Ngô Linh nói với Sử Phi Phi: “Theo tình hình trước mắt thì tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tiếp tục tiến hành theo kế hoạch bố trí bẫy là ổn thỏa nhất.”
Sử Phi Phi không tài nào chấp nhận được: “Tiếp tục bố trí bẫy sao? Vậy thì sẽ phải đợi đến khi nào đây?!”
“Nói thật thì chúng tôi cũng không biết.” Ngô Linh nói tiếp: “Các vị có chuyện giấu chúng tôi, vậy thì chúng tôi chỉ đành tiến hành theo cách truyền thống này thôi.”
Sử Phi Phi nghiến chặt răng, móng tay như bấm vào trong da thịt của Ngô Linh.
Ngô Linh không có phản ứng gì cả, cũng có thể là cô ấy có phản ứng, nhưng vì trên mặt bị làm nhoè nên không thể nhìn rõ được biểu cảm của cô ấy.
“Đến giờ ăn sáng rồi!”
Ở bên ngoài có ai đó đang lên tiếng.
Lúc này Sử Phi Phi mới hoàn hồn lại, sau đó từ từ thả tay Ngô Linh ra.
Màn hình lại quay về thành chín ô nhỏ.
Vợ Sử Vinh Quốc và Triệu Giai Âm đang bưng đồ ăn sáng lên bàn, thức ăn sáng có cháo, có mì, trông rất ngon. Lúc hai người họ đặt chén đũa và thức ăn lên bàn thì cố tình đặt mì một bên, cháo một bên.
Sử Vinh Quốc dẫn đầu bước vào trong nhà bếp, đưa mắt nhìn về phía Triệu Giai Âm, sau đó ông ta kéo ghế ra ngồi ở phía gần tô cháo hơn.
Còn vợ Sử Vinh Quốc và Triệu Giai Âm kéo ghế ngồi kế bên ông ta.
Triệu Giai Âm lên tiếng giải thích: “Thức ăn trong nhà không còn nhiều lắm, ba người ăn mì được không?”
Diệp Thanh và Lưu Miểu không có lên tiếng đồng ý, cũng không có lên tiếng phản đối.
Lúc này Ngô Linh bước vào trong nhà bếp, Sử Phi Phi đi theo sau cô ấy.
Màn hình chín ô thế nhưng không có phóng to trở thành màn hình đơn nào nữa.
Ở góc phía trên bên trái của màn hình chín ô, là cảnh quay trong phòng ngủ của vợ chồng Sử Vinh Quốc, có một con mèo đen đang bước đi trên khung cửa sổ, nó bước qua ô màn hình thứ hai, bước qua cửa sổ trong phòng ngủ của Triệu Giai Âm, sau đó là ô đầu tiên của hàng thứ hai, cửa sổ trong nhà vệ sinh...
Con mèo đen đi bước đi một cách rất tự nhiên, đuôi khẽ cong lên, cả người nó tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Trong cảnh quay ở nhà bếp, ba người Thanh Diệp đã lần lượt kéo ghế ngồi xuống, chuẩn bị ăn sáng.
Con mèo đen kia bỗng xuất hiện ở phía ngoài cửa sổ của nhà bếp.
Màn hình giám sát chín ô chuyển thành cảnh quay trong nhà bếp.
Tay Sử Vinh Quốc bỗng run lên, chén cháo trên tay đổ hết lên người ông ta, hai mắt ông ta nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, giống như là nhìn thấy một con ác quỷ vậy.
Ba người Thanh Diệp và người nhà của Sử Vinh Quốc đều đồng loạt nhìn về phía ông ta trước rồi sau đó mới nhìn về phía cửa sổ. Trên mặt ba người Thanh Diệp đều bị làm nhoè nên không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm của họ. Còn trong ba người còn lại, Triệu Giai Âm là người bình tĩnh nhất, Sử Phi Phi rất sợ hãi, còn vẻ mặt vợ Sử Vinh Quốc ngơ ngác như không hiểu chuyện gì cả. Sau khi nhìn thấy con mèo đen ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt của Triệu Giai Âm vẫn bình tĩnh như cũ, nắm chặt đôi đũa trên tay, còn vợ Sử Vinh Quốc và Sử Phi Phi cùng thét lên những tiếng chói tai.
Tiếng thét này như một mệnh lệnh vậy.
Ở đằng sau lưng con mèo đen kia bỗng xuất hiện một người đàn ông.
Ông ta đứng đằng sau con mèo đen, trên mặt không có biểu cảm gì. Ông ta nhìn chằm chằm vào trong nhà, sau đó vươn tay bắt lấy con mèo đen ở phía trước, đưa lên miệng và cắn vào lưng con mèo đen kia, xỉa từng thớ thịt trên người của nó.
