Lần trước tôi đã truyền đạt ý của Chủ nhiệm Mao cho Sếp Già, nhờ Sếp Già giới thiệu cho bà ấy một công ty giám định tư nhân để điều tra môi trường của khu nhà.
Công ty tư nhân nhỏ này do ông chủ trực tiếp quản lý, nếu có người đánh tiếng cái sẽ làm việc rất nhanh, chưa đầy một tuần đã có kết quả.
Báo cáo vẫn chưa gửi đến Phòng Giải tỏa Di dời, nhưng ông chủ bên đó đã thông báo một tiếng với chúng tôi trước rồi.
Quách Ngọc Khiết nói: “Giám định cho thấy không khí và nước đều không có vấn đề, bên trong bên ngoài đều rất sạch sẽ. Em thấy…” Cô ấy hạ thấp giọng, “Không phải ảo giác tập thể, mà là ma quỷ đang lộng hành.”
Tí Còi khịt mũi nhạo báng kết luận này, “Không phải đã sớm biết rồi sao? Nhưng chúng ta không có cách nào để nói với người của khu nhà được.”
Quách Ngọc Khiết nghe vậy lầu bầu mấy câu.
“Bên Chủ nhiệm Mao có nói gì không?” Tôi hỏi Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết lắc đầu, “Không biết nữa, bà ấy cũng chẳng gọi điện thoại lại.”
“Cho dù thật sự là ma quỷ làm loạn thì Chủ nhiệm Mao cũng sẽ không tìm chúng ta đâu nhỉ? Lần trước đã nói rồi, chúng ta không thể quản nổi tiến độ di dời.” Gã Béo khó xử nói.
“Chủ nhiệm Mao tìm chúng ta, chúng ta cũng chẳng có cách nào. Đó là địa bàn của Diệp Thanh.” Tí Còi bĩu môi.
Trần Hiểu Khâu hỏi một câu: “Chuyện này đã kể cho Cổ Mạch nghe chưa?”
Mấy người chúng tôi nhìn nhau, trên mặt đều hiện dấu chấm hỏi, điều đó chứng tỏ rằng trong số chúng tôi chưa từng có ai nói chuyện này cho Cổ Mạch.
“Phải nói cho ông chú đó biết à?” Tí Còi cảm thấy không ưa lắm.
Phong cách hành sự của Cổ Mạch rất không được yêu thích.
“Nói một chút đi.” Gã Béo có vẻ thoải mái, chẳng để ý chút chuyện nhỏ này, cầm điện thoại lên gọi cho Cổ Mạch để kể sự việc này với anh ta, sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ kỳ lạ.
“Thế nào thế nào?” Tí Còi hỏi dồn.
Gã Béo che máy, cười khổ: “Anh ta mặc kệ.”
“Mặc kệ cái gì?” Tí Còi không hiểu.
Gã Béo nghe bên đó nói gì đó, lại vội vàng rời sự chú ý về, “Được, tôi biết rồi. Có tình hình gì mới tôi sẽ lại nói cho anh biết… Được rồi…” Cúp máy xong, Gã Béo nhìn về chúng tôi với vẻ khó mở miệng.
“Rốt cuộc sao rồi?” Quách Ngọc Khiết vốn nóng tính, hỏi dồn dập.
Gã Béo uyển chuyển nói: “Vì năng lực kia của anh ta… Cho nên anh ta cảm ơn tôi đã nhắc nhở, từ giờ trở đi sẽ an phận trốn trong khách sạn.”
Tôi liên tưởng tới câu “Anh ta mặc kệ” mà Gã Béo đã nói, có lẽ Cổ Mạch cho rằng chúng tôi muốn tìm anh ta để điều tra chuyện này, nên mới quả quyết cự tuyệt như vậy. Anh ta vẫn luôn cố gắng tránh những chuyện như thế này. Tình trạng ở thôn Sáu Công Nông hiện nay vô cùng kỳ lạ, mắt âm dương của tôi không thấy được gì hết. Có thể những thứ mà người dân nhìn thấy lại là thứ gì đó khác, và có lẽ thính giác của Cổ Mạch sẽ có chỗ dùng tới. Chính vì vậy Cổ Mạch mới né tránh vì sợ sẽ nghe phải những âm thanh cổ quái kỳ lạ đó.
