Tôi im lặng mà chứng kiến tất cả, não tạm thời đình công.
Cho đến khi thanh tiến trình trong tầm mắt của Vương Di Quân hoàn thành, tầm nhìn mơ hồ rõ trở lại, tôi mới phát hiện, quầy trực của y tá đã sáng đèn trở lại. Trong tầm mắt của Vương Di Quân lại xuất hiện những dòng chữ mới, chính là nội dung mà cô ta sẽ phải kể lại những diễn biến tối qua cho cảnh sát. Sau khi xem và học thuộc xong, cô ta vùi đầu ngủ ngon lành, vô cùng thanh thản.
Bây giờ tôi đã hiểu hết tất cả mọi chuyện trước đây.
Thiên Nhất Chân Nhân là chết thật rồi, chết một cách hết sức kì quặc. Ông ta chết trong tay của Vương Di Quân.
Kẻ đã bóp méo chân tướng của sự việc không phải là ông ta, mà là Vương Di Quân.
Không, nói một cách chính xác thì là cái thứ trên người cô ta.
Đó là thứ gì thế?
Hệ thống?
Hệ thống giống như trong các tiểu thuyết ở trên mạng sao?
Vậy Vương Di Quân kia được coi là gì?
Có được hệ thống, nên sẽ đi theo con đường nữ chính có cuộc sống đặc sắc sao?
Hướng suy nghĩ của tôi có vẻ không hợp lý lắm. Cô ta đã chết rồi mà, chết cóng một cách lạ kì trên hành lang ngay trong nhà mình.
Tôi chăm chú nhìn cô ta suốt một đêm, nhưng cũng chẳng thấy được gì hết. Trên người cô ta không có âm khí, vậy cái thứ đó tuyệt đối không phải là ma. Quái vật? Có loại quái vật như thế sao? Không lẽ là do Ông Trời có thần kinh không được bình thường trong miệng Cổ Mạch nói kia giở trò.
Tôi có cảm giác não mình sắp nổ tung rồi.
Trời sáng rồi.
Không phải là bầu trời trong hiện thực, mà là trong mộng.
Khung cảnh bất giác được tua nhanh, thi thể của Thiên Nhất Chân Nhân được phát hiện. Vương Di Quân dựa vào kịch bản mà thứ ấy đưa cho để diễn xuất. Diễn xuất của cô ta không tốt, có điều vì có sự tồn tại của camera giám sát nữa, nên phía cảnh sát chỉ có thể xem cô ta như một cô gái hơi có vấn đề tâm lý thôi. Bác sĩ tâm lý bên phía cảnh sát có làm một bài hướng dẫn cho Vương Di Quân, nhưng cô ta cũng chẳng tập trung.
Tua nhanh, lại tua nhanh…
Quá trình cách ly kết thúc, Vương Di Quân được cho về nhà. Người trong gia đình không phát hiện ra sự bất thường của cô, chỉ rất đau lòng thôi. Vương Di Quân cũng rất hưởng thụ quá trình này, đối với cha mẹ cũng có tình thương yêu. Bây giờ, trông cô cũng giống như bất kì cô bé tuổi đôi mươi bình thường khác.
Trong phòng ngủ của Vương Di Quân, tôi nhìn thấy có rất nhiều áp phích, máy trò trơi, đĩa game, đĩa vcd, mô hình nhân vật… Rõ ràng cô ta đam mê những thứ mang tính bạo lực kinh dị, cơ man nào là tiểu thuyết kinh dị, phim kinh dị, truyện tranh kinh dị, hoạt hình kinh dị…
Tôi chợt giật mình, sực hiểu những cảm giác kì lạ lúc trước đến từ đâu rồi…
Thanh tiến trình, “năng lượng cao phía trước”, tiếng mở cửa, bệnh viện đột nhiên không có người, thang máy ngưng hoạt động, rìu thoát hiểm, cả chuyện trong chớp mắt có thể giết chết Thiên Nhất Chân Nhân, thành tích…
Tất cả những thứ này đều tựa như một trò chơi kinh dị vậy, hơn nữa cũng không phải game kinh dị lấy chiến đấu làm chính.
