Liên tiếp hai lần đều gặp phải giấc mơ như thế này, tôi cảm thấy thứ tôi đụng phải ở bệnh viện Trung Tâm không phải là hồn ma của Dương Dương, cũng không phải là của Thường Doanh.
Là con ma nữ kia sao? Nhưng con ma nữ đó không phải nên ở thôn Sáu Công Nông...
Không, không đúng, con ma tôi thấy ở thôn Sáu Công Nông là một bé gái chứ không phải là con ma nữ kia, hình dáng của họ cũng hoàn toàn khác nhau. Có thể cô ta cũng là người bị hại.
Tôi xoa xoa thái dương, thật không biết là những giấc mơ liên tiếp này có ý nghĩa gì nữa. Phiền toái nhất chính là tôi không thể động đậy trong giấc mơ đó. Loại cảm giác này đã rất lâu chưa gặp lại. Tôi đang suy nghĩ có nên đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp ngủ một giấc hay không, dưới tác dụng có thể làm tăng năng lực của Diệp Thanh kia mơ một giấc. Nhưng mà hoàn cảnh bên đó không tốt lắm, cứ miễn cưỡng mà ngủ một đêm hay là mang chăn qua bên đó nhỉ? Suy nghĩ của tôi dần dần chuyển sang vấn đề khác, lại nghĩ tới cảnh cáo của Diệp Thanh tôi liền do dự không biết có nên đến không.
Giấc mơ kia quấy rối tôi, nhưng công việc thì vẫn phải làm.
Bốn người bọn Tí Còi chỉ biết tỏ vẻ đồng tình với những phiền phức này của tôi, cùng nhau tiến hành các loại hoạt động đầu óc, đưa ra đủ loại suy đoán nhưng cũng chẳng giúp ích được gì.
Tí Còi còn có chút cảm khái: “Anh Kỳ buổi tối không thuận lợi nhưng ban ngày thì lại rất suôn sẻ mà. Mấy nhà gần đây chúng ta đến đều rất dễ nói chuyện.”
Gã Béo bổ sung: “Thượng Đế đóng lại một cánh cửa thì sẽ mở ra một cánh cửa khác cho anh.”
“Nói rất đúng.”
Hai người kẻ xướng người hoạ.
Tôi đang muốn nói chuyện thì chuông điện thoại reo.
Là Tiền Lan gọi tới.
Tôi ra hiệu hai người này ngậm miệng lại. Hai người nhìn thấy là Tiền Lan gọi tới thì đều không nói chuyện nữa.
“Alo, dì Tiền...”
“Chết rồi...”
“Hả... Cái gì?”
“Một số bạn học của cháu gái dì đều... chết rồi!” Tiền Lan nói đến câu cuối cùng thì tiếng nói trở nên bén nhọn.
Tôi nghe xong liền ngơ ra.
Gã Béo cùng Tí Còi nghe thấy Tiền Lan hét to “chết rồi”, cả hai cũng ngơ ra như tôi.
“Dì nói, bọn họ chết rồi? Chết mấy người? Làm sao lại chết?” Tôi lấy lại tinh thần, liền vội vàng hỏi liên tục.
“Đều là đột tử, đột nhiên đột tử mà chết... lần lượt, cứ từng người chết đi...” Tiền Lan rất sợ hãi, giọng nói không ngừng run rẫy, “Có bảy tám người… lớp nó có bảy tám người, các lớp khác còn có mấy người nữa, tổng cộng là mười mấy người!”
“Mười mấy người đột tử... Không có ai đưa tin tức về chuyện này sao?” Tôi có chút hoài nghi.
Nghe giọng nói của Tiền Lan thì dường như trạng thái tinh thần của dì ấy không được tốt lắm. Nếu như lời dì ấy nói là thật, thì sợ hãi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nếu là dì ấy đã có trạng thái như vậy từ trước rồi mới gọi điện thoại cho tôi thì tình huống này chưa nắm chắc được. Tôi còn nhớ rõ tinh thần không được ổn định của Tiền Lan ngày đó, dì ấy hoài nghi cháu gái mình có vấn đề, nhưng tôi cùng Gã Béo có mắt âm dương cũng không nhìn ra được cái gì, cái ông thầy mà dì ấy mời kia cũng không nhìn ra cái gì.
“Không lên… vẫn chưa lên, nhưng sắp rồi... Những người trong trường học đều bắt đầu cảm thấy lạ rồi, không thể giấu giếm được nữa...” Tiền Lan nói yếu ớt, dường như đang thông báo tin có người chết.
“Dì Tiền, dì trước tiên hãy bình tĩnh lại đã. Cảnh sát có điều tra qua không? Có phải là có bệnh truyền nhiễm gì không?” Tôi nói.
Trường học rất dễ dàng bộc phát bệnh truyền nhiễm. Chuyện trong trường học bỗng nhiên chết đi mười mấy học sinh như thế này không nhiều, nhưng trong ấn tượng của tôi thì hình như là đã có những dạng tin tức như thế này rồi.
“Không, không phải bệnh truyền nhiễm, là đột tử, là trái tim đột nhiên ngừng đập, ngừng rất lâu, lúc đưa đến bệnh viện đã không còn cứu được nữa!” Tiền Lan rất khẳng định nói.
Tôi ngây ngẩn cả người, “Trái tim đột nhiên ngừng đập? Đột tử?”
Cái chết như thế...
Tim tôi lại đập nhanh.
Cảm giác này thật không tốt đẹp gì, tôi vội vàng hít sâu để cho mình tỉnh táo lại.
“Rất kỳ lạ đúng không? Chuyện này tuyệt đối là có vấn đề... có vấn đề… cháu gái dì nhất định… nhất định là có vấn đề! Bọn họ đều chết rồi, cháu gái dì không nói, những học sinh khác cũng không biết...” Tiền Lan đang rất hoảng loạn.
