Cả căn phòng hoàn toàn yên lặng.
Sự việc xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ. Vừa rồi tôi vì toàn thân đau nhức mà đầu óc trống rỗng, mới chớp mắt cái đã nhìn thấy cái hũ thủy tinh vỡ vụn, rồi cả cái nhau thai bị đâm một nhát nữa.
Trịnh Hân Hân quỳ trên mặt đất, ngón tay bấu chặt lấy tấm thảm trắng muốt, cả người run lên như sốt rét. Đột nhiên cô ấy hét lên một tiếng, ôm chặt lấy lưng mình nằm lăn ra sàn nhà.
“Tại sao vẫn còn đau như vậy? Tại sao tôi vẫn còn đau… AAAAAA!”
Trịnh Hân Hân la hét vô cùng thê thảm, cả gương mặt đều méo mó do đau đớn.
Tôi hoàn hồn, vội kêu Quách Ngọc Khiết tới trấn áp Trịnh Hân Hân.
Đáng lẽ Trịnh Hân Hân đã thoát khỏi sự đau đớn rồi, nhưng kẻ tập kích đó đã chết, sự đau đớn của Trương Hinh Nhu có lẽ do không còn ký chủ nên đã quay về cơ thể Trịnh Hân Hân. Cũng không biết Trịnh Hân Hân đã nhẫn nhịn bao lâu mới tìm ra cơ hội, quyết tâm ra tay với Tiết Tĩnh Duyệt.
Quách Ngọc Khiết ra tay, rất nhanh đã có thể áp chế được Trịnh Hân Hân. Trong khóe mắt cô ấy chực đầy nước mắt, cố cắn môi thật chặt, thể hiện cảm xúc lẫn lộn trước những hành vi và việc làm của Trịnh Hân Hân.
Trần Hiểu Khâu nắm chặt cổ tay của mình, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tôi lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, “Sao rồi? Gã Béo sao rồi?”
Đầu Tí Còi đầy mồ hôi, đỡ lấy cơ thể nặng nề của Gã Béo để Tiết Tĩnh Duyệt chui ra, xem xem vết thương rồi hoảng hốt nói: “Rất sâu, tôi đang cầm máu. Chỗ này… chỗ này…”
Không cần Tí Còi nói thêm, tôi thấy dòng máu chảy ra bên thắt lưng, trong lòng cũng thấy hoảng sợ.
Hay là đụng tới cột sống rồi…
Tôi không dám nghĩ thêm nữa.
Cái nhau thai đáng chết kia tôi không thèm quan tâm nữa. Nhưng Cổ Mạch vẫn còn nhớ, rút con dao xếp đang cắm trên cái nhau thai ra, rồi vứt nhau thai lên bàn.
“Cô gái này cũng không xong rồi.” Cổ Mạch nhìn Trịnh Hân Hân nói nhỏ.
Tôi vừa nói địa chỉ cho trung tâm cấp cứu, nghe xong câu này liền hướng về chỗ Trịnh Hân Hân.
Quách Ngọc Khiết nắm cổ tay Trịnh Hân Hân từ phía sau rồi kéo cô ấy xoay người lại.
Sắc mặt Trịnh Hân Hân xám xịt. Cô ấy không còn la hét nữa nhưng lại có máu chảy ra từ đôi môi đang cắn chặt kia. Quách Ngọc Khiết cạy miệng cô ấy ra, phát hiện máu không phải từ môi cũng không phải do Trịnh Hân Hân cắn lưỡi hay má.
Quách Ngọc Khiết cuống cuồng: “Sao lại thế này? Sao ói ra máu vậy?”
Trịnh Hân Hân đảo mắt cái rồi ngất xỉu.
Quách Ngọc Khiết ôm chầm lấy Trịnh Hân Hân giữ cho cô ấy không bị ngã xuống, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi. Một tay Quách Ngọc Khiết ôm lấy Trịnh Hân Hân, tay còn lại đỡ lấy đầu. Bàn tay đó dính đầy máu tươi. Quách Ngọc Khiết run rẩy lay lay Trịnh Hân Hân, phát hiện vết máu sau lưng cô ấy. Vị trí đó chính là chỗ mà Trịnh Hân Hân kêu đau và Trương Hinh Nhu bị đâm.
