Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 270: Mã số 008 - báo hiệu tử vong (3)

“Anh Nhậm, nếu như được thì gọi điện ở đây đi, mở loa ngoài lên để chúng tôi cũng cùng nghe được.”

“Được, được, được.”

“Chuyện này, mẹ của anh cũng biết sao?”

“Không, chuyện này bố mẹ hai bên đều không biết, vợ chồng chúng tôi đều giấu họ… vì… muốn coi đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, để tránh hai bên phải lo lắng và sợ hãi.”

“Ừm. Vậy nếu như có câu hỏi gì, chúng tôi sẽ viết lên giấy rồi anh đi hỏi mẹ anh.”

“Được, được.”

Tút tút tút, tút tút tút tút, tút...

Reng—— reng—— reng——

“Alo.”

“Mẹ, con đây.”

“Ồ là con hả, sao lại gọi cho mẹ lúc này vậy? Công việc của con xong rồi sao?”

“Không, không phải. À, con có một chuyện, đột nhiên nhớ đến nó nên muốn gọi điện hỏi mẹ.”

“Chuyện gì vậy?”

“Lúc con còn bé, con hay bắt chước ông ngoại nói chuyện, khi người ta nói trong nhà có người chết, con còn nói nhiều thứ bậy bạ khác nữa. Lúc đó mẹ còn đánh cho con một trận. Mẹ nhớ chuyện đó không?”

“Gì mà học ông ngoại con nói chuyện, con nói cái gì thế?”

“Khi đó mẹ không những đánh con, mà còn nói với con, về sau nếu có nhìn thấy mấy con mèo hoang, chó hoang ở ngoài đường, còn có chim, sâu vân vân đang nhìn con chằm chằm, thì phải cẩn thận? Chuyện đó đó. Mẹ nhớ lại chưa?”

“...”

“Mẹ?”

“Con… Con trai à... Con gặp phải chuyện gì rồi? Rốt cuộc con đã gặp phải chuyện gì rồi? !”

“Mẹ, không phải...”

“Có phải con thấy được, con giống như ông bác con... Con thấy được đúng không?! Có phải hay không hả? Ôi con trai của tôi! Con... Hu hu! Con trai của mẹ, con mới bao nhiêu tuổi… Mẹ…”

“Mẹ, mẹ, đừng khóc, đừng khóc mà! Mẹ!”

“Bà Nhậm, chào bà, tôi là thành viên của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, phòng nghiên cứu chúng tôi chuyên xử lý những chuyện kì quái như vậy. Hiện nay con trai của bà đã tìm đến chúng tôi, mời chúng tôi giải quyết những chuyện mà anh ta gặp phải. Bà Nhậm, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ con trai của bà.”

“Cái… cái gì?”

“Mẹ, con đi tìm người giải quyết, người ta là chuyên gia đó. Họ bây giờ muốn nghe một ít tình hình của con, xem là chỗ con có chuyện gì xảy ra. Nếu mẹ biết được chuyện gì, thì nói với họ đi, bọn họ có thể cứu con.”

“Thật… Thật sao?”

“Đương nhiên là thật! Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, hãy nói chuyện của ông bác cho người ta biết đi. Con không sao, thật đó, con… Con không sao đâu. Con sẽ không để người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu.”

“Hu hu... Được...”

“Bà Nhậm, trên người của ông bác bên ngoại kia của anh Nhậm đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông… Ông ấy, tôi cũng không biết nên nói ông ấy mệnh dai, mệnh tốt, hay là… Ông ấy là em họ của cha tôi, cũng không đi lại với gia đình chúng tôi nhiều, trong nhà cha tôi cũng không nhắc gì tới ông ấy. Tôi còn nhớ lúc trước tôi gặp ông ấy vài lần, cha tôi đều chỉ nói với tôi chào ông ấy đi, rồi không nói gì nữa. Sau khi ông ấy chết rồi, cha tôi mới nói chuyện của ông ấy cho tôi. Tôi vốn... vốn không tin. Nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi… Sớm biết A Mẫn nó… Tôi đã…”

“Bà Nhậm, bà đừng vội, cứ từ từ nói, ông ấy đã xảy ra chuyện gì?”

“Cha tôi nói, ông ấy có khả năng tránh nạn, trước khi có chuyện gì xảy ra, ông ấy sẽ thấy mấy con mèo hoang, chó hoang nhìn ông ấy chằm chằm, chó nuôi trong nhà sẽ hướng về ông ấy sủa lớn. Có một lần, cha tôi tận mắt thấy, ông ấy đi bên bờ sông, những con cá dưới sông đều nổi lên, nhìn chằm chằm ông ấy. Cha tôi không biết nên làm như thế nào, còn ông ấy chỉ cười, xem như không có chuyện gì. Đến cuối năm, ông ấy suýt chút nữa bị tên cướp trên đường đâm chết, trên cánh tay bị đâm một nhát thế mà ông ấy vẫn còn cười được. Cha tôi nói, ông ấy thường gặp những chuyện như thế này nên biết cách tránh rồi. Khi ông ấy chết đi đã là hơn sáu mươi tuổi, sức khỏe vẫn còn rất tốt. Khi ăn cơm bị nghẹn chết. Ông ấy không kết hôn, cũng không có con cái, trước khi chết còn nói với họ hàng trong nhà là già rồi, có lẽ không tránh được nữa... Con… Con của tôi… Nó….”

“Bây giờ anh ấy không sao. Bà có biết vì sao lại có chuyện dự đoán trước như vậy không? Là do di truyền từ gia tộc nhà bà sao?”

