Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 467: Căn phòng số 2107 (1)

Sau đó Lưu Hướng Tiền vẫn luôn ở trong trạng thái thất thần. Bác sĩ đến kiểm tra phòng còn bị ông ta chặn ở cửa không cho vào, khiến cho bác sĩ ở bên ngoài một phen luống cuống. Khi bảo vệ tông cửa xông vào thì trực tiếp đụng cho Lưu Hướng Tiền đập mạnh vào tường, lúc đó lại thêm một trận hỗn loạn nữa.

Ông ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn để cho bác sĩ muốn làm gì thì làm. Bác sĩ không dám báo cho vợ ông ta, mà đi gọi thư kí của Lưu Hướng Tiền đến. Người thư kí cũng chỉ biết đứng nhìn, vẻ mặt anh ta biến hóa kì lạ, có vẻ đang lo lắng, nhưng hình như không phải lo lắng cho Lưu Hướng Tiền. Tôi đoán rằng anh ta đang lo lắng mình có một ông chủ như thế thì tương lai bản thân phải làm sao.

Chiếc điện thoại sau đó được người ta lôi từ gầm giường ra, màn hình đã vỡ nát không cách nào khởi động lại được nữa, nó đã hoàn toàn bị hỏng.

Lưu Hướng Tiền rất sợ chiếc điện thoại di động đó, điên cuồng kêu người vứt nó đi. Thư kí muốn mua cái mới cho ông ta, nhưng ông ta nhất quyết cự tuyệt.

Rhaego không đến tìm Lưu Hướng Tiền nữa, nhưng ông ta vẫn không dám thả lỏng, bảo thư kí đi mời cao nhân.

Vẻ mặt anh ta quái dị, “Mời đạo sĩ à?”

“Sao cũng được, hòa thượng, đạo sĩ, âm dương sư gì gì đó, miễn là được việc! Cả những thứ để trừ tà diệt quỷ nữa, mua được bao nhiêu thì mua.” Trong mắt Lưu Hướng Tiền tràn đầy tơ máu.

Tôi vẫn ở trong phòng bệnh, quan sát các phân cảnh nối tiếp nhau thoáng qua.

Trạng thái tinh thần của Lưu Hướng Tiền từ điên loạn cực đoan đã dần bình tĩnh trở lại. Đặc biệt là khi anh thư kí đã thật sự mời tới hai hòa thượng tụng kinh cho ông ta, sau đó còn mua được vài món đồ kì bí trừ tà gì đó, Lưu Hướng Tiền thấy Rhaego không đến nữa thì cho rằng mấy món đồ này đã phát huy tác dụng nên càng trở nên tin tưởng chúng.

Từ đầu đến cuối, ông ta không hề nghi ngờ đến cái khách sạn. Ông ta chỉ cho rằng là hồn ma Rhaego đến phá mà thôi.

Nhưng nguồn gốc dẫn đến mọi vấn đề là cái khách sạn này ông ta cũng chẳng ham nữa, muốn nhanh chóng bán đi, nhưng lại không tìm được người mua thích hợp. Bởi vì khách sạn đối với ông ta mà nói là một củ khoai nóng bỏng tay, cho nên khi bán thì cần phải suy nghĩ đến giá cả.

Cảnh mộng đang nhảy qua nhanh, Lưu Hướng Tiền và vợ cùng nằm viện, rồi cùng xuất viện. Vợ của ông ta được chăm sóc rất tốt, thần thái sáng sủa phấn chấn. Lưu Hướng Tiền giải quyết được một mối lo lớn trong lòng, thần sắc cũng trở nên tươi tắn hơn, xem ra đã hết bệnh thật rồi.

Rất nhanh đã đến cái ngày mà khách sạn Tuấn Ly xảy ra chuyện.

Tôi nhìn lịch trong nhà của Lưu Hướng Tiền, nhưng cảnh mộng lại dừng quay nhanh vào lúc mờ sáng cái ngày xảy ra chuyện đó.

Lưu Hướng Tiền lại bắt đầu nằm mơ.

Ông ta vừa nằm mơ thì đã nằm trong một không gian tối om. Lúc đầu thì ông ta không hề sợ hãi, vẫn còn ngủ say. Ông ta có thể cảm giác được xúc cảm mềm mại quanh thân, nhưng không phải giường ngủ mà là một tấm thảm. Ông ta trì độn không suy nghĩ gì mà đi sờ xuống đó. Tấm thảm phát ra tiếng sột soạt. Lúc này thì ý thức của ông ta bắt đầu hồi phục.

