Mã số sự kiện: 080
Tên sự kiện: Khuôn mặt kì quái trong bóng tối
Người ủy thác: Bào Diễm Bình
Giới tính: Nữ
Tuổi: 22
Nghề nghiệp: Học sinh
Liên hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên hệ: phòng số XXX, số XX Vườn hoa Dương Đình, thành phố Dân Khánh
Điện thoại: 187XXXXXXXX
Diễn biến sự kiện:
Ngày 4 tháng 3 năm 2014, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 08020140304.wav
“Xin chào cô Bào.”
“Vâng… chào… chào các anh…”
“Cô không cần căng thẳng, cứ tường tận kể lại chuyện cô gặp phải cho chúng tôi là được rồi.”
“Vâng, chuyện tôi gặp… Tôi có lên một trang web xem video, chính là kênh blingbling… Tôi hầu hết đều xem phim điện ảnh, phim truyền hình, hoạt hình và một vài video hài... trên ấy. Mấy tháng trước, tôi quên mất… quên mất đó là ngày nào, đang xem truyện tranh đồ họa của người ta làm, thì hình ảnh bỗng bị che lại tối đen khoảng mấy giây. Trong vài giây đó, màn hình đen ấy, không phải do điện thoại phản quang, nhưng sao lại chiếu lên khuôn mặt của tôi chứ? Khuôn mặt tôi… tôi thấy một khuôn mặt ấy trên màn hình đen, vừa thấy tôi cứ ngỡ người đăng bài làm trò dọa thôi, sau đó mới nhận ra đó là mặt tôi… khuôn mặt ấy… phù phù...”
“Cô Bào, bình tĩnh một chút, khuôn mặt đó thế nào?”
“Đôi mắt… đôi mắt trợn ngược lên… hai con ngươi không nhìn về cùng một hướng, nó cứ thế mà trợn ngược lên. Sau đó là mũi, mũi thì bị vẹo sang một bên. Miệng há to, hàm dưới cứ như bị trẹo vậy, lệch hẳn qua một bên, lưỡi thì thè ra và thõng xuống ở bên ngoài. Tai thì ngược lại, như dán lên trên mặt tôi vậy… khuôn mặt ấy… trong mấy giây… làm tôi giật nảy mình. Sau khi bình tĩnh lại, lúc tôi chuẩn bị viết bình luận thì lúc ấy mới nhận ra đó chính là mặt của mình, tôi lại phát hoảng phen nữa. Màn hình đen ấy đã trôi qua, lại tiếp tục trình chiếu bình thường… Tôi lấy gương soi thử, thấy mặt tôi khi ấy không có vấn đề gì, hoàn toàn bình thường. Em ngỡ là mình bị hoa mắt, nên nhìn nhầm hay sao ấy…”
“Ừm, thế sau đó?”
“Sau đó khoảng một thời gian, tôi đang xem phim điện ảnh trên mạng. Đó là thể loại văn học nghệ thuật. Tôi xem đến bật khóc nức nở. Lúc hết phim, hình ảnh mờ dần, khi ấy tôi vẫn chưa thoát ra. Bỗng màn hình vừa đen lại tôi liền nhìn thấy một khuôn mặt… Khi ấy tôi đang lau nước mắt, nhưng mà khuôn mặt tôi nhìn thấy trên màn ảnh lúc đó lại không có tay, không có khăn giấy. Khuôn mặt trong ấy đang cười… cười rất phấn khích. Tựa như kiểu hóa trang vai hề vậy, khóe miệng nhếch cao lên đến tận mắt, nhưng mà khuôn mặt trong đấy là thật sự đang nhếch lên tới tận mắt… chứ không phải là do hóa trang. Còn mắt, mí mắt dưới đang nhíu lên, tạo thành một đường cong, giống như hiệu ứng đồ họa vậy… Tôi cảm thấy khuôn mặt ấy đang nhìn tôi… Khuôn mặt ấy đang nhìn tôi đó… Cả đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi… Nó đang cười tôi…”
“Đừng sợ, ngoài chuyện này ra cô còn gặp hiện tượng kì lạ nào khác không?”
