“Không nhất định là ở ông.” Cổ Mạch lắc đầu, chỉ ông Khương, rồi đưa tay một cái, chỉ vào ba cô gái trong phòng bệnh, “Tim của mấy người đập như nhau.”
Chúng tôi không hiểu lắm câu nói này.
Tôi nhìn dáng vẻ hiện lên nghi ngờ của ông Khương, cảm thấy có lẽ ông ta đã nghe hiểu câu nói của Cổ Mạch.
“Làm sao có thể? Phép của tôi không thể nào xảy ra sai sót gì được, bọn họ... chẳng lẽ bọn họ còn tiếp xúc với những đồng môn khác của tôi?” Ông Khương nói lẩm bẩm rồi lại lắc đầu, “Chắc không đâu.”
“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không rõ. Dù sao tôi nghe được tiếng tim đập giống nhau của mấy người.” Cổ Mạch nhún vai.
“Tiếng tim đập giống nhau là có ý gì?” Trần Dật hàm hỏi.
“Ồ, thì chính là giống nhau tiếng tim đập.” Câu trả lời của Cổ Mạch khiến người khác muốn đánh cho anh ta một trận.
“Cậu đây nếu đã nghe được tiếng tim đập không bình thường, thì có lẽ là một loại biểu hiện của đạo pháp núi Vân Long chúng tôi.” Ông Khương thay Cổ Mạch giải thích. Tính tình của ông ta thật tốt, có phong thái của quân tử, lại rất đôn hậu, không để trong lòng thái độ của Cổ Mạch. Ngược lại, dáng vẻ của ông ta lúc này trông rất khâm phục Cổ Mạch.
Tôi nhìn dáng đứng cà lơ phất phơ của Cổ Mạch, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật kì lạ.
Cổ Mạch vẫn như cũ, nhưng lâu lâu lại lộ ra vẻ mệt mỏi.
Tim tôi nhảy lên một phát.
“Nếu như đã có đầu mối, vậy hôm nay tới đây là được rồi.” Tôi mở miệng nói.
Trần Dật Hàm kinh ngạc nhìn tôi, gật đầu.
Tôi nhìn Cổ Mạch một cái.
Cổ Mạch im lặng, con mắt rủ xuống.
Ông Khương muốn đi hỏi thêm về ba người trong phòng bệnh, Trần Dật Hàm ở lại. Mấy người chúng tôi thì cùng Cổ Mạch rời khỏi bệnh viện.
Tôi thấy Cổ Mạch như vậy, duỗi tay ra đỡ lấy cánh tay của anh ta.
Cổ Mạch dừng bước.
“Sao vậy?” Gã Béo cũng vội đỡ một cánh tay khác của Cổ Mạch.
“Đi nhanh lên đi.” Tôi thúc giục nói.
Chúng tôi vẫn còn đang đứng ở trước cửa bệnh viện, cũng không biết Cổ Mạch đã trải qua sự tra tấn gì.
Mãi cho đến khi trở lại khách sạn, cả người Cổ Mạch vẫn uể oải, lập tức nhào lên giường.
“Anh không sao chứ?” Tôi hỏi một câu vô nghĩa.
Cổ Mạch thở dài nặng nề, móc móc hai cái lỗ tai, “Rất không khỏe. Màng nhĩ tôi sắp banh cả ra rồi.”
“Tiếng tim đập?” Tôi hỏi.
Cổ Mạch gật đầu.
“Tiếng tim đập kia rất đặc biệt sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Rất vang.” Cổ Mạch lè lưỡi như một chú cún con, phát ra tiếng “a a”, còn không ngừng xoa lấy lỗ tai.
“Anh cần chúng tôi giúp gì không?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“Các cô cậu không thể giúp được gì đâu... Ôi... Bây giờ tôi thật sự rất nhớ phòng nghiên cứu.” Cổ Mạch than ngắn thở dài.
Trong văn phòng của Thanh Diệp hẳn là có cách giúp Cổ Mạch tránh khỏi sự tra tấn này.
“Muốn tôi đưa anh đi không?” Tôi hỏi.
“Quên đi. Đi một đường như vậy, còn có bên trong khu nhà...” Cổ Mạch lắc đầu.