“Tôi cũng không biết, cha tôi chỉ nói với tôi chút chuyện này thôi. Ông ấy đã chết rồi, tôi cũng không có chỗ hỏi nữa. Mấy người già trong nhà đều không còn nữa, tôi… Tôi phải làm gì được đây?”

“Mẹ, mẹ đừng lo, không sao đâu! Mẹ nhìn xem, không phải ông bác còn sống đến sáu mươi à? Con không sao, không có chuyện gì đâu mà.”

“A Mẫn à...”

“Bà Nhậm, nhà bà còn giữ những thứ như gia phả không?”

“Không, không có mấy loại đó, nhà tôi cũng không phải… Nhà tôi chỉ là nông dân thôi.”

“Vậy bà họ gì? Nguyên quán ở đâu?”

“Họ Quan, nguyên quán tại Hiền Ương, là ở...”

“Tôi biết, Hiền Ương ở huyện Mân Nam.”

“Đúng đúng, chính là chỗ đó.”

“Chúng tôi đã hiểu được tình huống của bà. Nếu như bà có nhớ lại chuyện gì đó thì có thể nói với anh Nhậm. Tôi sẽ đem số điện thoại cho anh Nhậm.”

“Được.”

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đừng sợ nhé...”

...

“Anh Nhậm, Hiền Ương ở huyện Mân Nam đã từng xuất hiện một người tên là Nguyên Thuần. Người ta kể rằng anh ta biết bói toán, từng suy tính ra một lần động đất ngay lúc đó, còn thuyết phục triều đình và Hoàng đế đưa người dân ở đó rời đi, có thể nói là đã cứu hơn mười nghìn người.”

“Hả? Cái… Cái gì… Anh nói chuyện này...”

“Bởi vì chuyện của Nguyên Thần mà con cháu của anh ta sau này có một vận mệnh kỳ lạ. Bọn họ có thể được trời giúp đỡ, nhưng cũng sẽ nhận sự trừng phạt của Ông Trời. Theo cách nhìn nhận trong nghề của chúng tôi thì đó là sau khi tiết lộ thiên cơ, tính mệnh sẽ gặp nhiều tai ương, nhưng lại bởi vì cứu mạng người khác, có được công đức vô hạn, cho nên còn có thể có được một chút hi vọng sống.”

“Anh muốn nói… Tôi… làm sao có thể… Tôi sao được tính chứ? Nhà của tôi đều không họ Nguyên… Tôi cũng không phải họ Nguyên, nhà ông bác ngoại tôi cũng không phải họ Nguyên đâu!”

“Đương nhiên là anh không thể mang họ của gia tộc khác được. Tôi chỉ muốn nói, có một loại khả năng là chuyện mà anh đụng phải có liên quan đến Nguyên Thuần.”

“Vậy... Vậy làm sao bây giờ?”

“Những ghi chép liên quan đến Nguyên Thuần viết anh ta không có con cái.”

“Hả! Anh… Anh muốn nói… là không có cách sao? Những người như thế cũng không có cách? Vậy tôi phải làm sao?’

“Chuyện của Nguyên Thuần đã là chuyện của một ngàn năm trước rồi, khi tới lượt anh gặp phải, chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra biến hóa. Chí ít tôi được biết, Nguyên Thuần và đời sau của Nguyên Thuần không hề gặp phải những chuyện tai ương liên tục và điềm báo rõ ràng như thế. Vả lại, chuyện này mới bắt đầu từ nửa năm trước. Trước lúc đó, anh có gặp phải chuyện gì nguy hiểm không?”

“Trước đó tôi vẫn luôn bình an. Nửa năm trước... Nửa năm trước tôi thật sự không hề làm gì.”

“... Nếu như vậy, anh tạm thời vẫn nên sinh hoạt cẩn thận, chúng tôi cũng còn những thứ khác cần phải điều tra.”

“Được, được rồi.”

“Cái bùa hộ mệnh này anh có thể đeo lên, xem có hiệu quả hay không.”

“Có thể sẽ không có hiệu quả sao?”

“Chuyện mà anh gặp phải không phải do những thứ ma quỷ thông thường gây ra, cho nên bùa hộ thân của phòng nghiên cứu chúng tôi có tác dụng hay không, chúng tôi cũng không thể bảo đảm.”

“Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ cẩn thận. Tôi... Tôi đã viết đơn xin nghỉ dài hạn lên công ty, chỉ có ở nhà. Các anh...”

“Chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra.”

Ngày 4 tháng 12 năm 2001, điều tra về Nguyên Thuần, tra tìm đến các tài liệu lịch sử và câu chuyện lịch sử có liên quan, xác nhận được những điềm báo mà Nguyên Thuần gặp phải chỉ là những biến hóa khí hậu và cây cỏ, không liên quan đến biểu hiện khác thường của động vật, không có người bị thương vong.

Ngày 5 tháng 12 năm 2001, điều tra vụ án về tai nạn trên đường Lăng Sơn, xác nhận ngày 29 tháng 10 năm 2001 ông chủ Vương Kiến Quân và vợ là Từ Hiểu Muội đã phát sinh cãi vã ở quán cơm trên đường Lăng Sơn. Từ Hiểu Muội cầm dao đuổi theo Vương Kiến Quân mà chém, dẫn đến một người qua đường là Điền Ái Quốc bị thương, đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không cứu được, đã chết.

Ngày 6 tháng 12 năm 2001, phân tích File ghi âm. File ghi âm 00820011203G.wav.