“Có ạ… hu… Xảy ra đến hai lần nên tôi thật sự đã chịu không nổi nữa, bèn xóa app của trang web ấy trên điện thoại đi, trên máy tính cũng không đăng nhập nữa, các trang mạng khác cũng không đi xem luôn. Tôi sợ muốn chết rồi, cho nên không dám đụng vào mấy thứ ấy nữa. Nhưng hôm ấy tôi đang cầm điện thoại, khi màn hình đang ở chế độ nghỉ, đen thui, thì tôi lại nhìn thấy khuôn mặt đó nữa. Lần này các bộ phận trên mặt đã hoàn toàn bị xáo trộn lộn tùng phèo cả lên, mắt, mũi, tai, cả miệng nữa đều không còn nằm đúng vị trí! Lúc đó tôi hét lên rồi ném cái điện thoại đi. Đưa tay sờ thử mặt mình, đâu có sao, mũi vẫn ở chỗ mũi, và mắt vẫn ở chỗ mắt... Bạn tôi nhặt điện thoại lên dùm, đưa đến trước mặt… màn hình điện thoại đã vỡ… là vỡ thành từng mảng một ấy… nhưng mặt tôi vẫn ở trên đó… Cậu ấy đưa qua… đúng lí thì không thể thấy được mặt tôi trên màn hình, nhưng tôi lại thấy trên đó mặt của tôi cũng vỡ luôn… Tôi trực tiếp sợ quá nên bỏ chạy… Sau đó tôi liền đổi điện thoại khác, loại màn hình cảm ứng, không thấy nữa… như thế sẽ không thấy nữa… Nhưng… hu hu… Vậy mà… ngày hôm kia… là ngày hôm kia… buổi sáng lúc tôi soi gương, mặt tôi… đã trở thành vuông... Ý tôi là khuôn mặt bên ngoài đã trở thành hình vuông thật sự ấy, không phải chỉ ở mỗi trong màn hình như trước đâu. Mắt mũi gì cũng biến thành hình vuông hết, tôi sờ thử thấy toàn góc cạnh… môi dưới bằng phẳng, chỗ này có góc vuông… Tôi trốn trong chăn khóc ròng một ngày… Tôi biết… như thế sẽ rất… nhưng mà khuôn mặt ấy rất đáng sợ…”
“Cô có nhớ mất bao lâu thì cô mới phục hồi lại như cũ không?”
“Hic… hu hu… Lúc đó tôi ngủ thiếp đi, khi thức dậy thì đã trở lại như cũ rồi… Sau đó tôi tìm tới phòng nghiên cứu của các anh… xin các anh cứu tôi với… Tôi không muốn lại nhìn thấy loại đó nữa…hu hu…”
“Cô đừng lo. Như thế này đi, cô cứ đeo lá bùa của phòng nghiên cứu chúng tôi lên trước. Sau khi đeo lên thì có lẽ cô sẽ không còn gặp mấy hiện tượng quái dị kia nữa. Đồng thời, cô có thể cung cấp mật khẩu và tài khoản đăng nhập của trang web ấy cho chúng tôi không? Kể cả cái điện thoại cô dùng lúc trước, cô đã xử lý thế nào? Có thể tìm lại được không?”
“Tài khoản thì được ạ, để tôi viết ra… Còn cái điện thoại tôi đã nhờ bạn của tôi vứt luôn rồi, để tôi đi gọi điện thoại hỏi cậu ấy thử xem.”
“Vậy tốt rồi, cảm ơn cô đã hợp tác.”
Ngày 5 tháng 3 năm 2014, điều tra trang web xem video blingbling, chưa phát hiện được tài liệu có liên quan đến vụ án. Đăng nhập bằng tài khoản của người ủy thác, điều tra lịch sử duyệt web, qua nội dung các video đã xem, chưa phát hiện điều gì khác thường.