Máu tươi tuôn ra ào ạt, nhuộm đỏ cả nửa dưới khuôn mặt của người đàn ông. Đôi mắt của ông ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào trong nhà, giống như thứ mà ông ta đang gặm cắn đó không phải là con mèo đen mà là những người ở trong nhà vậy.
Ba người Thanh Diệp đồng loạt đứng dậy.
Diệp Thanh ra lệnh: “Cậu đi ra từ phía cửa đi.”
Lưu Miểu quay người xông ra ngoài cửa.
Diệp Thanh và Ngô Linh thì chạy về phía cửa sổ.
“Á... Á... Á...” Sử Phi Phi bỗng hét lớn, ném luôn cái chén trên tay về phía cửa sổ.
Diệp Thanh và Ngô Linh chỉ đành né ra.
Loảng xoảng...
Kính cửa sổ và cái chén đều bị vỡ tan tành.
Sau khi kính cửa sổ bị ném vỡ thì cảnh người đàn ông gặm cắn con mèo đen kia cũng biến mất luôn.
Sử Phi Phi ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.
Lưu Miểu đã chạy ra ngoài, đưa tay ra hiệu với Diệp Thanh và Ngô Linh.
Sử Vinh Quốc đang thở hổn hển, còn vợ ông ta thì xỉu ngay tại chỗ, đầu bà ta bị va vào thành ghế nhưng cũng không ai quan tâm đến.
Diệp Thanh lên tiếng: “Các vị, các vị làm như vậy khiến chúng tôi rất khó có thể giải quyết ổn thoả chuyện này.”
Sử Vinh Quốc vẫn còn thở hổn hển, liếc Sử Phi Phi với ánh mắt giận dữ. Còn Sử Phi Phi thì vẫn tiếp tục khóc, dường như cô ta không nghe thấy câu nói lúc nãy của Diệp Thanh, cũng không cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của Sử Vinh Quốc.
Bữa sáng này không cần phải ăn nữa.
Sử Vinh Quốc giận dữ bỏ về phòng, vợ ông ta vẫn còn đang xỉu nằm dưới đất. Sử Phi Phi ngồi dưới đất khóc nức nở. Trong suốt cả quá trình này, vẻ mặt Triệu Giai Âm vẫn rất bình tĩnh, bà ta phụ trách chăm sóc cho vợ Sử Vinh Quốc và Sử Phi Phi, đồng thời còn lên tiếng xin lỗi ba người Thanh Diệp.
Diệp Thanh nói: “Bà Triệu, bà không định hợp tác với chúng tôi để giải quyết ổn thoả chuyện này sao?”
Triệu Giai Âm bỗng khựng lại, nhưng cũng không có lên tiếng trả lời.
Đoạn video lại bị chia thành chín ô và được tua nhanh.
Người nhà họ Sử ngây người trong phòng, còn ba người Thanh Diệp thì đi vòng vòng xung quanh nhà, chốc chốc lại dừng lại trước cái cửa sổ, có khi lại dạo xung quanh bên ngoài toà biệt thự để xem tình hình của cái cửa sổ đó.
Lúc này đã là buổi trưa, cũng đến giờ dùng cơm trưa rồi, nhưng khi nhìn vào màn hình chín ô thì chỉ thấy vợ chồng Sử Vinh Quốc đang nằm ngủ ở hai nơi khác nhau trong phòng, Sử Phi Phi thì đang nằm trên giường, hình như cũng đã ngủ say. Triệu Giai Âm đẩy cửa hai phòng ngủ ra, bước vào trong để xem tình hình ba người như thế nào, sau đó lại bước về phía phòng khách, ngồi xuống trước mặt ba người Thanh Diệp.
“Bà Triệu.” Ngô Linh lên tiếng chào hỏi, ngồi thẳng người lại.
Triệu Giai Âm lên tiếng: “Vào buổi tối Sử Cường đụng phải con mèo đen, anh ấy có nói với tôi chuyện này. Lúc đó trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh một con mèo bị bánh xe cán nát hết.”
Trên màn hình chỉ còn lại cảnh quay trong phòng khách.
