“Anh đã từng đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Chưa… chưa từng…”
“Dựa theo tình hình trước mắt thì chúng tôi phỏng đoán rằng anh đang bị người khác nguyền rủa. Nếu như được thì chúng tôi có thể kiểm tra cơ thể của anh không? Xem xem trên da của anh có dấu vết gì không.”
“Chuyện này không thể nào! Khi tôi tắm cũng không nhìn thấy gì hết. Lại nói tiếp, ai sẽ nguyền rủa tôi như vậy chứ?”
“Đây mới chỉ là nghi ngờ của chúng tôi, còn chưa xác định được nguyên nhân là do anh mắc bệnh hay thật sự gặp phải tình huống kỳ lạ. Ngoài thân thể ra, trước kia anh có từng có đồ tượng trưng cho bản thân hay là một vài thứ trên người cho người khác không? Tóc, móng tay… đều có thể trở thành vật dẫn để nguyền rủa.”
“Không có! Lần cuối tôi cắt tóc là hơn hai tháng trước rồi. Móng tay cắt xong cũng vứt đi, nếu như bị người ta nhặt được thì tôi cũng hết cách. Tôi thật sự không nghĩ ra được là ai sẽ nguyền rủa tôi, ai lại có thù hận sâu như vậy với tôi chứ.”
“Nếu vậy thì hay là anh tới bệnh viện để kiểm ra kỹ lưỡng trước. Sau khi loại trừ khả năng anh mắc bệnh, thì lại đến tìm chúng tôi.”
“Được.”
Ngày 29 tháng 4 năm 2003, người ủy thác đến. Kèm file ghi âm 01920030429.wav.
“Xin chào anh Nhạc.”
“Xin chào…”
“Anh đã đến bệnh viện kiểm tra tổng thể chưa?”
“Đi rồi.”
“Tình hình sao rồi?”
“Sức khoẻ tôi rất tốt, không có vấn đề gì cả... Tôi còn cố tình nằm viện hết mấy ngày để khám khoa não rồi khoa thần kinh... Lúc mới đầu thì bác sĩ cho rằng tôi bị mộng du. Nửa đêm khi phát bệnh thì bác sĩ liền đưa tôi đi kiểm tra, nhưng thật sự không có vấn đề gì cả... Không có khối u, cũng không bị ung thư, ngay cả sóng điện não... Bác sĩ nói rằng sóng điện não giống như khi phản ứng lúc sợ hãi bình thường thôi. Tôi cũng đã đi kiểm tra mắt, nhưng cũng không có vấn đề gì cả. Tôi... Tôi thật sự...”
“Anh có đối tượng nghi ngờ không?”
“Tôi... Tôi không biết...”
“Dựa theo những biểu hiện lúc trước của anh, thì xem ra anh rất bài xích với khả năng mình bị người khác hãm hại.”
“... Bạn gái hiện giờ của tôi... là... là bạn gái cũ của Tô Quảng...”
“Là người mà anh thuê chung nhà?”
“Đúng vậy... Chúng tôi quen biết với nhau lúc cậu ta mời khách ăn cơm, hơn một năm trước đây rồi. Sau đó, chúng tôi... Cô ấy chia tay với Tô Quảng, Tô Quảng không biết tôi và cô ấy đang yêu nhau... Cậu ta... Chắc là không biết đâu.”
“Hôm đấy, lúc chúng tôi gặp cậu ta thì không thấy bất cứ hơi thở khác thường nào trên người của cậu Tô cả.”
“Sao cơ?”
“Nếu như cậu ta nguyền rủa anh thì trên người cậu ta có lẽ sẽ có lẫn hơi thở khác thường. Đương nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng có những loại bùa sẽ không làm hại gì đến người nguyền rủa. Anh thuê chung nhà với cậu ta thì có phát hiện cậu ta có gì khác lúc bình thường không?”