Soạt soạt… Soạt soạt… Soạt soạt…

Lưu Hướng Tiền không hề động đậy nữa nhưng âm thanh tấm thảm trải sàn bị người chà sát vẫn vang lên. Âm thanh ấy vang lên ở ngay bên cạnh ông ta, tựa như xung quanh có rất nhiều người đang chà sát vào tấm thảm trải sàn vậy.

Trong tầm mắt của Lưu Hướng Tiền chỉ thuần một màu đen, nhưng tai thì ngập tràn những âm thành “soạt soạt… soạt soạt”. Ông ta động đậy mình đưa tay ra mò thử và đã mò trúng một thứ gì đó.

Tiếng sột soạt vẫn tiếp tục vang lên.

Lưu Hướng Tiền nhất thời không biết tay mình đã mò trúng thứ gì. Lúc ông ta đang mò thì trong đầu tôi cũng đang hình dung ra hình dạng của cái thứ mà ông ta đã mò ra.

Ngay lập tức, cả tôi và ông ta đều cứng người lại.

Đó là một đôi giày, hơn nữa lại là một đôi giày đang được một người đi lên.

Soạt soạt… soạt soạt… soạt soạt…

Lưu Hướng Tiền co tay lại lắng tai nghe thật kĩ, chợt thấy trong chuỗi âm thanh sột soạt đó còn có thêm một âm thanh khác giống như thế, cảm nhận kĩ hơn, còn thấy những luồng khí hỗn loạn nhưng nhẹ nhàng.

Trong tầm mắt tôi cũng chỉ là một mảnh màu đen, nhưng trong đầu đã tưởng tượng ra được đây là tầng lầu của khách sạn. Vì sàn nhà được trải thảm mềm nên người ta bước đi sẽ không gây tiếng động, nhưng đang có rất đông người ở đây, họ dùng chân mà ma sát tấm thảm một cách quỷ dị.

Lưu Hướng Tiền chắc có lẽ cũng đã tưởng tượng ra cảnh tượng này, nhè nhẹ run rẩy. Cử động của thân thể ông ta cũng tạo ra âm thanh sột soạt ấy.

Tách!

Một chiếc đèn sáng lên.

Lưu Hướng Tiền hí mắt nhìn lên, trông thấy một vùng nho nhỏ được ánh đèn chiếu sáng. Không có ai, tiếng sột soạt cũng đã dừng lại. Dưới ánh đèn là chữ số bằng đồng được gắn lên tường: 13.

Mắt Lưu Hướng Tiền trợn to.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…

Chuỗi âm thanh kì quái xuất phát từ con số bằng đồng đó.

Lưu Hướng Tiền nằm im không dám nhúc nhích. Ông ta còn nhớ tiếng sột soạt và bàn chân vừa sờ vào được lúc nãy, cố hết sức co mình lại.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…

Hai con số 13 đó đi theo chuỗi âm thanh di chuyển về phía trước, rồi bất chợt cùng rớt xuống.

Lưu Hướng Tiền bị những tiếng động làm cho giật mình chết điếng.

Trên tường hiện ra 6 cái lỗ nhỏ xíu, là vết tích còn lưu lại do trước đó đóng đinh để treo bảng số lên, khi vừa bị ánh đèn chiếu lên thì chúng liền biến thành sáu điểm đen ngòm gớm ghiếc. Trong lỗ đen ấy có một luồng sương mù đầy màu sắc phun ra, chúng tạo nên một hiệu ứng lung linh kì lạ dưới ánh đèn. Khi đám sương mù đầy màu sắc ấy phủ kín hết dãy hành lang thì có bóng người xuất hiện ngay trong đám sương ấy.

Bọn họ làm ra những động tác không giống nhau.

Lưu Hướng Tiền bất giác đã ngưng luôn việc hô hấp.

Và trong khoảnh khắc đó, tất cả đèn trong dãy hành lang đều bật sáng, nhưng không phải ánh đèn êm ái nhẹ nhàng trong giấc mơ lần trước của Lưu Hướng Tiền, mà là đèn màu. Chúng nhấp nháy liên tục và tiếng nhạc xập xình sôi động không biết là vang lên từ đâu.

