Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 260: Mã số 055 - câu chuyện tiếp nối (9)

Máy quay run rất dữ dội, chỉ có thể nhìn thấy những xác chết bị lật lại và một cánh tay trắng bệch dài không bình thường. Cánh tay đó khá là mềm dẻo, uốn lượn như rắn. Màn ảnh dần dần lùi ra xa, ngoài tiếng động do xác chết bị lật lại, còn có những tiếng hét kinh ngạc.

Sau đó một giọng nữ trong trẻo bỗng vang lên trong phòng, lấn át tất cả những tạp âm này. Rõ ràng đây là một thanh âm trầm bổng, huyền ảo dễ nghe, lại có tác dụng tuyên truyền giác ngộ vô cùng hiệu quả, giống như trong một ngôi chùa, âm thanh lầu bầu như có rất nhiều hòa thượng đang cùng niệm kinh vậy.

Cánh tay trong màn hình khựng lại, rồi sau đó hoảng loạn rụt trở về. Trong quá trình đó, làn da trên cánh tay trắng bệch đó giống như lớp sơn cũ bị bong tróc, từng mảng từng mảng rơi xuống. Độ dài cánh tay là có hạn. Một bàn tay dị dạng xuất hiện cuối cánh tay, từ góc trái màn hình bay đến góc phải màn hình. Lòng bàn tay của cái tay đó rất nhỏ, ngón tay rất dài, giống như người máy, không phải ba đốt mà là sáu đốt ngón tay. Mỗi một đốt đều dài giống như người bình thường. Móng tay màu đen, nhọn như châm. Bàn tay và cánh tay đều trắng bệch, không nhìn thấy một chút máu nào, cũng không nhìn thấy vân tay trong lòng bàn tay. Ở đó dán một lá bùa màu vàng, nhìn có chút chói mắt, trông như bột vàng rắc phía trên vậy.

Khi cánh tay và bàn tay kì dị đó rụt trở lại vào trong đống xác, thì xác chết trên đất rơi đầy những mảng da như những mảnh giấy trắng vậy.

“Lúc nãy… lúc nãy…” Giọng nói của Cảnh Sảnh từ ngoài màn hình truyền đến, mang theo âm điệu sợ hãi.

Một cô gái khác đột nhiên hét lên, tiếp theo là tiếng bước chân đầy gấp gáp.

“Là thứ đó...” Giọng ông lão khàn khàn, ông nói tiếp: “Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Trong bốn người có mặt tại đây thì Ngô Linh là người bình tĩnh nhất, giọng của cô ấy vẫn đều đều như trước: “Có chút phiền phức. Ở chỗ ông có lửa không?”

Ông lão đáp: “Ở sân sau có củi và dụng cụ thổi lửa, còn có một ít dầu ăn dùng để nấu nướng.”

“Ông đi mang tới đây.” Ngô Linh sai sử.

“Tôi, tôi cũng đi… tôi…” Cảnh Sảnh lắp bắp nói.

Không ai lên tiếng tiếp lời cô ta cả, nhưng sau đó tiếng bước chân ra khỏi phòng không phải của một người mà là của hai người, tiếng “cộp cộp” giẫm trên đất rất rõ ràng.

Màn ảnh quay về phía đống xác đó và lia qua lia lại, lúc có lúc không quay cận cảnh xác chết. Vẻ ngoài kinh tởm của những cái xác đó được phóng to ra trên màn hình, có chút kinh khủng, nhưng sau vài lần thì loại cảm giác ấy cũng trở nên yếu đi.

Lúc này, ông lão và Cảnh Sảnh đều đã quay trở lại.

Ngô Linh hướng màn ảnh máy quay về phía cửa.

Ông lão và Cảnh Sảnh bước ra từ cửa đầu dãy hành lang. Trên tay ông lão xách theo củi khô, còn trên tay Cảnh Sảnh thì cầm một cái thùng gỗ và một cái dụng cụ thổi lửa. Cái thùng gỗ đó khá cũ kĩ, trên bề mặt thùng gỗ tích một lớp bụi dày. Một tay Cảnh Sảnh cầm theo cái thùng gỗ, còn tay kia thì cầm dụng cụ thổi lửa, vừa đi vừa thổi.

