Khả năng làm việc của Trần Dật Hàm thật đáng kinh ngạc. Tôi vừa mách cho anh ta chuyện ở Viện Y học Đại học Huy Châu cũng chẳng có bao lâu, thế mà anh ta đã nắm lấy đầu mối và giải mã được một rừng những vấn đề phức tạp.
Hung thủ giết chết Trương Hinh Nhu và những cô gái khác đã bị bắt về quy án, đang tiến hành thẩm vấn lấy lời khai.
Nghe Trần Dật Hàm nói, kẻ đó là một nhân viên hành chính của Viện Y học Đại học Huy Châu, chịu trách nhiệm quản lý vật mẫu thí nghiệm và các xác chết được hiến tặng. Thường ngày khiêm tốn, ít thể hiện bản thân, nhã nhặn với mọi người, tính tình ôn hòa, còn có cô bạn gái đã qua lại hơn năm năm, chuẩn bị sang năm tới làm đám cưới.
Nếu gã ta không phải là đối tượng đáng tình nghi nhất, tôi xem qua ảnh thì nhận ra sự tương đồng khoảng 50% với hung thủ mà tôi thấy trong mộng, tôi cũng không tài nào tin nổi một người như thế lại là kẻ giết người hàng loạt.
“Khi gây án gã ta đã cải trang. Mắt và hình dáng cơ thể đều có sửa đổi, cho nên khi cậu nhìn hình chỉ thấy giống hung thủ chút ít.” Lúc Trần Dật Hàm nói với tôi những lời này, ngữ khí rất lạnh lùng.
Anh ta nói tiếp: “Cái diễn đàn kia là đi từng bước một bồi dưỡng sát thủ, cho nhau trao đổi kinh nghiệm. Những “lính mới” sẽ được giới thiệu một vài phương pháp giết người đơn giản mà không lưu lại dấu vết. Còn có cả người hướng dẫn bọn chúng chọn mục tiêu như thế nào, hoặc chọn sẵn mục tiêu cho họ.”
Tôi cảm thấy giọng điệu của anh ta tràn đầy phẫn nộ.
Số lượng hội viên đăng kí trong diễn đàn ấy tôi nhớ là đã lên đến hàng ngàn, mặc dù phần lớn trong số ấy là “anh hùng bàn phím” chỉ biết dùng mồm bốc phét, khoe khoang bản thân đã từng giết hại không biết bao nhiêu người trong thành phố. Nhưng chỉ cần có một vài kẻ giết người hàng loạt như thế cũng đủ tạo ra sức ảnh hưởng cực kì tồi tệ rồi. Hơn nữa, số lượng sát thủ liên hoàn kiểu ấy trong diễn đàn kia không chỉ dừng lại ở con số “một vài”.
Tôi còn nhớ trên giao diện của diễn đàn đó, số lượng bài viết mỗi ngày trong mục truyện đồng nhân tuy không nhiều, nhưng tổng số lượng tất cả các bài được đăng lên đến hàng ngàn, với khoảng 20 đến 30 đề tài khác nhau. Nếu những bài ấy trước đó không được dọn dẹp, thì mỗi thành viên chỉ cần đăng quá trình giết một người của mình, gom lại sẽ cho ra một con số đủ khiến người ta phải bàng hoàng.
Tôi nghi ngờ hỏi: “Trong nước có nhiều vụ án như thế sao?”
“Đâu chỉ có trong nước, có cả thành viên người nước ngoài. Có thể nói, các nước trên thế giới đều có hội viện của chúng.” Trần Dật Hầm thở dài, “Chúng tôi còn phải liên hệ hợp tác với cảnh sát các nước khác nữa.”
Vì máy chủ của diễn đàn “Câu lạc bộ giết người” đó nằm ở nước ngoài, người quản lý lại cực kì cảnh giác, che giấu kín kẽ, cho nên từ chỗ của Trần Dật Hàm đột nhập sẽ rất khó khăn.
Nếu hung thủ giết chết Trương Hinh Nhu không phải là viên chức của Đại học Huy Châu, Đại học Huy Châu lại nằm trong thành phố Huy Châu trực thuộc tỉnh Huy Châu, một thành phố cấp I như thế, thì chỉ dựa vào lực lượng của nhà họ Trần và Trần Dật Hàm cũng không thể nỗ lực làm được gì nhiều tại một thành phố bé xíu như Đông Lương.
