Cổ Mạch ngồi lì trên sofa, giống như bị dính chặt vào với nó vậy, thể hiện rõ sự không nguyện ý.
Tôi không thèm để ý đến anh ta, nghĩ tới đúng lúc đang ở phòng nghiên cứu cho nên sau khi kết thúc cuộc gọi với Trần Hiểu Khâu, tôi liền gọi to tên của Diệp Thanh.
Tôi làm lơ Cổ Mạch thì Diệp Thanh cũng làm lơ tôi.
Cổ Mạch nhân cơ hội nói: “Cậu xem. Diệp Tử nếu đã không ủng hộ, thì tôi cũng không đi đâu.”
“Tôi cảm thấy là anh ta đang ngầm đồng ý.” Tôi nói.
Cổ Mạch tiếp tục nghịch điện thoại, giả bộ không nghe thấy lời tôi nói.
“Sao anh không đi xem Thiên Nhất Chân Nhân đã chết thật hay chưa? Nếu ông ta không chết thì chẳng lẽ anh định ngồi ở đây suốt đời sao?” Tôi hỏi.
Cổ Mạch cười khẩy một tiếng giễu cợt: “Nếu lão ta chưa chết, tôi mà đi thì khác nào tự đưa đầu vào nòng súng?”
Tôi lập tức cứng họng.
Tôi xác thực là chưa suy nghĩ đến điểm này. Thiên Nhất Chân Nhân không giống với Tiêu Thiên Tứ. Tiêu Thiên Tứ ít ra là chỉ khống chế một người sống đến đánh úp chúng tôi. Còn Thiên Nhất Chân Nhân không cần phải làm ra một hành động rõ ràng gì thì có lẽ cũng đã có thể giết chết Cổ Mạch rồi. Tôi thở dài, không ép nữa, hỏi: “Nếu không thì thế này, anh không cần đi, tôi sẽ thu âm lại đưa đến phòng nghiên cứu. Giống như việc mọi khi anh làm ở Thanh Diệp ấy.”
Ý kiến này trước đây tôi đã từng đề nghị qua, nhưng lúc đó Cổ Mạch đã từ chối, trực tiếp đi theo đến hiện trường. Dường như anh ta không tin tưởng thiết bị ghi âm của chúng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm Cổ Mạch.
Tôi rất muốn làm rõ chân tướng của sự việc này, nói nghe có hơi giả tạo một chút là vì các cô gái bất hạnh chết oan kia, nhưng đây xác thực cũng là suy nghĩ thật sự của tôi. Đối với vụ này tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Vương Di Quân có khả năng đêm qua đã trải qua một việc giống y Tần Vi Vi. Vừa nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy buồn bã.
Cổ Mạch đầu cũng không buồn ngẩng lên, lập tức mở miệng, xem bộ dạng chính là muốn từ chối luôn mà không cần suy nghĩ.
Tôi hơi thất vọng, nhưng thấy Cổ Mạch đột nhiên lại khép miệng lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Tôi hi vọng mà nhìn Cổ Mạch.
“Được rồi!” Cổ Mạch gật đầu.
Tôi có loại cảm giác ngạc nhiên và vui mừng vô cùng.
Cổ Mạch cất điện thoại đứng lên, nét mặt điềm tĩnh, “Đi thôi.”
Tôi còn đang mải chìm trong cơn vui mừng kia nên mãi đến lúc lên taxi rồi mới cảm thấy không đúng lắm.
Cổ Mạch sao lại đột ngột thay đổi chủ ý như thế nhỉ?
Tôi nghiêng đầu nhìn Cổ Mạch.
Bộ dạng anh ta rất đứng đắn, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ lười biếng ngồi lì trên sofa không chịu đứng dậy khi nãy.
Xe đã đến bệnh viện Trung Tâm.
Trần Dật Hàm và Trần Hiểu Khâu đều có mặt.
Vương Di Quân vẫn nằm trên giường bệnh trong phòng cách ly, rất chăm chú nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt thỉnh thoảng lại thay đổi, khi thì cười ngất, lúc lại mím môi, có lẽ là đang xem cái gì đó vui vẻ lắm.