“Hôm ở trong phòng bảo vệ của khu nhà, anh có nghe được cái gì không?” Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Cổ Mạch tiếp tục lắc đầu, “Không.” Anh ta lộ ra vẻ hoang mang, “Hôm đó rất yên tĩnh.”
“Ma quỷ ở trong đó đã đi hết rồi?” Tí Còi rất kinh ngạc.
“Không, không phải loại yên tĩnh kia, là loại yên tĩnh của sự chết chóc.” Cổ Mạch trợn mắt nhìn Tí Còi.
Tí Còi từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ, “Vậy nó đại biểu cho cái gì?”
“Tôi cũng không biết.” Cổ Mạch tiếp tục “a a”, giống như đột nhiên bị điếc đang dần hồi phục lại.
“Thiên Nhất Chân Nhân của núi Vân Long kia là sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Động tác móc lỗ tai của Cổ Mạch dừng lại, lộ ra nụ cười quái dị.
Tí Còi yên lặng trốn ở phía sau Gã Béo.
“Bọn họ, mặt ngoài là danh môn chính phái... Ừm, chính là chuyên giúp mọi người trừ ma bắt quỷ, nhưng thật ra sau lưng là làm việc vì cái này.” Ngón cái và ngón trỏ của Cổ Mạch chà sát vào nhau.
“Tiền?” Quách Ngọc Khiết mở to hai mắt.
“Không sai. Chỉ cần có tiền, Thiên Nhất Chân Nhân việc gì cũng dám làm. Đương nhiên, chỉ có Thiên Nhất Chân Nhân mới như vậy thôi, còn đám đồ tử đồ tôn bên dưới ông ta vẫn được bồi dưỡng rất chính đáng.” Cổ Mạch bĩu môi.
“Chờ đã, tên của Thiên Nhất Chân Nhân không phải được nhiều đời truyền xuống sao? Chẳng lẽ bọn họ còn chuyên môn chọn người để bồi dưỡng thành chưởng môn đời sau như thế sao?” Tí Còi từ sau lưng Gã Béo bước ra, kinh ngạc hỏi, “Cái này phải truyền bao nhiêu đời? Bao nhiêu năm qua vẫn chưa xảy ra chuyện gì sơ sót sao?”
Theo như những gì Tí Còi hỏi, tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đây được xem như là nội tình của đại môn phái và cách thức quản lí riêng biệt của bọn họ sao?
Trước kia tôi có nghe nói qua về tên tuổi của núi Vân Long, nơi đó còn là địa điểm du lịch nữa, hàng năm có không ít người đi đến chỗ đó leo núi thắp hương, cầu một cái bùa hộ mệnh, hay đi xem bói. Đó là nơi có lịch sử lâu đời, danh lam thắng cảnh nổi tiếng, trong ấn tượng của tôi chỗ đó đã có hai ba trăm năm lịch sử rồi.
Hai ba trăm năm đều truyền xuống bằng cách này?
“Anh kể là chuyện của mấy đời gần nhất phải không?” Tí Còi hỏi.
“Không phải mấy đời gần nhất.” Cổ Mạch giật nhẹ khóe miệng, “Thiên Nhất Chân Nhân từ đầu đến cuối đều chỉ có một người mà thôi. Núi Vân Long có sở trường là gọi hồn thì các cậu cho rằng họ chỉ có mỗi gọi hồn thôi sao?”
Tôi đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
“Vả lại, những giấc mơ mà cậu gặp phải rất thú vị đấy chú em ạ.” Cổ Mạch đột nhiên nhìn về phía tôi, “Cậu đã gặp ba cô gái kia trước khi nằm mơ phải không?”
Tôi há hốc mồm.
“Một trong ba người đó, nói không chừng đã có một người bị linh hồn của người đã chết chiếm thân thể rồi.” Cổ Mạch cười hì hì, “Cậu có thể nhìn thấy chuyện của hơn hai mươi năm trước cũng là bởi vì chuyện đó sẽ xảy ra một lần nữa đúng không?”
Mồ hôi lạnh của tôi chảy xuống.