“Trong suốt vài ngày sau đó, tôi lúc nào cũng mơ thấy tình cảnh ấy. Sau đó Phi Phi có nói với tôi, Sử Khắc Nam chụp lén nó, uy hiếp nó, tôi cũng đã từng tìm đến Sử Khắc Nam để bàn bạc với ông ta về chuyện này, đưa cho ông ta hơn mười ngàn đồng để mua lại số ảnh đó. Nhưng vài ngày sau thì ông ta lại lấy những bức ảnh đó ra để uy hiếp tôi. Lúc ấy, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh kia, chỉ khác biệt ở chỗ cái xác nát bét dưới đất đó không phải là xác mèo mà là xác của Sử Khắc Nam. Cũng có thể là các cậu đã nói đúng, con mèo đen kia đã thúc đẩy ác ý trong người tôi. Lúc đầu tôi cũng chỉ tức giận và oán hận thôi, nhưng sau đó tôi bỗng nghĩ ra một ý hay. Tôi bỏ tiền thuê người điều tra về việc Sử Cường bao nuôi tình nhân ở bên ngoài. Lúc trước tôi cũng đã nói qua chuyện tôi không hề muốn giết chết họ, chỉ cần Lý Nhược Cầm và Sử Quyên trả lại tiền thôi, nó là sự thật. Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Sử Khắc Nam bị cán chết, tôi có chút không khống chế được. Tôi thuê những người đó giúp tôi điều tra về thời gian và địa điểm mà xe tải có thể sẽ chạy ngang qua, rồi tôi lại gọi điện hẹn Sử Khắc Nam ra ngoài, tôi còn thuê người đẩy Sử Khắc Nam ra đường. Tôi thật không ngờ rằng, số tiền dùng để giết một mạng người lại chẳng đáng bao nhiêu. Thuê những người kia cũng chỉ tốn có một ngàn đồng, chỉ có một ngàn đồng thôi, cộng thêm phí điều tra, tổng cộng chưa cần đến năm ngàn nữa. Chỉ cần năm ngàn đồng là có thể giết một mạng người rồi.” Nói đến đây, Triệu Giai Âm bỗng bật cười.
Ngô Linh hỏi: “Lý Nhược Cầm và Sử Phi Anh cũng bị bà giết hại đúng không?”
“Đúng vậy. Sử Cường bị con mèo kia hành hạ tinh thần. Anh ta có nói với tôi về chuyện này, tôi không biết là anh ta có nói với Lý Nhược Cầm hay không. Sau khi nghe xong thì tôi cảm thấy... Cảm thấy như mình đã tìm được linh cảm.” Vẻ mặt của Triệu Giai Âm rất kì dị: “Vẫn tốn có nhiêu đó tiền thôi, điều tra về hành tung của Lý Nhược Cầm, thuê người đứng từ trên lầu ném vật nặng trúng người cô ta... Bảo an của toà nhà đó không được nghiêm ngặt lắm, vả lại cũng có rất nhiều những hộ gia đình khác, chắc chắn sẽ không thể nào điều tra được là ai đã ném vật nặng xuống đâu. Lần này có tăng thêm chút tiền, vì phải ném chuẩn, cho nên anh ta đã phải luyện tập rất nhiều lần.”
Triệu Giai Âm bỗng khựng lại rồi nói tiếp: “Còn Sử Phi Anh là do tôi giết. Hôm đến cục dân chính tôi có nhìn thấy con mèo đen nhưng chỉ tưởng là con mèo hoang nào đó thôi, Sử Cường lại rất căng thẳng. Tôi tranh thủ lúc anh ta đi tìm nhân viên ở cục dân chính đến để đuổi mèo thì dặn Phi Phi giả bộ hoảng sợ, ngoài ra còn kể cho Sử Phi Anh nghe về chuyện mèo ăn thịt người. Lúc Sử Cường quay lại, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai đứa thì anh ta lại càng căng thẳng hơn nữa. Lúc đến nhà hàng, anh ta có gây ra tiếng động gì đó rất lớn. Tôi giả bộ đi xem tình hình như thế nào, nhưng thật ra tôi cũng chỉ đứng ở ngoài nghe ngóng tình hình bên trong thôi. Tôi...” Triệu Giai Âm bỗng thở dài: “Tôi có chút hiếu kì và cũng có chút sợ hãi. Có lẽ nếu lúc đó tôi đẩy cửa vào trong thì đã có thể biết được con mèo đen mà Sử Cường nhắc đến có phải là thật không. Nhưng lúc đó tôi lại quyết định không mở cửa. Tôi quyết định phải để cho Sử Cường sợ hãi hơn nữa.”
Hai tay Triệu Giai Âm bắt chéo vào nhau, bà ta khẽ cúi đầu: “Lúc ấy tôi hoàn toàn quên mất chuyện con mèo đen, quên mất rằng con mèo đen kia có thể là yêu quái, tôi chỉ cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Đây là cơ hội mà ông trời đã ban cho tôi. Hai người Sử Khắc Nam, Lý Nhược Cầm đều chết hết rồi, nhưng vẫn còn nhiều người còn chưa có chết đâu.”