Tôi không thấy trên người cô ta có âm khí, cũng không thấy trong phòng có ma, bèn chuyển ánh mắt lên người Cổ Mạch.
Anh ta hơi chau mày lại.
“Thế nào?” Tim tôi đập nhanh.
Cổ Mạch hỏi: “Thi thể của Thiên Nhất Chân Nhân kia đâu?”
“Đang ở trong nhà xác của bệnh viện, hai ngày nữa núi Vân Long sẽ cho người đến nhận.” Trần Dật Hàm trả lời.
Ý của câu nói này là, cho dù có ra sao, thì thời gian cho hành động của chúng tôi cũng không nhiều.
“Anh nghe được gì rồi?” Tôi hỏi.
Cổ Mạch lắc đầu: “Tôi cái gì cũng không nghe được.”
“Hả?” Tôi thấy mù mờ không hiểu nổi: “Tiếng tim đập cũng mất rồi?”
“Mất rồi.” Cổ Mạch trả lời khẳng định.
Tôi nhìn Trần Dật Hàm và Trần Hiểu Khâu, khả năng phân tích của hai người họ rất tốt, có lẽ sẽ suy đoán ra được điều gì đó. Nhưng hiện tại hai chú cháu đều đang trầm ngâm, chưa nói năng gì.
Trần Dật Hàm dẫn đường, bốn người chúng tôi đến nhà xác của bệnh viện.
Cái ông lão đang nằm trong tủ lạnh ướp xác chết giống y như đúc với ông lão tôi gặp trong mơ. Nhưng lúc này, trên người ông ta không còn cái loại khí chất khi ấy nữa, cái xác bây giờ của ông ta chẳng khác gì với mấy cái xác xung quanh: vẻ mặt yên bình, lạnh lẽo, đơ cứng, sắc mắt trắng nhợt.
Tôi không nhìn thấy trên thi thể của ông ta có âm khí kì lạ, cũng chẳng thấy trong phòng này có ma, bèn nhìn về phía Cổ Mạch lần nữa.
Cổ Mạch vẫn không có biểu tình gì, nhưng lần này đã chủ động mở miệng, “Tôi không nghe thấy âm thanh.”
“Âm thanh gì cũng không có?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Âm thanh gì cũng không có.” Cổ Mạch trả lời.
“Có lẽ đã đi rồi.” Trần Hiểu Khâu nói, “Biết có sự tồn tại giống như anh, cho nên tối hôm qua ông ta sau khi tẩy não Vương Di Quân xong, vứt luôn cái xác của mình, rời khỏi thành phố này. Dựa theo những gì Cổ Mạch nói, ông ta vẫn có thể mãi mãi sống tiếp như thế. Đợi đến khi anh chết rồi, thì ông ta có thể lắc mình một cái, lại biến thành Thiên Nhất Chân Nhân của núi Vân Long lần nữa.”
Suy luận này rất hợp logic.
“Camera quan sát không quay được thứ gì sao?” Tôi hỏi.
“Hình ảnh camera quan sát quay được cũng giống như những lời kể của Vương Di Quân. Nhưng nếu như các cậu xem có lẽ có thể nhìn thấy những điều không giống thế nữa.” Trần Dật Hàm nói.
Một lát sau tôi và Cổ Mạch đã được xem video trong camera giám sát của bệnh viện.
Nhưng điều kì lạ là nội dung mà chúng tôi đang xem cũng như lời Trần Dật Hàm đã nói trước đó, trùng khớp hoàn toàn với lời kể của Vương Di Quân. Thiên Nhất Chân Nhân đuổi theo con ác ma ấy chạy ra ngoài, giết chết nó, trọng thương ngã xuống đất, hơi thở từ từ biến mất. Trần Dật Hàm và Trần Hiểu Khâu không thấy được ác ma, người bình thường như họ chỉ nhìn thấy Tần Vi Vi té xuống, Thiên Nhất Chân Nhân đột nhiên lao ra khỏi phòng cách ly, tiếp đó ông ta ở cuối hành lang múa may vài động tác rồi đột ngột ngã xuống đất chết.
“Sao lại như vậy.” Tôi không thể tin được.