Ngày 7 tháng 3 năm 2014, đăng nhập vào kho dữ liệu trình chiếu của trang web blingbling, vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường.
Ngày 8 tháng 3 năm 2014, tìm lại được điện thoại của người ủy thác ở tiệm thu mua, vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường.
Ngày 9 tháng 3 năm 2014, nhập từ khóa “mặt” lên kho dữ liệu của trang web blingbling, tiến hành rà soát.
Ngày 15 tháng 3 năm 2014, cố định đoạn video chưa qua kiểm duyệt “Đang chạy chậm trên đường bắt gặp một vụ tai nạn giao thông, quá thảm khốc, người chết là một coser”; thời gian đăng video là ngày 18 tháng 3 năm 2013, người đăng là “Tiểu Kiện 0105”. File video 08020140315.wav.
Hình ảnh trên video tuy bị rung lắc nhưng độ nét rất cao, âm thanh hỗn tạp không ngừng nghỉ.
Người quay đang ở trong xe, quay lại hiện trường một chiếc xe con và một chiếc xe tải đâm nhau, đầu chiếc xe con đã hoàn toàn biến dạng, trực tiếp bị nghiền nát.
“Ôi kinh khủng quá, kinh khủng quá…”
Trong mớ tạp âm vang ra tiếng ngậm ngùi của một người đàn ông.
Ống kính lia gần đến, sau một hồi bị rung lắc, thì quay thẳng vào ghế tài xế đang bị nghiến vẹo đi. Ở đó ngồi một người, túi khí bảo hộ chèn hầu hết đầu và thân thể của anh ta, vai và cánh tay lộ ra ngoài. Cái túi khí đã bị xẹp, nhìn rất giống tấm vải trắng đang che lên trên cơ thể, bên trên còn đầy những vệt máu đỏ tươi. Đặc biệt là vị trí đầu của người ấy, máu me gần như phủ ướt cả.
“Ôi trời ơi, sao mà kinh khủng thế này, toàn máu là máu…”
Ống kính lại đưa đến gần hơn vài phân, quay đến chỗ cánh tay và vai. Trên áo khoác đen đã nhuốm máu nhưng nhìn không rõ lắm. Trên tay áo đầy những hoa văn phức tạp kì dị, bả vai còn đeo phù hiệu, trên đó không phải là ngôi sao hay kẻ vạch, mà là đầu của một con quái vật. Người đàn ông hơi kích động: “Ồ, đó là trang phục của quân trưởng trong games Áo Giáp Vàng mà…”
Chợt vang lên giọng một người phụ nữ hỏi.
“Anh chơi games đó hả?”
“Đúng vậy! Đây có lẽ cũng là coser chuẩn bị đi tham gia triển lãm truyện tranh đây mà… Ôi, thật là thảm khốc quá đi mất…”
Tiếng xe cảnh sát, xe chữa cháy, xe cấp cứu lúc bấy giờ vang lên bên ngoài màn hình. Màn hình lại chao đảo một đợt nữa, góc máy lia vào cửa xe, quay từ bên trong ra phía sau, chợt nhìn thấy ở một nhánh đường khác, ánh sáng của đèn chớp không ngừng xoay và dần dần to lên, tiếng còi báo cũng càng lúc càng to hơn, cuối cùng thì “tít tít” hai tiếng thì ngừng lại.
Cảnh sát, nhân viên chữa cháy và nhân viên y tế vội vàng từ trên xe xông xuống, chạy nhanh đến hiện trường vụ tai nạn.
Người đàn ông lên tiếng: “Không biết có còn sống không nữa.”
Những người đứng quanh chiếc xe con đều tránh ra, có người còn lớn tiếng cằn nhằn: “Không mở cửa được, bị kẹt rồi, phải cưa nó ra thôi…”