Cái dụng cụ thổi lửa đó có dạng ống tròn, trông giống như một điếu xì gà nhưng nó nhỏ hơn. Cảnh Sảnh thổi vài lần nhưng đốm lửa nhỏ chỉ khẽ bùng lên rồi lại vụt tắt, thật sự không biết là do kĩ thuật thổi lửa của cô ta có vấn đề hay là do cái dụng cụ thổi lửa này đã để quá lâu nữa.

Ông lão đang ôm theo đống củi khô, lúc này cũng không để ý đến chuyện đó.

Màn ảnh máy quay đột nhiên quay về phía Cảnh Sảnh, đem khuôn mặt của Cảnh Sảnh phóng to lên trên màn hình.

Ống kính máy quay này quay khá rõ nét. Những thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất trên khuôn mặt Cảnh Sảnh đều được máy quay ghi lại. Cô ta ra sức thổi dụng cụ thổi lửa đó, thế nhưng tròng mắt cô ta cứ đảo qua đảo lại, rất không ổn định, lâu lâu lại liếc nhìn về phía trên của máy quay, chắc là cô ta đang quan sát Ngô Linh.

Màn ảnh được đưa ra xa, không còn quay cận cảnh mặt Cảnh Sảnh nữa.

Lúc này khoảng cách giữa Cảnh Sảnh và Ngô Linh rất gần. Bước chân Cảnh Sảnh khá gấp gáp, cô ta lại đi chân trần nên bị vũng máu dưới sàn làm cho trượt chân té ngã. Cả người Cảnh Sảnh lao về phía trước, cô ta kêu lên một tiếng. Cái thùng gỗ cầm trên tay cũng bị cô ta ném sang một bên, dầu ăn màu vàng nhạt đựng trong thùng cũng bị đổ hết ra ngoài, vương vãi khắp nơi.

Màn ảnh đột nhiên quay hướng xuống dưới đất, một cánh tay xuất hiện trong màn hình, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, xuyên qua lớp dầu ăn. Trong màn hình, dầu ăn rơi lên người Ngô Linh, màn ảnh lại lướt qua một cái trở về chỗ cũ. Nắm đấm đã buông lỏng ra, bàn tay hướng về khuôn mặt của Cảnh Sảnh.

Cảnh Sảnh đang nhào về trước lúc này giơ lên một tay, dụng cụ thổi lửa trong tay đã cháy bùng lên, giống như thanh kiếm đâm đến. Biểu tình của cô ta rất dữ tợn, có một lớp khí đen như mặt nạ bao trùm lên khuôn mặt Cảnh Sảnh. Biểu tình dữ tợn ấy sau một giây đã bị thay đổi bằng vẻ kinh hoảng.

Tay của Ngô Linh ấn lên trên mặt Cảnh Sảnh. Cảnh Sảnh bỗng thét lên những tiếng chói tai.

Cạch cạch cạch...

Đống củi khô trên tay ông lão đều bị rơi hết xuống đất. Ông ấy chỉ đứng đó nhìn và không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Trên màn hình lần lượt hiện lên hình ảnh vẻ mặt ngơ ngác của ông lão và vẻ mặt đau đớn của Cảnh Sảnh.

Ngô Linh thu tay lại. Cảnh Sảnh đau đớn lăn lộn trên mặt đất, ôm mặt kêu không ngừng.

Màn ảnh quay xuống, đối diện với Cảnh Sảnh.

“Xảy ra… Xảy ra chuyện gì vậy?” Ông lão lắp bắp hỏi.

Ông có lẽ đã từng trải qua rất nhiều chuyện nhưng khi nhìn thấy một màn này vẫn có chút luống cuống.

“Bị ám. Người phụ nữ kia từ sớm đã ám lên người cô ta rồi. Lúc nãy chưa có cơ hội để tiếp cận cô ta, bây giờ thì có rồi.” Giọng nói của Ngô Linh rất bình tĩnh, giống như đang làm một việc gì đó rất là bình thường vậy.