Diễn đàn “Câu lạc bộ giết người” lại là một đẳng cấp khác hẳn. Bàn tay của nhà họ Trần cũng không đủ dài để thò ra đến nước ngoài. Việc Trần Dật Hàm có thể làm được cũng chỉ là báo cáo lên Bộ Công an ở cấp cao hơn.
Tôi nghi ngờ Tiêu Thiên Tứ chính là người quản lý của cái diễn đàn ấy. Hiện tại nó đã chết rồi, nếu điều tra từ cấp dưới của nó thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có điều trước mắt chúng tôi vẫn chưa biết được xác của Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ đang ở đâu. Thậm chí chúng tôi cũng không rõ liệu bọn chúng có để lại thi thể hay không.
“Nếu quả thật Tiêu Thiên Tứ là quản lý của diễn đàn đó thì sau khi nó chết, chiến lược cảnh giới của diễn đàn ấy sẽ suy yếu đi rất nhiều. Vụ này chắc chẳng mất nhiều thời gian sẽ giải quyết xong.” Giọng nói của Trần Dật Hàm chất chứa nhiều mỏi mệt.
Nếu còn Tiêu Thiên Tứ, có lẽ toàn bộ cảnh sát trên thế giới hợp sức, cũng khó có thể điều tra rõ sự tình của cái diễn đàn quái ác này được, chắc phải nhờ đến cả hòa thượng, đạo sĩ, thầy trừ tà nữa mới có cơ may.
Trần Dật Hàm tốt bụng nhắc nhở: “Thi thể của Tiêu Thiên Tứ tôi sẽ cho người tìm kiếm. Trong thời gian này các cậu vẫn phải cẩn thận.”
Tôi lên tiếng đồng ý, còn hai người Quách Ngọc Khiết và Tí Còi thì gật đầu lia lịa.
Gác điện thoại xuống, chúng tôi đều thấy nhẹ cả lòng.
Tí Còi duỗi cái lưng mệt nhọc một cái, rồi nhìn qua Gã Béo: “Bạn thân mến, có mỗi cậu là phải chịu khổ, còn chúng tôi đều chỉ sợ bóng sợ gió một hồi.”
Quách Khiết hé miệng muốn nói nhưng rồi lại thôi. Có lẽ cô ấy định nói đến cái chết của Trịnh Hân Hân, không chừng còn phải nhắc đến cả Hồng Mao nữa. Có điều, chúng tôi đối với hai người này đều không thân thiết, nên Tí Còi vô tình không tính đến bọn họ.
Gã Béo cười cười, liếc mắt nhìn trộm Tiết Tĩnh Duyệt.
Tí Còi bất chợt vỗ vỗ vai Gã Béo nói lớn: “Ôi trời, mệt chết được, tôi chỉ muốn đi ngủ thôi. Ngày mai bắt đầu giờ làm tôi sẽ giúp cậu xin phép sếp già một tiếng nha. Mà người nhà cậu vẫn chưa biết chuyện đúng không?”
Gã Béo thở dài: “Chuyện này đâu nên cho họ biết.”
Hiển nhiên Gã Béo không muốn cha mẹ phải lo lắng, mà việc này nếu giải thích ra cũng quá ư là phức tạp nữa.
Tôi gật gù: “Nếu ba mẹ của cậu có hỏi đến, chúng tôi sẽ giúp cậu ứng phó.”
Gã Béo cảm ơn tôi. Tí Còi nháy mắt ra dấu hỏi: “Thế một mình cậu ở bệnh viện có ổn không?”
Gã Béo đang định trả lời thì Tí Còi liền bóp mạnh bàn tay của mình đang đặt trên vai của Gã Béo một cái. Tôi nhịn cười, liếc mắt nhìn Tiết Tĩnh Duyệt.
Cô ấy vẫn cúi đầu theo thói quen nên chẳng phát hiện động tác ranh ma của Tí Còi.
Gã Béo đã ngầm hiểu được ý, mặt đỏ bừng, ấp úng không biết trả lời thế nào.
Còn bà chị ngốc Quách Ngọc Khiết kia cũng định mở miệng nói, may mà tôi ngăn lại kịp. Quách Ngọc Khiết không hiểu gì nhìn qua tôi, tôi cũng hết cách đành bắt chước Tí Còi nháy mắt ra hiệu. Nhưng Quách Ngọc Khiết và tôi vốn không có tí ăn ý gì với nhau cả.
