do cậu chọn lựa cả. Đương nhiên, chúng tôi đều hy vọng cậu có thể sống thật tốt.”
Điện thoại đã ngắt.
Tôi nắm chặt điện thoại, rất lâu không động đậy.
Tí Còi lo lắng gọi tôi một tiếng.
“Tôi không sao. Lái xe đi tiếp đi.” Tôi hít thở thật sâu rồi vỗ vai Gã Béo.
Chiếc xe đang được Gã Béo chạy chậm nãy giờ bắt đầu phóng nhanh.
Tí Còi trân trân nhìn tôi: “Anh Kỳ, anh nghiêm túc chứ?”
Tôi gật đầu: “Tôi sẽ không biến thành ác ma đâu!” Vừa nói, tay tôi vừa siết thành chặt nắm đấm.
Cổ Mạch đã kiên trì trong dị không gian đó 10 năm, Nam Cung Diệu giằng co với “trò chơi” mất 6, 7 năm, Diệp Thanh bây giờ vẫn còn bảo vệ trong phòng nghiên cứu. Họ có thể làm được những việc như thế, còn tôi có lẽ sẽ không làm nổi, nhưng nếu chỉ là giữ gìn cái trái tim của con người, tôi nghĩ mình có thể làm được.
“Anh phải nói là, anh sẽ không chết.” Tí Còi nghiêm túc uốn nắn.
Tôi bật cười nói: “Đúng, tôi sẽ không chết.”
Tí Còi thở hắt ra một cái, “Vậy mới đúng đó.” Cậu ta rút điện thoại ra, “Vậy để em nói với bọn Trần Hiểu Khâu một tiếng.”
Cậu ta với Gã Béo không hề khuyên can tôi. Ba người cũng không phải mới biết nhau ngày đầu tiên.
Một người mà mình quen biết đột nhiên trời không hay đất không biết rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế và nếu bản thân có năng lực thì chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ. Nếu không giúp, e là nửa cuộc đời còn lại chúng tôi đều phải sống trong sự dằn vặt của lương tâm.
Nghe được những lời của Nam Cung Diệu và Cổ Mạch khiến cho tôi càng thêm kiên định cái loại quyết tâm này.
Có những chuyện không thể làm nổi, có những chuyện không được phép lùi bước. Một khi đánh vỡ điểm mấu chốt nào đó thì người ấy sẽ hoàn toàn đi đời nhà ma.
Bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ không biến thành ác ma, nhưng nếu hôm nay tôi bỏ mặc Huyền Thanh Chân Nhân, nhắm mắt bịt tai trước mọi chuyện đã xảy ra ở khách sạn Tuấn Ly, thì một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ biến thành con ác ma gớm ghiếc như Nam Cung Diệu đã nói.
Chẳng bao lâu, thôn Sáu Công Nông đã xuất hiện trước mắt. Gã Béo cho xe dừng lại ở dưới tòa lầu số 6.
Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết không đến đây. Lần trước Viên Chí Nghị quậy cho một trận khá là rầm rộ, khiến cho những hộ dân sinh sống lâu đời ở thôn Sáu này một lần nữa nhớ đến chuyện của Diệp Thanh và Thanh Diệp. Những người già trong khu dân cư đều trở nên có chút kì lạ. Chúng tôi không muốn làm người khác chú ý đến mình quá.
Một mình tôi đi lên lầu, Gã Béo và Tí Còi vẫy tay chào tôi, rồi lái xe chạy đi, đợi tôi ở bên ngoài khu nhà.
Không khi tầng 6 vẫn đặc biệt âm u lạnh lẽo như cũ. Tôi gõ cửa, đang tính móc chìa khóa thì cánh cửa tự động mở ra một khe hở.
Tôi cảm nhận một lát, cánh cửa ở sâu bên trong phòng nghiên cứu chắc sẽ không xuất hiện.
Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy cửa đi vào bên trong.
Két... Cạch!
Sau khi tôi bước vào, cánh cửa tự động đóng lại.
Bên trong căn phòng tối tăm, không một tia sáng, cũng không một bóng người.
Tôi ngồi lên sofa, kể rõ mọi việc của khách sạn Tuấn Ly với cái sofa đối diện không có một bóng người.