“Vậy còn bàn tay lúc nãy thì...”

“Một chút thủ đoạn mà thôi.” Ngô Linh vẫn bình tĩnh như trước.

Khói đen từ trên mặt Cảnh Sảnh thoát ra, giống như đang đốt cháy gì đó trên mặt cô ta vậy. Cô ta rên rỉ không ngừng, lăn lộn trên sàn nhà, nhưng những tiếng rên, tiếng thét của cô ta cứ nhỏ dần rồi cuối cùng tắt hẳn.

Đợi đến khi Cảnh Sảnh hoàn toàn không động đậy nữa, Ngô Linh mới ngồi xổm xuống, giơ tay kéo cái tay đang ôm mặt của Cảnh Sảnh ra.

Đó không còn là khuôn mặt của Cảnh Sảnh nữa mà là khuôn mặt của một người phụ nữ xa lạ. Vẻ mặt người phụ nữ đó vô cùng dữ tợn, mắt trừng to, trong mắt đầy tơ máu, đồng tử màu xám. Biểu tình ấy khiến khuôn mặt của cô ta không thể xem được là đẹp hay xấu, chỉ là khuôn mặt đó khiến cho người ta liếc mắt liền thấy lạnh sống lưng.

“Là Dương thị.” Ông lão nói, giọng điệu rất phức tạp, “Tại sao lại thế… Lúc trước cũng chưa từng xảy ra loại chuyện này.”

“Không có gì kì lạ cả. Lúc trước các người đều muốn sống sót đúng không? Ý trí của ông rất kiên định. Nhưng cô gái này thì khác, người cô ta thầm yêu được chúng tôi bảo vệ. Nếu chuyện này không được giải quyết thì cậu ta có thể vào đây bất cứ lúc nào.” Ngô Linh đứng dậy, màn ảnh kéo ra xa, không còn quay cận cảnh Dương thị nữa.

Ông lão khẽ thở dài, sau đó đổi thành giọng điệu mong đợi: “Vậy bây giờ bà ta đã chết rồi, có phải tất cả chúng tôi đều có thể ra khỏi đây không?”

Lúc này màn ảnh lại tập trung quay về phía căn phòng chất đống xác đó.

“Quyền quyết định sự tồn tại của không gian này không nằm ở chỗ Dương thị đâu.”

Màn ảnh theo Ngô Linh chuyển động, tiến vào căn phòng.

“Việc chúng ta nên làm là xử lí đống xác chết này đã.” Vừa dứt lời, Ngô Linh quay đầu nhìn về phía ông lão trước cửa rồi nói tiếp: “Chúng ta đem đốt những xác chết này đi.”

Ông lão đi nhặt đống củi, kiểm tra xem còn dầu không, rồi cầm lấy dụng cụ thổi lửa. Ở phương diện này Ngô Linh hoàn toàn không thể giúp đỡ gì, cô ấy liền đi kéo cái xác chết không biết là Dương thị hay Cảnh Sảnh vào trong phòng, ném vào trong đống xác kia. Ông lão đốt lửa lên, lửa cháy rất to. Hai người liền đứng đó đợi.

Ngọn lửa dần dần nuốt chửng những xác chết, đem khuôn mặt tràn đầy oán hận của Dương thị cũng nuốt mất.

Sau khi cái xác ấy cháy, lửa liền nhảy nhót, trở nên càng lớn hơn. Trong ánh lửa đỏ nhiều thêm một màu xanh đen, giống như lửa ma vậy.

“Thế này không sao chứ?” Ông lão bất an hỏi.

“Không sao đâu.” Ngô Linh bình tĩnh trả lời.

Ngọn lửa vẫn đang cháy, mảng màu xanh đen dần dần biến mất, màu của ngọn lửa trở lại như bình thường. Những xác chết dần dần tan ra thành một vũng chất lỏng đặc sệt. Lửa cũng vì vậy mà dần dần yếu đi, cứ cháy âm ỉ mãi.