“Người này thật chẳng có nhân tính mà. Chẳng phải những người bạn của anh ta đang bị nhốt trong đó sao? Anh ta thật sự không quan tâm như thế hả!” Tí Còi làm ra vẻ lòng đầy căm phẫn, lên án Cổ Mạch.
Gã Béo phàn nàn, “Vừa rồi anh còn nói đó là địa bàn của Diệp Thanh. Nếu thật sự có chuyện, có lẽ Diệp Thanh sẽ xử lý thôi.”
Tí Còi đảo mắt, không nói thêm gì.
Hôm đó không có sự việc nào phát sinh thêm.
Buổi tối tan làm về nhà, khi tôi lấy chìa khóa để mở cửa thì trong đầu lại xuất hiện câu nói mà ông lão kia từng nói. Ông ấy nói tình huống có sự thay đổi trong dị không gian. Sau khi thay đổi, lúc chỉ có một người mở cửa sẽ bị hút vào một chiều không gian khác. Thần Chết ở trong khu nhà kia cũng không biết là làm việc cho một nhà, hay là làm việc cho cả âm tào địa phủ nữa… Nghĩ như thế, tôi ngơ ra một lúc, theo bản năng nhớ lại xem mình có đi sai cửa hay không.
Có vài người sau khi ra khỏi cửa đi được một đoạn rồi mới thình lình nhớ lại không biết mình đã khóa cửa chưa, nên không thể không quay về kiểm tra cho chắc.
Tôi thì chưa từng gặp phải tình huống như thế nhưng bây giờ lại chỉ vì việc bước vào cửa mà suy nghĩ lung tung.
Tôi nhanh chóng nghĩ rõ ràng, tôi không hề đi sai, cánh cửa trước mắt chính là cánh cửa của nhà tôi. Tuy hiện tại tôi đúng là ở một mình trong một không gian, rất phù hợp với tình huống mà ông lão kia đã nói, nhưng không thể vì vậy mà không mở cửa được.
Thang Ngữ đang đi cầu thang bộ thì bỗng dưng mất tích, chẳng lẽ tôi cũng không đi cầu thang nữa?
Chìa khóa cắm vào ổ, sau khi xoay chìa chợt vang lên một tiếng “cạch”, tay tôi đẩy một cái, cánh cửa liền mở ra.
Chỉ chớp mắt, các loại âm thanh trong căn nhà liền truyền đến tai của tôi.
“Trở về rồi à?” Mẹ tôi đang đứng trong nhà bếp, nghiêng người nhìn một cái, trên tay vẫn đang cầm cái thìa, “Sắp được ăn cơm rồi.”
“Vâng.” Tôi mỉm cười với mẹ.
Cha tôi đang xem ti vi ngoài phòng khách. Tôi thay bộ đồ mặc ở nhà rồi ngồi cạnh ông ấy, tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời.
Em gái trở về muộn hơn so với tôi, vừa bước vào đã vui vẻ chào cả nhà.
“Sao thế, có chuyện gì mà vui như vậy?” Tôi cười hỏi.
“Đã có kết quả thi tháng rồi, em lọt top 50.” Em gái cười hì hì.
Cha mẹ rất vui mừng, tranh nhau hỏi: “Thật à?”, “Bảng điểm đâu?”, “Top 50 à, có thể vào được trường đại học trọng điểm chứ?”
Em gái gật đầu lia lịa, “Vâng ạ, cứ duy trì thế này thì sẽ có khả năng vào được nhóm ngành chính của đại học trọng điểm!”
“Đây chỉ mới là cuộc thi tháng đầu tiên, con đừng vội kiêu ngạo.” Cha nghiêm mặt nhưng trong ánh mắt chứa đầy niềm vui.