Trần Hiểu Khâu đằng hắng mấy tiếng: “Cũng muộn rồi, tôi về trước nhé.” Cô ấy tiện tay kéo Quách Ngọc Khiết đi, vẻ mặt tự nhiên nói với Gã Béo: “Cuối tuần tụi em lại đến thăm anh.”
Nhoáng cái nhảy vọt qua thời gian năm ngày liền, đừng nói đến chúng tôi từng đồng sinh cộng tử với nhau, dù là đồng nghiệp bình thường cũng sẽ có chút tình nghĩa.
Thế nhưng tôi với Tí Còi lại đồng thanh nói: “Cuối tuần lại đến nhé.”
Như vậy hình như hơi lộ liễu...
Tôi với Tí Còi trố mắt nhìn nhau. Gã Béo thì hồi hộp trộm liếc nhìn Tiết Tĩnh Duyệt, đúng lúc cô ấy đang đứng lên. Gã Béo bắt đầu toát mồ hôi.
Tôi lập tức ngẫm nghĩ làm sao để trọn vẹn đôi bề cái sự tình trước mắt. Có điều ở phương diện này tôi cũng chẳng có được chút năng khiếu ứng biến cấp tốc nào cả.
Bất chợt Tuyết Tĩnh Duyệt đặt một câu hỏi chẳng liên quan tẹo nào: “Anh muốn ăn chút gì không?”
Gã Béo ngơ ngác trả lời: “Anh không thấy đói.”
“Ừm…” Tiết Tĩnh Duyệt khe khẽ cúi đầu, tay vân vê vạt áo, “Từ lúc anh tỉnh dậy vẫn chưa gọi bác sĩ. Để em đi gọi nha.”
Lời vừa dứt cô ấy liền quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Cửa phòng tự động đóng lại, cả bọn mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
“Đi thôi.” Trần Hiểu Khâu điềm đạm nói, khoác tay Quách Ngọc Khiết đi ra ngoài.
Tí Còi giơ nắm tay lên nói với Gã Béo: “Cố lên!”
Tôi định thần trở lại, giơ ngón cái lên nói với Gã Béo: “Biết chớp thời cơ nha!”
Mặt Gã Béo lại đỏ lên.
Chúng tôi chào tạm biệt rồi ai về nhà nấy.
Vì mệt nhọc suốt ngày nên vừa về đến nhà tôi liền leo ngay lên giường.
Sau khi cơ thể được thư giãn, tinh thần thoải mái, tôi cứ ngỡ mình sẽ đánh một giấc ngon lành, thậm chí ngủ đến mức quên giờ quên giấc, đến giờ cơm tối sẽ bị mẹ dựng đầu dậy rồi càm ràm cho một buổi. Nào ngờ vừa khép mắt lại tôi liền nhìn thấy một khuôn mặt làm tôi vừa sợ hãi vừa căm ghét.
Tiêu Thiên Tứ đang ăn snack khoai tây, lên mạng, trên bàn ngay bên cạnh máy tính còn có một chai nước ngọt. Tiêu Chính đang nhặt rau, tiếng tivi vang lên trong phòng khách.
Hai người này giống như bao cặp cha con bình thường khác, và cảnh tượng này cũng là một khung cảnh sinh hoạt bình dị như bao nhiêu gia đình.
Muốn nói có gì đó khác lạ thì đó chính là vết thương trên cổ của Tiêu Thiên Tứ. Làn da chỗ ấy đỏ tươi như cái bớt, vòng quanh một nửa cái cổ của nó.
Tiêu Thiên Tứ đột nhiên bật cười, mặt mày rạng rỡ, thanh âm trong trẻo gọi to một tiếng “Ba”.
Tiêu Chính đi tới cửa phòng ngủ, âu yếm nhìn Tiêu Thiên Tứ, ánh mắt nhìn tới cổ của con mình, chợt bừng lên vẻ lo lắng và căm giận.
Tiêu Thiên Tứ chỉ vào màn hình nói: “Con tìm được em gái tên kia rồi, đang học lớp 12 trường trung học số Mười Tám, tên là Lâm Vân.”
Nụ cười sáng lạn của Tiêu Thiên Tứ chọc vào mắt tôi đau điếng. Vừa thoáng nghe thấy tên em gái mình, tôi liền điên tiết, tức giận muốn lao đến cho Tiêu Thiên Tứ một trận, không hề nhớ tới nó đã bị linh thể tiêu diệt rồi.
Đíng đoong!
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên khiến tôi tỉnh táo trở lại.
Cha con Tiêu Chính đều nhìn về phía cửa chính.