Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 404: Mã số 002 - chung giường chung gối (2)

“Thế… trước khi sự việc này xảy ra, anh có làm qua một số việc đặc biệt không?”

“Sao cơ? Việc như kiểu đụng tà ấy hả? Tôi không có đâu. Lúc đó sắp đến Tết rồi, tôi chuyện gì cũng không làm, dù có muốn cũng chẳng có cơ hội để làm.”

“Thông qua các món đồ đã xuất hiện, anh có thể đoán ra đại khái chút gì về thân phận của con ma ấy không? Ví dụ như giới tính, độ tuổi, đã từng làm công việc gì, có con hay chưa...”

“Tôi không biết… những thứ ấy… những thứ ấy không có gì đặc biệt, cũng giống như đồ đạc hay có trong những gia đình bình thường khác thôi.”

“Anh có nói đến sách, bóp da và quần áo, những thứ đó trông như thế nào?”

“Không biết… tôi không xem, vừa mò thấy chúng tôi liền hất xuống giường, vừa rớt xuống là lát sau chúng biến mất ngay.”

“Anh chưa từng làm chuyện gì đặc biệt. Thế trên giường anh trước đây có từng để thứ gì đó không?”

“Không có, hoàn toàn không có gì cả, thật sự không có đâu. Cả bốn người trong nhà chúng tôi trên giường không có thứ gì cả.”

“Mời anh nhớ kĩ lại một chút. Sự việc xuất hiện vào đêm mùng 1 Tết, đêm đó trên giường anh đã đặt những gì?”

“Gối đầu, chăn, đều là đồ cũ cả, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Ngoại trừ mấy thứ đó ra còn có… một quyển sách, là tiểu thuyết. Nhưng cuốn ấy tôi đã mua từ hai năm trước, trước đây lúc đọc nó, cũng không xảy ra chuyện như thế.”

“Nếu vậy, chúng tôi tạm thời chưa tìm thấy manh mối nào từ trên người anh cả. Nếu tiện, chúng tôi có thể đến nhà của anh không?”

“Được, được chứ, bây giờ là có thể đi!”

Ngày 17 tháng 2 năm 2001, đến nhà của người ủy thác. File âm thanh 00220010217(1).wav.

“Là ở đây.”

Cạch!

“Các anh vào đi. Ba mẹ và anh trai tôi hôm nay đều không có ở nhà. Phía bên kia là phòng ngủ của tôi.”

“Ừ.”

Cộp, cộp, cộp, cộp…

“Thế… thế nào?”

“Không có gì cả.”

“Hả?”

“Trong phòng không có gì, nhưng cái giường này…”

”Sao vậy? Cái giường có vấn đề sao?”

“Âm khí rất nặng, trên giường có lẽ từng có ma ở đó.”

Keng! Bộp!

“Thật… thật là có… Có thật không? Vậy… vậy phải làm sao?”

“Con ma đó bây giờ không có ở đây.”

“Giờ làm sao? Không có ở đây thì phải làm sao?”

“Nếu được thì chúng tôi cần chờ đến tối xem thử tình hình thế nào. Con ma đó chỉ xuất hiện vào buổi tối, nếu chúng tôi muốn tiêu diệt nó thì chỉ có thể đợi đến lúc tối thôi.”

“Nhưng… người trong nhà tôi…”

“Người nhà của anh không tin chuyện ma quỷ với trúng tà à?”

“Không tin lắm, trước đây tôi cũng thế...”

“Nếu vậy thì anh có thể chọn cách đổi một chiếc giường khác.”

“Sao cơ?”

“Bây giờ vẫn còn sớm, tìm một cái tương tự thay vào. Loại giường tầng này rất phổ biến, có lẽ rất nhanh có thể mua được cái giống vậy.

“Vậy thì tốt quá! Như vậy, con ma đó sẽ không còn xuất hiện nữa đâu nhỉ.”

“Chỉ có thể nói, tỷ lệ không xuất hiện là rất cao thôi. Trước mắt còn không xác định được nó vì sao quấn lấy anh.”

“Tôi thật sự không nghĩ ra… hình như tôi cũng không làm gì…”

Ngày 17 tháng 2 năm 2001, người ủy thác đổi giường mới, chiếc giường có vấn đề được đưa tới phòng nghiên cứu.

Ngày 18 tháng 2 năm 2001, chiếc giường có vấn đề không xuất hiện hiện tượng gì bất thường.

Ngày 18 tháng 2 năm 2001, nhận điện thoại của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200102180631.mp3.

“Chào anh Tiêu…”

“Nó vẫn còn… nó lại đến rồi… lại đến rồi…”

“Tối qua anh cũng gặp phải tình huống như thế sao?”

“Nó nằm bên cạnh tôi… còn… còn chạm vào… chạm vào tôi nữa…”

“Bây giờ gặp anh được không?”

“Được…”

Ngày 18 tháng 2 năm 2001, người ủy thác đến. File ghi âm 00220010218.wav

“Anh Tiêu, mời anh dùng trà.”

“…”

“Anh Tiêu, anh bị chạm vào đâu?”

“Tóc… là tóc..”

“Tóc?”

