Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 430: Thôn hồng đầu (9)

Bí thư Đường rõ ràng là chỉ vừa mới biến thành cường thi. Quá trình biến thành cương thi của ông ta nhanh hơn so với con cương thi trong hai anh em song sinh kia rất nhiều. Không biết có phải vì lí do thi thể của ông ta vẫn còn khá nguyên vẹn hay không.

Trong khu rừng, bốn phương tám hướng xung quanh đều truyền đến tiếng vang xào xạc.

Bí thư Đường vẫn đứng yên, mồ hôi trên người tôi lại chảy càng nhiều hơn. Vết thương trên vai rất đau, tôi liếc mắt qua nhìn thì thấy miệng vết thương có màu xanh rất kì lạ. Điều này khiến tôi thấy càng thêm hoảng loạn.

Tuy tôi chưa chết nhưng ai mà biết được vết thương này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến tôi chứ?

Cái trò chơi rách nát này không hề có cột máu, càng không có tín hiệu báo trạng thái bị trúng độc.

Tôi hít thở thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Trong tình huống này, việc tôi có thể làm cũng chỉ là giữ bình tĩnh mà thôi.

Bí thư Đường đứng bất động nhìn tôi chằm chằm.

Nhưng tiếng động trong khu rừng đã dần dần đến gần, mấy cái bóng người hiện ra.

Tôi nhận ra ba Đinh và mẹ Đinh, còn có cả Triệu Nhị và vợ con ông Trương. Những người này có bộ dạng giống cương thi, hai mắt phát sáng xanh, đều nhìn chằm chằm vào tôi.

Dường như thấy người đến đủ cả rồi, nên cả đám đồng loạt nhào tới.

Mấy người này kém hơn so với con cương thi trong hai anh em song sinh, chỉ có thể nói họ có được sự nhanh nhẹn của người bình thường. Nhưng lúc chết thì họ đều ở tuổi trung niên cả rồi nên không thể so sánh được với độ nhanh nhẹn của những người trẻ tuổi.

Tôi đá văng Bí thư Đường, sau đó đấm mẹ Đinh một phát té xuống đất, lách người né khỏi sự tấn công của Triệu Nhị và ba Đinh. Tôi vẫn cứ chạy xung quanh nấm mộ, khi nhìn thấy một cành cây gãy ở trên mặt đất liền vội vàng nhặt lên, dùng làm cây gậy đánh văng ba Đinh đang vừa đuổi tới. Sau đó Triệu Nhị xông đến trước mặt tôi, tôi nhanh chóng thu tay lại, để cành cây trước ngực.

Rắc rắc!

Cành cây này cũng không phải gậy sắt, sau khi đánh văng ba Đinh thì bị Triệu Nhị va phải liền gãy ngay.

Cũng vì cú tông đó mà tôi lảo đảo lùi lại về sau mấy bước, trực tiếp vấp ngã ngay trên nấm mộ.

Bí thư Đường từ phía sau xông tới, móng tay sắc nhọn cào đến trước mặt tôi.

Tôi chỉ kịp lách người qua rồi lăn từ trên nấm mộ xuống.

Lớp đất sét trên mộ lưu lại một vệt máu, là máu dính từ bả vai lúc tôi lăn khi nãy.

Vệt máu nhanh chóng bị đất thẩm thấu, nhanh đến nỗi vừa chớp mắt đã biến mất.

Bí thư Đường đang nằm trên nấm mộ đã sắp sửa ngồi dậy, bỗng khoảng đất dưới thân ông ta bị sụp xuống, một bàn tay to lớn thò lên, chụp lấy đầu của ông ta. Sau đó giống như một lực sĩ biểu diễn màn bóp nát quả dưa hấu, đầu Bí thư Đường vỡ toang thành nhiều mảnh, máu me vừa văng khắp nơi, vừa xuôi theo bàn tay đó chảy vào bên trong nấm mộ.

Mặt tôi cũng bị óc não văng trúng, nhớp nháp lành lạnh, nhưng việc đó cũng không thể nào làm cho tâm trạng của tôi sinh ra cảm giác ghê tởm được nữa. Tôi trợn mắt nhìn trừng trừng vào nấm mộ đó.