Nếu nói cái thứ đó thật sự là một loại hệ thống nào đó, thì cơ chế vận hành của nó chắc chắn sẽ từa tựa kiểu những game kinh dị.
Cho nên Vương Di Quân là chết ở… trong “game”?
Với năng lực của thứ đó, khiến cho cô ta chết cóng trên hành lang, thì chắc cũng không khó nhỉ?
Nhưng mà… rốt cuộc nó là thứ gì đây? Là linh thể ? Thế bản thể (của linh thể ấy) ở đâu? Mà mục đích của nó lại là gì?
Tôi rất muốn hỏi Vương Di Quân, rằng cô ta gặp phải cái thứ này từ bao giờ, và bằng cách nào. Nhưng bây giờ tôi không có cách nào nói chuyện được với cô ta. Cô ta cũng không có chút phòng bị nào đối với thứ đó.
Cảnh mộng như nước sông, chảy qua rất nhanh, và rồi trở lại tốc độ bình thường.
Giữa khuya, Vương Di Quân đang ngủ thì nghe thấy âm thanh nhắc nhở, lại nhìn thấy thanh tiến trình.
Lần này không có dòng chữ “năng lượng cao phía trước” nữa, cô ta lập tức thức giấc, tỉnh táo như một chiến sĩ từng lăn lộn cả trăm trận chiến, nhưng cảm xúc lại háo hức hơn nhiều so với chiến sĩ.
Cộp, cộp, cộp…
Có tiếng bước chân truyền vào từ phòng khách.
Cạch! Két! Cạch!
Tiếng mở và đóng cửa.
Người đó rời đi rồi.
Lúc tôi xuyên qua cửa phòng ngủ, chỉ kịp nhìn thấy cửa chính đang khép lại, mắt tôi nhìn ở trên nắm cửa, nhưng dường như không nhìn thấy tay. Người đó thế nào mà đóng cửa được? Hay là, âm thanh đó là do một linh hồn không thể nhìn thấy phát ra?
Trong nhà của Vương Di Quân không thấy có âm khí, cho dù là bây giờ, tôi vẫn chưa thấy.
Điều này khiến tôi ngửi thấy có mùi âm mưu.
Tôi vội vàng trở lại phòng ngủ của Vương Di Quân, nhưng phát hiện cô ấy không hề hấp tấp đuổi theo, mà rất bình tĩnh lục lọi toàn bộ căn phòng, động tác rất thuần thục. Giống như cô có một thứ tựa như mắt âm dương vậy, hoàn toàn không cần lục lọi kĩ, chỉ cần mở cửa tủ nhìn qua loa là có thể đưa ra phán đoán. Nhưng tôi chắc chắn là cô ta không có mắt âm dương, tầm mắt của cô hoàn toàn bình thường, thầm chí hơi quáng gà, nhìn không rõ trong đêm tối.
Tìm kiếm trong phòng xong cô ta mở cửa đi đến phòng khách, tiếp tục lục lọi tìm kiếm, cô ta tìm được một chiếc đèn pin ở trong tủ dưới tivi. Đèn pin được bật sáng, tầm nhìn trở nên rõ hơn rất nhiều.
Vương Di Quân tiếp đó đi đến phòng ngủ của cha mẹ.
Tôi nhận thấy cô ấy không hề nhẹ tay nhẹ chân gì cả. Tinh thần rất bình tĩnh, lúc đóng cửa tủ không có một chút giấu giếm gì cả. Âm thanh ấy trong đêm khuya yên ắng nghe rất to, nhưng ba mẹ của cô chẳng hề hay biết.
Vương Di Quân bước vào phòng, bật đèn pin lên tôi mới phát hiện trên giường trống không.