“Đúng… tôi cảm thấy, nhìn thấy… nó đang sờ tóc tôi, không phải sờ đầu, mà là nhấc tay lên xoa tóc tôi… rất nhẹ… nhưng… tôi nổi hết cả gai óc, da gà da vịt dựng đứng lên. Cái cảm giác đó rất đáng sợ…”

“Anh bảo anh đã nhìn thấy?”

“Đúng. Tôi nhìn thấy… tôi nằm ngủ thẳng, khi đến nửa đêm lại cảm thấy có gì đó, có gió… tôi tỉnh dậy, nhìn thấy tay… Người đó đang nằm ngay bên cạnh… đầu gác lên một bên gối, mặt hướng về phía tôi, tay đang vuốt tóc tôi…”

“Anh có thể đoán ra đó là nam hay nữ không?”

“Không biết… tôi không biết… Tôi trợn mắt, suốt đêm không ngủ, mình mẩy cứng đờ… người đó thì vẫn nằm bên cạnh, không biết mất bao lâu thì bỏ tay xuống không vuốt tóc nữa. Nhưng vẫn cứ nằm bên cạnh… nằm suốt ở đó… mắt cứ nhìn tôi… luôn nhìn tôi…”

“Người đó còn có hành động nào khác không?”

“Không… không có… còn muốn có động tác gì nữa? Muốn giết tôi hả…?!”

“Anh bình tĩnh lại đi anh Tiêu. Thế anh có nhớ khi nào thì nó rời đi không?”

“Không biết, tôi không biết, cả người tôi cứng đơ, căn bản không biết gì hết! Anh trai tôi sáng sớm thức dậy nhìn thấy tôi cũng bị dọa giật hết cả mình, hỏi tôi có chuyện gì thế… Tôi… Tôi bị ảnh lay một lát mới cảm giác có thể động…”

“Hôm qua sau khi đổi giường xong anh còn làm gì nữa không?”

“Không có, đâu có làm gì đâu, thật sự không…”

“Anh Tiêu này, anh cứ như vậy thì chúng tôi không có cách nào giúp anh giải quyết vấn đề này. Nếu anh không thể đưa ra phán đoán, thì anh có thể đem hết mọi chuyện đã làm trong suốt ngày mùng 1 Tết kể lại cho chúng tôi nghe được không?”

“Mùng 1 thì đi chúc Tết... chúc Tết ông bà nội tôi, buổi sáng thì ăn cơm tại nhà, gọi điện thoại chúc Tết, rồi ngồi xe qua nhà ông bà.”

“Trong điện thoại có nói nội dung gì đặc biệt không? Có nhắc gì đến giường hay nhà anh không?”

“Không, chỉ nói mấy câu kiểu “Năm mới phát tài” thôi, không có gì lạ.”

“Thế trên đường đi có xảy ra gì không?”

“Không, gì cũng không.”

“Đi tuyến đường nào? Từ đâu đến đâu? Trên đường đi có nói chuyện gì không?”

“Tuyến 641, từ đường Thiên Sơn đến đường Ái Quốc. Dọc đường có cùng người nhà tán gẫu, giờ thì tôi không nhớ được đã nói những gì… nhưng tuyệt không nói chuyện với người lạ.”

“Được rồi. Thế tại nhà ông bà nội, anh đã làm những gì?”

“Chúc Tết thôi, sau đó cùng họ đánh mạt chược, đánh được hai ván thì gia đình bác tôi đến, tôi nhường chỗ cho họ, vào trong phòng xem ti vi với anh trai tôi. Sau đó mấy anh chị em họ cũng tới, có cả mấy đứa cháu ngoại nhỏ, bọn chúng thì chơi đùa, còn mấy người tụi tôi cùng xem ti vi.”

“Lúc đánh mạt chược với xem ti vi có nói gì không?”

“Không có gì, toàn tán gẫu bình thường như bao nhiêu nhà khác, không đề cập đến chuyện gì cả.”

“Xem gì trên ti vi?”

“Xem phim, là bộ phim Tết mấy năm trước, hình như tên là “Chúc mừng năm mới” thì phải.”

“Ừ, thế sau đó?”

“Sau đó thì dùng cơm trưa, do bác gái cả của tôi nấu, rau củ và một số món gà vịt cá thịt gì đó. Buổi trưa tiếp tục xem phim, cũng là phim Tết. Tôi thật sự là không nhớ có chuyện đặc biệt gì.”

“Trên đường về nhà thì sao?”

“Cũng vẫn là về trên tuyến 641, chẳng có gì. Tôi cũng không nói chuyện với người lạ. Người nhà chúng tôi trò chuyện về mấy chuyện nhà họ hàng, cũng chẳng nói đến đâu. Tôi thật sự... thật sự không có nói đến chuyện kỳ quái gì cả.”

“Sau đó, anh với người nhà anh cùng về tới nhà?”

“Đúng vậy. Về đến nhà thì không nói gì thêm, tắm rửa rồi đi ngủ thôi. Tối hôm đó mới cảm thấy có gì đó là lạ. Còn lúc ban ngày thật sự không làm gì cả.”

“Tối hôm trước, anh cũng không làm gì sao?”

“Không có, phù… thật sự không… hoàn toàn không…”

“Nếu đúng là như vậy, phòng nghiên cứu chúng tôi có bán một loại bùa hộ thân, anh thử dùng xem có hiệu quả không.”

”Các anh có cái này sao không nói sớm?!”