“Dì Tiền, lần trước tụi con thật sự không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Mà cháu gái dì cũng không có đột tử như thế... Con cho rằng, chuyện này hãy đợi cảnh sát đến điều tra đi. Nói không chừng đúng là có bệnh truyền nhiễm gì đó.” Tôi kiên trì nói, rồi lại an ủi Tiền Lan mấy câu, xác nhận với dì ấy rằng ngày đó thật sự tôi không thấy được gì cả rồi mới cúp điện thoại.
Gã Béo hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi nói lại chuyện này cho cậu ta nghe.
Tí Còi trừng to mắt, “Như vậy chẳng phải là giống với những gì anh Kỳ mơ thấy sao...”
“Đúng vậy, rất giống.” Tôi không dám khẳng định, nhưng dường như những điều này có thể giải thích cho một số chuyện.
Nhưng vẫn còn có một vấn đề từ đầu đến cuối vẫn luôn quấy nhiễu tôi.
Rốt cuộc là tôi đã thấy được hồn ma của ai mới bắt đầu nằm mơ? Dương Dương và Thường Doanh đều ở bệnh viện Trung Tâm sao?
Lúc tan làm, sau khi Trần Hiểu Khâu nghe tôi kể về chuyện này xong thì cô ấy bảo sẽ về hỏi chú út của cô ấy.
Về đến nhà, lúc ăn cơm xem tin tức thời sự trên ti vi, tôi nhìn thấy tin về chuyện mà Tiền Lan nhắc đến. Quan điểm của giới truyền thông cũng như tôi, cũng hoài nghi là đã xuất hiện loại virus mới, còn đang thảo luận đến vấn đề áp lực trong học đường vân vân để rồi dẫn đến lao lực quá độ mà đột tử.
Cha mẹ tôi nhìn thấy tin tức này cũng sợ hãi, dặn dò em tôi, còn nói: “Nếu con thi đỗ một trường đại học bình thường cũng không sao cả.”
Em tôi cười sẵng giọng: “Như vậy làm sao được ạ? Đại học tốt thì cơ hội tìm được việc làm sẽ nhiều hơn! Hơn nữa cảm giác khi đi học cũng không giống nhau.” Em tôi nói mãi không ngừng, lại kể về mấy trường đại học danh tiếng trong nước cho cha mẹ nghe.
Cha mẹ tôi kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu.
Tôi không yên lòng mà xem tin tức.
Hơn tám giờ, Trần Hiểu Khâu chat trong nhóm nói chuyện của sáu người chúng tôi - Tiết Tĩnh Duyệt cũng được thêm vào trong group chat. Lúc đầu tôi muốn mời Cổ Mạch vào group chat này, Quách Ngọc Khiết thì kêu Trần Hiểu Khâu mời Trần Dật Hàm vào nhóm, nhưng hai người này đều từ chối.
“Đây là ảnh chụp của người chết. Mọi người nhìn xem.”
Tí Còi điên cuồng gửi hình ảnh lên, rồi cả các loại tin nhắn cảm thán đau thương.
Tôi im lặng, lướt qua những hàng nói chuyện phiếm lên phía trên, mới nhìn thấy hình ảnh.
Đây là hai tấm ảnh thẻ của hai cô bé, khuôn mặt hơi ngốc nghếch, hơi xấu, nhưng hai khuôn mặt kia thì tôi vẫn còn chút ấn tượng.
“Cửa hàng ăn nhanh?” Gã Béo gửi tin nhắn.
Tí Còi vội hỏi: “Cửa hàng ăn nhanh gì?” Hiển nhiên cậu ta vẫn chưa dám nhìn tấm hình đó nên mới hỏi như vậy.
“Chính là hai người mà chúng ta gặp ở cửa hàng ăn nhanh đó. Hai cô bé ấy còn đến hỏi anh Kỳ có phải gặp được Vô Thường câu hồn hay không nữa. Anh nhớ ra chưa?” Gã Béo trả lời.
Quách Ngọc Khiết cũng gửi tin: “Sao lại là hai người đó?!”
Trần Hiểu Khâu trả lời: “Lúc cảnh sát điều tra, bọn họ có nói những chuyện đã xảy ra. Tần Vi Vi nói chuyện nhà mình muốn gọi hồn cho bà ngoại ở trong trường, mấy người bạn học của cô ấy đều tò mò nên quyết định cùng nhau đi xem. Tần Vi Vi chính là cháu gái Tiền Lan.”
Tay của tôi run run.
“Những người đi xem, đều chết hết sao?” Gã Béo hỏi vấn đề mà tôi cũng đang muốn hỏi.
“Không, còn hai người sống, chính là hai cô bé này. Đến khi hai người họ biết được những người bạn kia đều chết rồi thì đã có chút điên khùng.” Trần Hiểu Khâu trả lời.
“Nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ điên.” Tí Còi gửi kèm thêm một icon phát điên.
“Bọn họ đi xem chuyện đó mà người nhà Tiền Lan không phát hiện ra à?” Tôi nghi hoặc.
“Thật ra bọn họ cũng chưa xem được. Lúc đầu bọn họ bảo Tần Vi Vi livestream cho bọn họ coi, nhưng vì gặp vấn đề về mạng nên bọn họ chỉ đi dạo một vòng quanh khu nhà thôi.”
“Chỉ như vậy thôi cũng phải chết?” Tí Còi cảm thấy không thể tin nổi.
“Có thể là bởi vì đến quá gần. Bọn họ có nghe lén ở cửa phòng, nhưng không nghe thấy âm thanh.”
“Đúng là tự tìm đường chết mà!” Tí Còi tiếp tục gửi icon.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.