Điều này chắc chắn có vấn đề, cảnh mộng của tôi tuyệt đối không thể là giả được!
Thực lực của Thiên Nhất Chân Nhân cao đến mức độ này sao?
Năng lực của tôi cũng có thể thay đổi hồi ức của người khác, thay đổi một vài sự vật, nhưng đó căn bản là không theo sự không chế của tôi. Giống như có một luồng sức mạnh thôi thúc hành động từ tư duy logic bên trong, sau đó tự động suy diễn ra sự việc sẽ xảy ra tiếp theo sau khi đã bị tôi thay đổi trong quá khứ.
Nếu đem ra so sánh thì sức mạnh của Nhất Thiên Chân Nhân khiến tôi cảm thấy run sợ.
Trong suốt quá trình xem video Cổ Mạch luôn tỏ ra trầm mặc, đến khi chiếu xong mới nhíu mày, lắc đầu, dáng vẻ hoàn toàn bất lực.
Tôi thấy nản lòng.
Nhưng sự việc đã đến nước này, chúng tôi không thể làm gì được nữa. Một lão yêu quái đã sống mấy trăm năm quả nhiên không hề đơn giản chút nào. Thứ quái vật như thế chỉ có thể mặc nó tự do làm loạn sao?
Vì chuyện ấy mà cuối tuần này tôi không còn chút tinh thần nào. Sau khi về đến nhà nằm trên giường, tôi vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngẩn.
Đột nhiên tôi phát hiện, thì ra tôi vẫn muốn làm một anh hùng. Không phải cảm giác chính nghĩa đơn thuần, cũng chẳng phải cảm giác ngây thơ thấy mình có năng lực cho nên đi làm một việc gì đó. Nhưng đối với việc có thể cứu giúp người khác, trừ gian diệt ác, thì sâu trong đáy lòng tôi luôn ngập tràn sự tự hào và sung sướng.
Nhưng tôi hoàn toàn không phải là siêu anh hùng trừ gian diệt bạo trong các bộ truyện tranh Anime.
Tôi không phải, Cổ Mạch không phải, Diệp Thanh cũng không phải. Chúng tôi chẳng qua bị bức bách có được năng lực, rồi bị bức bách trải qua những sự kiện kì quái này. So với tôi thì Diệp Thanh và Cổ Mạch đã thông suốt được điểm này.
Tôi bỗng chốc cụt hết cả hứng thú.
“Anh, đi ăn cơm.” Em gái tôi gõ cửa bước vào, thấy tôi nằm trên giường bèn lo lắng hỏi: “Anh sao thế? Không khỏe sao?”
“Không sao.” Tôi ngồi dậy, cố nặn ra một nụ cười với em gái. Nhưng vừa nhìn thấy đứa em gái cũng đang trong lứa tuổi đẹp nhất đời người, tôi lại chợt nhớ đến những cô gái kia, trong lòng lại bắt đầu buồn bã.
Loại cảm giác này giống như một người vừa được làm bố, nhìn thấy con gái mình xảy ra chuyện, thì đều sẽ đau lòng như vậy.
“Thật sự không sao chứ? Nếu không thì anh đi bệnh viện khám thử xem. Anh đừng có mà lừa em. Tuy thi đại học rất quan trọng, nhưng anh càng quan trọng hơn.” Em gái tôi vẫn lo lắng, “Anh đừng có nghĩ đến việc sẽ ảnh hưởng đến em thi đại học mà giấu không nói với em nhé.”
“Ha! Em nghĩ nhiều quá đó!” Tôi bật cười, hốc mắt có chút nóng lên, xoa đầu con bé, “Chỉ là gặp phải vài người có quyền tài sản khá phiền phức. Yên tâm, anh không sao.”
Tôi không sao, tôi sẽ không có chuyện gì hết, cũng sẽ không thể để tôi có chuyện gì được.
Em gái tôi đã mỉm cười trở lại, nụ cười trên mặt cũng biến thành nụ cười xuất phát từ trái tim.
“Hai đứa, mau ra ăn cơm!” Mẹ tôi từ bên ngoài gọi vọng vào.
“Vâng ạ!”
“Ra ngay đây ạ!”
Hai chúng tôi đáp cùng một lúc.