Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 442: Mã số 090 - giao hàng mỗi ngày (3)

Thời gian hiển thị trên video là buổi trưa ngày 1 tháng 6 năm 2015.

Màn hình bị con đường trong khu dân chia cắt làm ba khối, từ trái sang phải lần lượt là gian phòng trung tâm tổ chức sự kiện bị bỏ hoang, tòa lầu khu dân cư và khu sinh hoạt tập thể của khu dân cư.

Bên dưới góc phải của màn hình, có một shipper mặc đồng phục màu xanh lục chạy ngang qua, đi về hướng căn phòng trung tâm tổ chức sự kiện.

Màn hình bỗng nhiên bị nhiễu, chỉ còn lại những đốm trắng và tiếng xoẹt xoẹt, nhưng thời gian đang hiển thị trên ấy vẫn chạy. Khoảng 10 phút sau, màn hình đã trở lại bình thường.

Nhân việc giao hàng mặc đồng phục xanh lục từ một tuyến đường khác chạy ngang qua.

Hình ảnh thay đổi đến mốc thời gian ngày mùng 2 tháng 6 năm 2015, thời điểm cũng suýt soát hôm trước. Cũng giống như cũ, sau khi anh ta chạy ngang qua thì màn hình lại bị nhiễu, đồng thời lúc anh ta rời đi cũng trở lại bình thường.

Màn hình lại một lần nữa thay đổi, thời gian là ngày 9 tháng 6 năm 2015, giờ cơm trưa, nhân viên shipper mặc đồng phục xanh lục từ một con đường chạy ngang qua, và không dừng lại. Màn hình bỗng bị dừng một lát, xuất hiện hiện tượng frame skip*, ngay sau đó, nhân viên shipper đã đi khỏi phạm vi của màn hình.

*Frame skip: do tần suất khung hình trình chiếu trong một giây bị giảm đột ngột đến mức quá thấp, dẫn đến màn hình bị lag, giật…

Video đến đây thì hết.

Ngày 16 tháng 6 năm 2015, đột nhập vào hệ thống máy chủ của trang web đặt hàng online, tìm được danh sách các quán kinh doanh ăn uống và danh sách hóa đơn đặt hàng, không tìm thấy thông tin về địa chỉ của căn phòng tổ chức sự kiện trong khu dân cư Khang Hinh.

Ngày 17 tháng 6 năm 2015, nhận điện thoại của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 201506171142.mp3.

“Anh Đổng, chào anh.”

“Tôi… Tôi thôi việc rồi…”

“Vâng, có xảy ra chuyện gì khác thường nữa không?”

“Tôi đã đi hỏi thăm người ta rồi…. đánh nhau một trận mới có người chịu nói cho tôi nghe.”

“Anh đã hỏi được manh mối gì?”

“Trước đây… Trước đây cũng có một người… cũng giống như tôi vậy, nhận hóa đơn đặt hàng của cái quán ăn đó rồi đi giao cho khách hàng, hằng ngày chỉ giao cố định cho mỗi người ấy… Cậu ta… Cậu ta khi nói chuyện với người khác thì kể lại. Cái cậu shipper đó cũng rất có vấn đề, là phường lưu manh, cặn bã của xã hội. Cậu ta ăn trộm thức ăn của người ta, rồi cố ý bỏ đồ lăng nhăng vào thức ăn của người ta. Cậu ta đã làm thế với những người mà mình gai mắt, hoặc những món mà người ta đặt nhiều quá, đắt quá hoặc là ít quá, hay đường xá đi giao hàng xa xôi chẳng hạn.”

“Vâng.”

“Cậu… Cậu ta đã mở hộp cơm của quán ăn đó… Cậu ta đã mở… và nhìn thấy… phù phù…”

“Cậu ta nhìn thấy gì?”