“Không có. Cậu ta cũng không có gì bất thường... Cậu ta đang học đại học, nhưng không ở trong kí túc xá của trường mà thuê chung một căn với tôi. Nghe nói thành tích học tập của cậu ta cũng không tệ. Bạn gái của tôi là bạn học chung cấp ba của cậu ta. Lớp mười một hai người bắt đầu yêu nhau, bây giờ thì hai người bọn họ đều đã là sinh viên năm hai rồi, không còn học chung trường nữa. Không có khả năng… là cậu ta chứ? Gia đình cậu ta sống ở vùng khác, ở bên này thì chỉ có thể thuê nhà và ở kí túc xá của trường, mà kí túc xá khá nhiều người...”
“Cậu ta còn có thể thuê nhà ở nơi khác nữa, cũng có thể ở khách sạn.”
“Tôi...”
“Chúng tôi sẽ theo dõi tình hình của cậu ta xem sao. Còn về bạn gái của anh, anh có thể giới thiệu cho chúng tôi biết được không?”
“Các anh muốn làm gì?”
“Cô ấy cũng là một trong số những người khả nghi.”
“Tại sao cô ấy lại muốn nguyền rủa tôi chứ? Không thể nào là cô ấy được!”
“Lúc trước anh cũng nói là không thể nào là nguyền rủa, cũng không có kẻ thù.”
“Tôi...”
“Ngoài ra, nếu như anh đồng ý thì chúng tôi khuyến khích anh nên hỏi thăm bạn gái một chút chuyện của Tô Quảng. Nếu như anh ta là người đã nguyền rủa anh thì có khả năng không phải lần đầu làm chuyện này.”
“Tôi... Tôi biết rồi...”
Ngày 30 tháng 4 năm 2003, điều tra về Tô Quảng, trong gia đình không có người nào chết một cách bất thường, cũng chưa phát hiện cậu ta có liên quan đến vụ án nào khác.
Ngày 1 tháng 5 năm 2003, theo dõi Tô quảng, không phát hiện có gì bất thường.
Ngày 2 tháng 5 năm 2003, điều tra bạn gái Vương Tịnh của người ủy thác, trong gia đình không có người nào chết một cách bất thường, cũng chưa phát hiện cô ấy có liên quan đến vụ án nào khác.
Ngày 3 tháng 5 năm 2003, theo dõi Vương Tịnh, không có phát hiện gì.
Ngày 9 tháng 5 năm 2003, người ủy thác đến. Kèm file ghi âm 01920030509.wav.
“Anh Nhạc, hôm nay anh đến là có chuyện gì?”
“Các anh... Các anh có điều tra được gì không?”
“Chúng tôi đã theo dõi Tô Quảng và Vương Tịnh mấy ngày rồi, bọn họ đều không có gì bất thường cả.”
“...”
“Anh Nhạc, anh vẫn nghi ngờ chuyện mà anh gặp phải là do người làm hay là do chuyện ngoài ý muốn phải không?”
“Tôi... Không phải... Những gì lần trước các anh nói... Tôi đã hỏi bạn gái tôi rồi...”
“Có phát hiện gì mới không?”
“Tô Quảng... Cậu ta là con trai út trong nhà...”
“Ồ?”
“Quê cậu ta ở nông thôn. Cha mẹ Tô Quảng vào thành phố để làm công, Tô Quảng được sinh ra và lớn lên tại thành phố, luôn luôn đi theo cha mẹ, khi được nghỉ thì cậu ta mới về quê.”
“Ừ. Vậy sau đó thì sao?”