Đám cương thi lúc nãy xúm lại tấn công tôi đều đã đứng im, mắt trợn to nhìn cái xác không đầu của Bí thư Đường - một người trước đó cũng có thể xem như đồng bọn của chúng, đang lăn từ trên nấm mộ rớt xuống đất. Cả đám run lên như cầy sấy.

Cánh tay to lớn kia đang nắm lấy một mảnh xương sọ của Bí thư Đường vẫn tiếp tục giương cao lên, lần này cả cánh tay đã nhô ra, sau khi cong lại, thì đặt lòng bàn tay lên bên trên nấm mộ, dùng lực chống một phát, xương sọ Bí thư Đường và cả một phần nấm mộ liền cùng với mảnh xương sọ đó bị ép đến vỡ thành từng mảnh vụn.

Nấm mộ rung động rồi nứt toác ra, vai, rồi đầu, thân mình… một người đàn ông to lớn cao đến hai mét từ trong nấm mộ vùng đứng dậy.

Một nửa đầu của nó tựa như đã bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó gọt mất, để lại một nửa cái đầu đỏ như máu, con mắt cũng đỏ lòm như thế. Đường nét khuôn mặt nó sâu hoắm, có lẽ là có dòng máu của người nước ngoài, hình dáng quần áo mặc trên người cũng kì quái, lại còn quấn lên người một tấm da thú có đốm, nhìn có vẻ rất hoang dại.

Đám cương thi nằm rạp xuống đất, không có bất kì một ý định phản kháng nào.

Tôi nín thở chầm chậm dịch duyển thân thể.

Đây… có lẽ là boss cuối nhỉ?

Con Boss cuối của thôn Hồng Đầu, nguồn gốc của đám cương thi này…

Tôi vô thức nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy sự việc đã rơi vào một ngõ cụt không lối thoát.

Tôi đánh không lại đám cương thi, còn tên đầu đỏ này thì chắc chắc có thể đánh thắng chúng, nhưng nó hình như không đứng về phía tôi. Mà nó là con Boss cuối cùng mà tôi phải giải quyết. Lúc trước sự lựa chọn của tôi trong trò chơi này hình như đã sai rồi.

Nhưng tình hình lúc đó, rõ ràng hai anh em sinh đôi đã đuổi tôi chạy lên trên gò núi. Vợ của Bí thư Đường trở thành cương thi, giết chết cô gái trẻ kia, đó là một gợi ý hết sức rõ ràng. Ngọn núi này có vấn đề, người chết biến thành cương thi là do cái ngọn núi này, vì chỉ có vợ Bí thư Đường được chôn trên gò núi. Và hai anh em kia cũng bị thiêu rụi trên gò núi này và cũng trở thành cương thi, những người bị chôn ở chỗ khác thì biến thành hồn ma, đó là một manh mối. Họ giết người rồi bắt, cấu, cào lấy thi thể của người ta, cũng là một manh mối.

Nấm mồ, gã đàn ông to lớn, tất cả đều đã chứng minh suy đoán của tôi là đúng.

Là do lấy thiếu công cụ gì?

Hay là nói…

Vấn đề của mẹ Đinh kia là do tôi đã chọn sai?

Đầu óc tôi rối rắm cả lên.

Nhưng hiện tại đã không còn thời gian để tôi suy nghĩ nữa rồi.

Gã to lớn nhảy ra khỏi nấm mộ, lúc hai chân nó tiếp đất thì cả ngọn núi cơ hồ đều bị chấn động.

Ngay lập tức tôi như bị kim chích phải, nhảy lên quay đầu bỏ chạy.

Ngoài bỏ chạy ra, tôi cũng không biết làm gì hơn.

Tôi thông minh ra, lúc bỏ chạy chọn nơi mà vợ ông Trương đang nằm, nhảy qua người cô ta. Chạy chẳng được mấy bước thì đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng xương cốt bị đạp vỡ kêu lên răng rắc. Da gà da vịt dựng đứng cả lên, không dám quay đầu nhìn lại, liều chết chạy thục mạng về mặt bên kia của gò núi.