“Cậu ta kể với người khác, thức ăn… Thức ăn trong đó… rất ghê tởm… là… là chuột chết, giòi bọ, có cả rác, mảnh thủy tinh vỡ, rồi đinh… còn có những thứ tởm lợm dính nhớp đến mắc ói khác, mà không biết đó là gì… rồi cậu ta vứt nó đi. Sau khi xem xong cậu ta lập tức vứt hộp cơm đó ngay. Rồi cậu ta chạy thẳng đến cái quán ăn đã đặt cơm đó chửi bới người ta một trận, còn đòi đánh nhau nữa. Nhưng may mà lúc đó có người từ lầu dưới đi ngang qua, cậu ta chửi thêm một hồi nữa rồi bỏ đi. Sau đó…”

“Sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó… vào ngày hôm sau, là ngày hôm sau… cậu ta mất tích.”

“Mất tích là ý gì? Đã báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi. Hôm sau vào lúc phải đi giao hàng, qua tín hiệu định vị đã hiển thị cậu ta đang dừng ở một nơi, sau đó điểm định vị đó thình lình biến mất. Máy bị tắt, còn thoát khỏi quá trình định vị nữa, phần mềm định vị cũng đóng theo luôn. Chỉ có mấy cái đó của cậu ta là bị tắt mất. Người quản lý bên chỗ chúng tôi gọi điện cho cậu ta, điện thoại của cậu ta không tắt nguồn nhưng lại không bắt máy. Suốt hai ngày sau cũng chẳng liên lạc được, họ liền vội vàng báo cảnh sát. Phía cảnh sát cũng đã điều tra, nhưng không biết là không điều tra ra hay làm sao mà giờ vẫn chưa có kết quả.”

“Là do chuyện này mà khi anh đề cập đến địa chỉ quán ăn đó và chuyện đi giao cơm mỗi ngày, thì những người shipper kia mới cảm thấy sợ hãi phải không?”

“…”

“Anh Đổng?”

“Không phải… không phải thế… Anh quản lý… Anh quản lý một lần vô ý đã nói ra… đã nói trước đây cũng có hai shipper như thế, cũng tại chỗ đó… Một người thì giống y như vậy, định vị hiển thị đến ngay chỗ đó thì tắt mất. Còn người kia… Người kia thì cách đây rất lâu rồi, lúc đó shipper vẫn chưa có phần mềm định vị, hơn nữa việc phân công hóa đơn phải do quản lý tự làm, chứ không phải hệ thống điều hành tự động phân công đơn đặt hàng, tuyến đường chỉ định, những chuyện này đều do bên quản lý làm cả. Anh quản lý đã phân công nhân viên ấy đến chỗ đó, sau đó nhân viên ấy cũng đã không còn tin tức gì…”

“Những chuyện này bên phía cảnh sát không điều tra sao?”

“Tôi không biết... Tôi đổi điện thoại rồi, mà tuy đã đổi máy mới nhưng phần mềm đó vẫn còn, vẫn tiếp tục gửi hóa đơn đặt hàng tới… Tôi làm sao đây? Tôi phải làm sao đây?”

“Phòng nghiên cứu chúng tôi có bán một loại bùa hộ thân do chúng tôi chế tạo ra, anh Đổng thử sử dụng loại bùa này xem sao.”

“Có tác dụng không?”

“Chúng tôi không thể đảm bảo được, nhưng tối thiểu anh sẽ an toàn hơn tình trạng hiện tại một chút.”

“Vậy được.”

Ngày 18 tháng 6 năm 2015, điều tra được thời điểm xảy ra ba vụ mất tích của các shipper giao thức ăn nhanh kia, lần lượt xảy ra vào ngày 4 tháng 12 năm 2010, 11 tháng 6 năm 2013 và 14 tháng 4 năm 2015; cả ba vụ án này đều chưa tìm ra người mất tích. Kèm: bản photo dữ liệu của cục cảnh sát.

Ngày 19 tháng 6 năm 2015, liên hệ với một trong những quản lý của trang dịch vụ đặt thức ăn nhanh - Mã Bảo Quốc. File ghi âm 09020150619.wav.

“Xin chào ông Mã.”

“À… chuyện mà hôm trước các cậu nói… các cậu nghe được thông tin ấy từ đâu thế?”

“Chúng tôi có nguồn cung cấp thông tin riêng. Có điều, ông Mã có lẽ cũng có thể đoán ra được ít nhiều.”