Em gái lại gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Tối hôm đó bầu không khí trong nhà tôi tràn đầy sự vui sướng nhưng tất cả các hộ gia đình của thôn Sáu Công Nông đều vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Sau bữa cơm tối, Sếp Già gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Tôi nhanh chóng chạy tới phòng làm việc, những người khác đều đã đến rồi. Ngay cả những người trong tổ khác đều bị gọi đến họp xuyên đêm.
“Anh Kỳ, anh nói xem chuyện này...” Tí Còi nói nhỏ vào tai tôi.
Tôi nhìn ra hành lang sáng sủa bên ngoài, lắc đầu nói với cậu ta, “Vào phòng họp trước đi.”
Người đi vào phòng họp lớn không ngừng. Sếp Già ngồi ở ghế chính, mặt trầm như nước, ngoài ông ấy là người phụ trách cụ thể công việc này ra, còn có những lãnh đạo cấp cao và thư ký của họ đều đang ngồi ở bàn họp bên cạnh ông.
Sếp Già nhìn tôi một cái. Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ông ấy nghiêm túc như vậy.
Chờ tất cả mọi người đều đã đến đủ, Sếp Già mới ra hiệu cho một người trung niên ở bên cạnh bắt đầu.
Người này tôi có quen. Đó là Trưởng phòng Mã. Trước đây ông ấy làm ở Bộ Tuyên truyền Thành ủy nên lần di dời này đảm nhiệm công việc tuyên truyền. Nhưng bởi vì công việc di dời còn chưa bắt đầu nên cơ bản không tiếp xúc với chúng tôi, bình thường chỉ làm việc ở bên Thành ủy.
Trưởng phòng Mã không vội nói gì, mà ra hiệu cho thư ký của ông ấy phát một đoạn video.
Trong video đó tôi nhìn thấy một người mang dáng vẻ như phóng viên đang cầm micro phỏng vấn. Bên cạnh cô ấy là rất nhiều người dân đang rất kích động.
“… Mới vừa nãy, ống nước bỗng không còn nước nữa, đợi một lúc thì có dòng nước bẩn phun ra, ống nước cũng vỡ tan! Rau nát cùng với cơm còn thừa đều bị đẩy ra bên ngoài! Nhà tôi lúc đó còn đang nấu cơm, giờ thì xong rồi, cơm còn chưa nấu xong mà nhà bếp đã trở thành bãi rác luôn rồi!”
“… Bồn cầu bị tắc khiến tôi phải thông rất lâu, còn xuất hiện cả băng vệ sinh đã dùng qua… Quá kinh tởm! Tôi rõ ràng là một thằng đàn ông FA ở một mình, cái đó chắc chắn không phải là tôi vứt vào rồi!”
“Chỗ các anh thì đã là gì! Lúc tôi đang tắm thì trong vòi nước bỗng phun ra một dòng nước màu vàng, còn có mùi khai! Nó giội hết lên người của tôi đây này!”
Người dân tức giận la hét, âm thanh ồn ào vang vọng cả phòng họp.
Tôi mắt chữ A mồm chữ O. Bọn Tí Còi ngồi cạnh tôi cùng mấy người trong tổ khác đều ngơ ngác cả ra. Ngay đến mấy vị lãnh đạo cũng đều nhìn nhau.
Chỉ có Sếp Già cùng Trưởng phòng Mã là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cuộc phỏng vấn vẫn còn chưa kết thúc.
Người dân nói liên miên, liền nói đến bên quản lý cơ sở vật chất thối nát kia. Bọn họ đem những việc như trì hoãn sửa chữa, ăn bớt nguyên vật liệu trước kia lôi ra mắng chửi lần nữa.
Vừa xong cảnh đó, phóng viên liền xuất hiện tại công ty bất động sản.
Đây có lẽ là bản quay gốc chưa qua cắt nối biên tập, không giống kiểu có lời bình thường thấy trong mấy bản tin thời sự, nhiều thêm là hình ảnh phóng viên giới thiệu thân phận, trình ra thẻ phóng viên.
Nhân viên trực tại công ty bất động sản vừa nghe phóng viên giới thiệu lý do đến liền nhanh chóng gọi điện ngay cho ông chủ, mở loa ngoài lên.