“Ôi, đây đúng là một đề tài điện ảnh cực hay đấy! Ma quỷ giả mạo thành người sống, tình tiết như vậy hơi cũ, đều đã được quay chán chê rồi.” Cổ Mạch lại chuyển sang đề tài khác.
Trần Hiểu Khâu trầm ngâm, “Trong ba người, tôi thấy khả nghi nhất chính là Tần Vi Vi.”
“Nếu thật sự là Tần Vi Vi thì con ma kia cũng ngu thật, nó không sợ lộ ra bị người phát hiện sao?” Tí Còi phản đối.
“Nếu như vậy, Tào Bội khả nghi nhất sao?” Quách Ngọc Khiết suy đoán.
“Anh không có cách nào để phân biệt à?” Trần Hiểu Khâu hỏi Cổ Mạch.
Cổ Mạch lắc đầu, “Tôi nghe thấy nhịp tim của ba người bọn họ giống y hệt ông Khương kia.”
“Làm sao ba người họ lại có cùng loại nhịp tim đó?” Gã Béo hỏi.
“Điều này thì tôi không biết. Linh cũng chỉ biết một chút chuyện mờ ám bên trong của núi Vân Long thôi, loại pháp thuật mà bọn họ dùng sẽ không truyền ra ngoài.” Cổ Mạch hai tay gối ở sau ót, có vẻ khoan thai tự đắc.
“Cái người tên Thiên Nhất Chân Nhân kia liệu có bị gọi tới không? Vấn đề này không phải do sai lầm của ông Khương, theo cách nói của anh thì chuyện này chính là do Thiên Nhất Chân Nhân làm rồi. Ông ta đã sống không biết bao nhiêu năm, một lão yêu quái không biết đã thay hết bao nhiêu lần da, nếu chúng ta không đối phó được thì sao đây?” Quách Ngọc Khiết lo lắng.
“Tại sao chúng ta phải đối phó với ông ta?” Cổ Mạch cùng Tí Còi trăm miệng một lời.
Trần Hiểu Khâu mở miệng nói: “Nếu phát hiện anh có thể dựa vào thính giác mà phân biệt được người sử dụng pháp thuật của núi Vân Long, anh nghĩ Thiên Nhất Chân Nhân sẽ làm gì?”
Cổ Mạch lập tức cứng đờ, cười khan nói: “Không thể nào... trên thế giới có nhiều người như vậy. Tôi nhất định không phải là người duy nhất có thể làm được như thế.”
“Nhưng anh đã nhúng tay vào chuyện này rồi.” Trần Hiểu Khâu bình tĩnh nói.
Cổ Mạch run run.
Tí Còi đồng tình nhìn về phía Cổ Mạch.
“Mẹ nó!” Cổ Mạch văng tục, cảm thấy rất hối hận, “Nếu biết như thế này, tôi sẽ không nói ra!” Vẻ mặt của anh ta không ngừng biến hóa, cắn răng một cái, cứng cổ nói ra: “Nếu thực sự không được thì tôi sẽ trở về phòng nghiên cứu! Tôi không tin lão yêu quái đó dám vào thôn Sáu Công Nông!”
“Lấy độc trị độc, anh thật anh hùng!” Tí Còi giơ ngón cái.
Cổ Mạch tức giận trừng mắt nhìn Tí Còi.
“Vậy tôi sẽ cùng anh đến phòng nghiên cứu.” Tôi nói.
Những người khác kinh ngạc nhìn về phía tôi.
“Trong giấc mơ tôi không thể di chuyển được, có thể là do pháp thuật của núi Vân Long. Vả lại...” Tôi nắm chặt nắm đấm.
Tôi là bởi vì cái chết của Bốc Hiểu Đan mà cảm thấy phẫn nộ. Ở trong đó chắc chắn còn có nội tình gì nữa.
Những học sinh đã chết kia đều cùng tuổi với em gái của tôi. Vừa nghĩ tới đây, tôi liền khó mà kiềm chế được cảm xúc.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phút chốc này.
Trần Hiểu Khâu nhận điện thoại, khẽ giật mình, nhìn về phía chúng tôi, “Tào Bội chết rồi.”