Tôi lập tức hiểu ra, tình huống bây giờ không giống với trong “hiện thực”.
Trong “hiện thực”, ba mẹ của Vương Di Quân có lẽ vẫn đang ngon giấc trên giường.
Năng lực của thứ đó làm tôi cảm thấy sợ hãi.
Dường như không có gì là nó không làm được. Nếu không phải là nó không muốn, thì nó đã có thể dùng cách này giết chết bất kì một người nào đó rồi nhỉ?
Vương Di Quân không cảm thấy một chút sợ hãi nào. Cô ta tìm thấy trong ngăn kéo một chiếc tủ trên đầu giường ngủ của ba mẹ một chiếc chìa khóa. Trong ngăn kéo đó chỉ có một chìa khóa thôi, giống như hộc tủ dưới tivi chỉ có một chiếc đèn pin vậy. Loại này tràn đầy hương vị của gợi ý, giống như những trò chơi giả mật mã.
Vương Di Quân cầm lấy chìa khóa và đèn pin đi đến gian phòng cuối cùng trong nhà - nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh không hiểu sao lại bị khóa. Vương Di Quân dùng chìa khóa kia mở cửa, rồi để nó luôn trên ổ khóa. Cô ta vào nhà vệ sinh lục lọi, không chút do dự mở nắp lavabo của bồn cầu.
Không có nước bên trong, chỉ có một quyển sổ được đặt trong ấy.
Vương Di Quân hí ha hí hửng lấy cuốn sổ cũ kĩ ố vàng ra.
Trên bìa ngoài của cuốn sổ viết hai chữ “A Đóa”, bên trong là nhật kí. Đại khái là nhật ký ghi chép của một cô gái trẻ đang bế tắc, phiền não, đau khổ và tuyệt vọng khi bị bạo lực gia đình.
Đây là một hố bẫy trong trò chơi.
Tôi cũng là người thỉnh thoảng có chơi game, nên có thể cảm nhận được trình độ tầm thường ở trong ấy.
Vương Di Quân hẳn là một game thủ lão luyện từng trải, từng thấy qua không ít hố bẫy, nhưng có lẽ do phương thức khác lạ của “trò chơi” này không giống các trò khác, nên cô ta vẫn đọc say sưa.
Xem xong nhật kí thì quyển sổ trong tay cô ta cũng biến mất.
Vương Di Quân không kinh ngạc, cầm đèn pin đến cửa nhà, mở cửa đi ra.
Tim tôi đánh thót một phát, bất giác đưa tay ra lôi cô ta lại, nhưng chỉ chạm được hư không mà thôi, không chạm vào cô ta được.
Rốt cuộc là tại sao? Là vì năng lực của thứ đó quá mạnh, đã áp chế tôi như Thiên Nhất Chân Nhân và như pháp thuật gọi hồn của núi Vân Long áp chế tôi sao? Tôi cảm thấy căm giận vô cùng, vì không thể nhất thời thay đổi được loại tình trạng này.
“Chị ơi.”
Trong đêm thanh vắng lại bất chợt vang lên giọng nói u buồn của một bé gái, nghe rất rùng rợn.
Vương Di Quân quay đầu lại, ánh sáng đèn pin chiếu qua đó, đúng lúc chiếu vào người một cô bé.
Bé gái đứng ở trước đầu mút phía dưới cầu thang, ánh mắt rụt rè nhìn Vương Di Quân. Quần áo cũ rách, đầu tóc rối bời, làn da lộ ra ngoài bị cóng đến đỏ tấy lên, phía trên còn có mấy vết thương bầm tím.
Trong lòng Vương Di Quân không hề nảy sinh chút thương hại nào, cô ta chỉ coi tất cả là trò chơi.
“Em là A Đóa?” Vương Di Quân hỏi.
Cô bé gật đầu, “Chị ơi, chị có thể cứu em không?”