“Khụ… Về chuyện này à…”

“Ông Mã, tạp chí chúng tôi rất hứng thú với câu chuyện này. Ông có thể vui lòng kể lại chi tiết được không? Chúng tôi sẽ có tiền bồi dưỡng cho những đương sự hợp tác cung cấp thông tin thực tế.”

“Ồ… Chuyện này… Chuyện này muốn kể ra thì rất dài. Tôi nhớ là nó bắt đầu cách đây 10 năm rồi. Trang dịch vụ của chúng tôi đi vào hoạt động vào năm 2009, tôi là nhân viên làm sớm nhất, lúc đó cũng chưa có shipper chuyên nghiệp gì cả, trang chúng tôi chỉ là cái cầu nối, chuyện giao hàng đều do các cửa tiệm đó thuê người đi, còn chúng tôi chỉ phụ trách gom các tiệm đó lại thành một nhóm rồi giúp họ đăng thông tin lên và biên tập một số thực đơn của họ. Ngoài ra còn làm công tác quảng cáo, tổ chức các hoạt động ở các công viên trường học, các tòa lầu hành chính, để khuyến khích những khách hàng ấy sử dụng phần mềm của chúng tôi. Lúc mới bắt đầu thì làm miễn phí, sau đó mới dần thu phí dịch vụ, chỉ thu từ những người kinh doanh thôi. Rồi sau đó chúng tôi tự tuyển shipper, phương thức kinh doanh cũng thay đổi. Nhóm nhân viên đầu tay đó hiện tại đều đã nghỉ. Chuyện này đại khái chỉ còn tôi biết thôi.”

“Ồ. Ông cứ nói tiếp đi.”.

“Lúc mới bắt đầu có shipper, tôi là người phân công hóa đơn giao hàng, thấy ai thuận tiện thì giao cho người ấy, không phải do hệ thống tự động làm. Ban điều hành chúng tôi có thể nhìn thấy được khách hàng nào đã nhận được hàng, nhưng vẫn chưa có phần mềm định vị shipper. Phòng quản lí của chúng tôi nhìn thấy đơn giao hàng của quán ăn đó thì cảm thấy rất kì lạ. Lúc nãy chẳng phải tôi đã nói gom những quán ăn đó lại rồi đăng thông tin lên sao? Những chuyện này do chính tay tôi làm nên nhớ rất rõ. Không phải tôi nói dóc chứ thực đơn của rất nhiều quán tôi còn có thể thuộc làu làu. Nhưng mà cái tiệm đó tôi lại chẳng có chút ấn tượng gì cả. Ngay lần đầu tiên tôi đã hỏi thăm một cậu em giao hàng về thông tin của tiệm đó. Sau khi cậu ta nói xong, thì tôi vẫn chẳng có chút ấn tượng nào. Nhưng rồi sau đó, chuyện làm ăn của chúng tôi phát triển, công việc rất bận rộn, nên tôi cũng chẳng có thời gian đi đến quán ăn đó xem thử. Sau đó mấy lần phân công đơn hàng đều bình thường, không xảy ra chuyện lộn xộn gì cả. Đánh giá của khách hàng cũng ổn, nên tôi liền lơ đi. Đến một hôm nọ, có một shipper lúc đi giao hàng cho quán ăn đó đã xảy ra tai nạn. Sau khi được đưa đến bệnh viện, cậu ta nói với tôi số điện thoại khách hàng đặt cơm đó không liên lạc được, chỗ tôi liên lạc cũng không được, tìm cái quán ăn đó trong danh sách của ban điều hành cũng không thấy đâu. Tôi cứ tưởng rằng hệ thống bị lỗi rồi. Lúc đó công ty cũng chưa phát triển, hệ thống vẫn luôn có chút trục trặc. Tôi đã liên lạc báo với tổng bộ, nhưng trong lòng vẫn thấy nghi ngờ chuyện này. Đến hôm sau lại nhìn thấy có người đặt cơm ở đó nữa, lúc tôi phân công đơn đặt hàng cũng đã đặc biệt mà gọi cho shipper hôm qua, bảo cậu ta nói rõ tình huống hôm trước. Sau đó cậu ta… đã biến mất.”

“Sau cuộc gọi đó của ông thì anh ta liền mất tích?”

“Đúng vậy, sau đó không liên lạc lại được nữa.”