Về lại thôn Hồng Đầu hiển nhiên là không được, tôi chỉ có thể chạy ngược về phía bên kia núi.

Không biết là chạy thoát ra ngoài thì có được coi là qua màn cái phó bản này không.

Tôi lại nghĩ đến đứng đằng sau tất cả là cái “trò chơi” có mục đích là giết người kia. Và có lẽ, trong phó bản này vốn dĩ không có kết cục để qua màn.

Tim tôi đập mạnh đến mức có cảm giác như sắp nổ tung.

Bốp!

Chân tôi vừa đá vào một thứ gì đó, cả người lảo đảo mất thăng bằng té nhào xuống đất.

Quay đầu nhìn lại, thì nhận ra đó là một chiếc cọc nhô khỏi mặt đất, hình như nó được làm bằng đồng xanh, trên bề mặt chạm trổ nhiều hoa văn kì quái.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy gã to lớn kia mỗi bước chân dài xấp xỉ gần hai mét nên rất nhẹ nhàng đã đuổi kịp tới, tôi nhào đến bên cái cọc, hai tay dùng hết tất cả sức lực nắm lấy phần đỉnh nhô ra của nó.

Ngay lúc gã ta xông đến trước mặt tôi, tôi vội né đầu ra sau, nhưng do đà quán tính nên người cũng lăn nghiêng theo, chiếc cọc tôi đang nhổ cũng đúng lúc ấy bật ra. Nhìn lướt qua, nó dài tầm hơn một mét, toàn thân đều vẽ đầy kiểu hoa văn ấy.

Gã cao to nhắc chân lên nhắm vào tôi mà dẫm xuống.

Khoảng cách này quá gần, tôi hoàn toàn không thể dùng cây cọc dài hơn cả mét kia để đối phó với gã, chỉ còn cách né tránh. Mà cách nhanh nhất, linh hoạt nhất chính là… lăn.

Nhưng vừa lăn thì đã có vấn đề.

Gò núi rất dốc, cái lăn này của tôi không được khống chế tốt cho nên cứ lăn mãi không dừng, lăn đến tôi cảm thấy chóng mặt buồn nôn, đầu óc tay chân bị va đập liên tục, mãi cho đến khi lưng đâm vào một gốc cây mới dừng lại được. Tôi chợt thấy miệng mình ngòn ngọt, vừa mở miệng thì đã nôn ra máu.

Cả cuộc đời tôi chưa bao giờ thảm hại như thế này.

Gã to lớn đã đuổi theo đến nơi.

Tôi cắn chặt răng gắng gượng đứng dậy, nhìn cái cọc đang ôm chặt trước ngực, dùng đầu nhọn nhắm vào gã. Bờ vai bị thương đã tê buốt đến không thể nhấc lên nổi. Tôi không biết cây cọc này có sức mạnh lớn thế nào, nhưng mà muốn trốn thì đã không còn cơ hội nữa rồi. Chỉ có thể đặt cược vào cánh tay bây giờ, hy vọng có thể cầm thứ này hạ được nó.

Vào lúc nó không có chút đề phòng nào mà hung hăng lao đến, tim tôi đập thình thịch.

Cái cọc này hình như không uy hiếp được nó.

Tôi dùng sai cách rồi sao?

Chẳng lẽ là không nên nhổ nó lên ư?

Chẳng lẽ lại khéo như thế, vừa đúng lúc đấy thì tôi lại vấp phải nó?

Tôi chợt nhớ ra cái “trò chơi” ấy, nó có thể khống chế được các đồ vật trong phó bản.

Gã to lớn đã xông đến, sắp sửa chạm phải cái đầu nhọn hoắt của cây cọc.

Trong đầu tôi tràn ngập đủ loại phỏng đoán, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi chợt nhìn thấy một bóng người sau lưng gã to lớn. Chiếc cọc trong tay rơi xuống đất, tôi đưa tay chống đỡ bộ ngực của gã, đầu đang bị bàn tay to lớn của gã ấn xuống, cành cây bị va gãy ở sau lưng tựa hồ trực tiếp bị đè đến lún xuống dưới bùn.