Những người đang tạo dáng trong đám sương mù giống như là nghe thấy hiệu lệnh mà bắt đầu điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc. Tiếng người hú hét, còn có cả tiếng huýt sáo cùng tiếng reo hò inh ỏi cùng lúc bùng lên.

Những người đó không nhìn thấy được mặt mũi, cũng chẳng nhìn ra được quần áo họ đang mặc, chỉ có thể nhìn ra đường nét của người và dựa vào những đường cong trên cơ thể ấy mới có thể phân biệt được nam nữ, ngoài ra còn có thể nhìn ra được những kiểu tóc khác nhau nữa.

Lúc những người đó nhảy múa, chân họ chà sát lên tấm thảm, còn giẫm đùng đùng lên trên nền nhà của tầng lầu nữa, đến cả những tấm thảm trải sàn cũng không thể ngăn được loại âm thanh ấy.

Lưu Hướng Tiền bị dọa đến mất hồn mất vía, trong lúc đầu óc một mảnh trống rỗng thì ông ta bị những người xung quanh nâng bổng lên.

“Á!” Lưu Hướng Tiền gào lên.

Tiếng gào thét của ông ta bị tiếng nhạc cùng tiếng reo hò của đám đông xung quanh át mất.

Những người đó nâng ông ta lên cao, rồi chuyền tay nhau, đưa ông ta ra một bên khác của dãy hành lang.

Lưu Hướng Tiền huơ tay múa chân vùng vẫy chống cự theo bản năng, nhưng những cánh tay đó giữ lấy ông ta rất chặt, đến mức ông ta cảm thấy đau đớn khắp người. Tiếng kêu gào của ông ta đến chính cả bản thân ông ta cũng không thể nghe thấy. Chùm ánh sáng nhấp nháy trên đầu khiến mắt ông ta hoa cả lên, làn sương mù thì chui tọt vào đường hô hấp khiến cổ họng của ông ta sưng tấy đau đớn.

Dãy hành lang quá chật, tôi không cách nào tránh được đám người đó, cũng không tài nào né được khối sương mù và những ánh đèn kia. Nhưng cũng may là dường như bọn họ không nhận ra sự tồn tại của tôi và tôi cũng không thể chạm được vào họ. Tôi đi theo sau Lưu Hướng Tiền, nhìn thấy ông ta bị đám người đó đưa đến một căn phòng đang mở rộng cửa.

Trong tất cả các phòng ở dãy hành lang này thì chỉ duy nhất căn phòng này là mở cửa.

Cửa đang mở, bên trong rất yên tĩnh, không có một bóng người, cả sương mù cũng không bay vào.

Lưu Hướng Tiền bị ném thẳng vào trong, sau đó “rầm” một cái, cánh cửa ngay lập tức tự động đóng lại.

Tôi nhìn số phòng, không phải 13XX, mà là 2107.

Trên thực tế, số phòng của các phòng trong cùng một hành lang đều không đúng, vì tất cả phòng của các tầng lầu đều có số đó.

Tôi cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Tôi có ấn tượng với cái số phòng 2107 này. Viên Khang cũng từng vào đúng căn phòng này, rồi đứng trước dãy giàn giáo trống huơ trống hoác bên ngoài cửa sổ mà sinh lòng thương xót.

Vệ Tiểu Trung cũng đã chết trên giàn giáo ở bên ngoài căn phòng đó.

Bây giờ, trước cái cửa sổ ấy là tấm rèm cửa dày nặng đang khép kín.

Cửa phòng cắt đứt sự huyên náo ở bên ngoài, trong phòng ánh đèn ấm áp đang chiếu rọi khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Lưu Hướng Tiền có loại cảm giác giống như đã mấy kiếp trôi qua, đầu óc vẫn còn xây xẩm nặng nề. Ông ta bò dậy từ dưới sàn, rồi không còn sức mà ngồi bệt xuống, đối diện với cái cửa sổ.

Soạt soạt soạt…

Âm thanh của máy động cơ phát ra từ bên ngoài tấm rèm của cửa sổ, ngay sau đó tấm rèm tự động mở ra.

Lưu Hướng Tiền khẩn trương nhìn cửa sổ, nỗi sợ hãi trong lòng tựa như sóng biển, từng đợt từng đợt đập vào trái tim của ông ta.