“Bạn gái tôi nói, nhà Tô Quảng vẫn còn bà nội, rất... Cô ấy theo Tô Quảng về quê chơi, bà ấy là loại người mà khiến cho người ta rất không thoải mái, cầm tay cô ấy lên nhìn rất lâu, có lúc cô ấy còn nhìn thấy bà ấy trộm lục tung đồ của cô ấy nữa, còn vào lúc nửa đêm đi lấy kéo cắt trộm tóc của cô ấy. Đó là chuyện xảy ra vào mùa hè trước khi lên đại học. Cũng vì chuyện đó mà cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ khi làm bạn với Tô Quảng. Sau đó cô ấy gặp tôi, chúng tôi liền…”
“Vậy người bà nội kia của Tô Quảng rất khả nghi. Nhưng, bạn gái anh không gặp phải chuyện gì kỳ lạ chứ?”
“Đúng thế, cô ấy không sao. Tôi vẫn là...”
“Anh có biết địa chỉ ở dưới quê của nhà Tô Quảng không?”
“Tôi có hỏi bạn gái tôi, anh chờ một chút.”
Xoạt xoạt...
“Chính là chỗ này.”
“Được, chúng tôi sẽ đi điều tra.”
Ngày 10 tháng 5 năm 2003, điều tra Chương Phượng Bình – bà nội của Tô Quảng, không tìm được những thông tin liên quan trên hệ thống dữ liệu của bên cảnh sát.
Ngày 14 tháng 5 năm 2003, đến quê nhà của Tô Quảng để tiến hành điều tra. Kèm file ghi âm 01920030514.wav.
“... À, nhà họ Tô à, các cậu hỏi cái này để làm gì vậy?”
“Chúng cháu là thầy giáo đại học của Tô Quảng, cần làm chút điều tra về hoàn cảnh gia đình nhà em ấy.”
“Nghiêm khắc vậy sao?”
“Đúng vậy. Chuyện này rất quan trọng. Nếu như xảy ra vấn đề gì thì chúng cháu sẽ phải phụ trách. Chú à, làm phiền chú, có cái gì chú cứ kể cho chúng cháu nghe, đừng vì là người cùng thôn mà giấu giếm chuyện gì. Chúng cháu cũng phải làm việc nữa mà. Chú hút thuốc đi.”
“... Phù.”
“Chú à, chú yên tâm, chuyện chúng cháu điều tra được bảo mật, ngay cả chính Tô Quảng cũng không biết, chỉ có những thầy giáo phụ trách chuyện này ở bên trong nội bộ nhà trường mới biết được, chúng cháu cũng sẽ không viết tên chú trong bảng ghi chép đâu.”
“Vậy... Được rồi. Các cậu muốn hỏi gì?”
“Chú biết chuyện gì thì nói chuyện ấy là được rồi, càng chi tiết càng tốt. Chỉ cần có liên quan đến nhà họ Tô là được.”
“À… để tôi nghĩ xem...”
“Theo như chúng cháu được biết thì Tô Quảng là con một, vẫn luôn sống trong thành phố cùng bố mẹ, không hay về quê bên này.”
“Hử? Con một gì?”
“Em ấy không phải là con một sao?”
“Không phải đâu. Mẹ cậu ta có mang thai bảy tám lần thì phải? Tôi cũng không nhớ rõ nữa, trước đó cô ta có sinh được mấy đứa con gái, đều sinh ở trong thành phố, mỗi lần đều tưởng là sinh con trai. Nhà họ Tô vô cùng vui mừng, còn nằm ở bệnh viện lớn nữa, ăn uống tưng bừng suốt mười tháng đó. Bà Tô còn lên thành phố để chăm sóc cho con dâu, khi sinh được con gái cũng không mắng chửi gì con dâu, mỗi lần đều chăm sóc rất tận tâm. Những nàng dâu trong thôn này đều ngưỡng mộ cô ta, không sinh được con trai mà vẫn được mẹ chồng đối xử tốt như vậy.”
“Nhưng Tô Quảng không có chị, trên hộ khẩu cũng không có ghi, cũng chưa từng nghe em ấy nhắc đến. Nhà họ Tô cũng đâu có con gái.”
“Đều chết cả rồi. Đương nhiên là không có con gái rồi.”