Cổ Mạch thở dài, “Lần thứ hai, phản ứng càng mãnh liệt. Cô ta chết rồi, tiếp theo lại phải tiếp tục truy tìm nguyên nhân.”
“Vậy phải làm thế nào?” Tôi vô cùng lúng túng.
“Không còn cách nào. Sự việc quá nhiều, giấc mơ của cậu có chút hỗn loạn. Không biết vị Cục trưởng đó chừng nào mới có thể điều tra rõ ngọn ngành vụ thảm sát này. Lại thêm một tên Tiêu Thiên Tứ, đúng là họa vô đơn chí mà.” Sắc mặt của Cổ Mạch lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
“Anh nghĩ cách gì đi! Người của Thanh Diệp các anh chẳng phải rất chuyên nghiệp sao? Anh nghĩ cách gì đi!” Quách Ngọc Khiết ôm lấy Trịnh Hân Hân đang chết ngất mà khóc nức nở.
Cổ Mạch lắc đầu, “Chúng tôi là chuyên gia, nhưng không phải vạn năng. Nếu cái gì chúng tôi cũng có thể làm được, cô cho rằng, Diệp Tử bọn họ có biến thành như bây giờ không?”
Quách Ngọc Khiết lau nước mắt, đặt Trịnh Hân Hân nằm xuống đất, cắn răng cầm máu cho Trịnh Hân Hân.
Chúng tôi ai cũng biết, cách cầm máu này chẳng có tác dụng gì. Vết thương của Trịnh Hân Hân ngay cả y học hiện đại đều không thể cứu chữa được.
“Tôi phải đến Phòng Nghiên cứu.” Tôi nắm chặt bàn tay.
Sự việc phát triển đến mức này, người có thể giúp tôi chỉ có Diệp Thanh.
Tôi nhìn vào Cổ Mạch, “Anh đi tìm Huyền Thanh Chân Nhân đi.”
Cổ Mạch xua tay, “Tôi không thể liên hệ với lão Đạo được.”
Tôi tóm lấy cổ áo của Cổ Mạch, nghiêm nghị nói: “Kêu anh đi tìm thì hãy tìm ra người cho tôi! Tôi đã cứu mạng của anh, người của Thanh Diệp các anh đối với tôi như vậy, đối với bạn bè tôi như vậy sao?! Nếu trong số chúng tôi có ai xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ đem máy xúc tới cào nát cái Phòng Nghiên cứu của các anh! Anh, còn cả bốn người kia nữa, toàn bộ đừng nghĩ tới chuyện sống nữa!”
Cổ Mạch cười cười, “Chàng trai trẻ, đừng manh động, cũng đừng nói lớn tiếng như vậy. Nếu có thể, chắc chắn tôi sẽ cứu các cậu, Diệp Tử bọn họ cũng sẽ giống như vậy. Nhưng tôi nói rồi, chúng tôi không phải là vạn năng.”
Tôi hung hãn đấm một cái vào mặt Cổ Mạch.
Cổ Mạch ngã nhào, ói ra một ngụm máu, nhưng không có phản ứng gì.
“Chìa khóa xe của Gã Béo đâu?”
Tí Còi móc lấy chìa khóa từ trong túi của Gã Béo, ném qua cho tôi. Tôi xoay người chạy ra ngoài.
Tôi nghe loáng thoáng từ phía sau giọng nói của Trần Hiểu Khâu lạnh lùng truyền tới: “Anh đang giận ư?”
Tiếp theo đó là tiếng cười “ha ha” của Cổ Mạch.
Tôi phóng chiếc xe của Gã Béo một cách nhanh nhất, trên đường vượt qua nhiều chướng ngại vật, cũng không để ý xem đèn xanh đèn đỏ thế nào, cốt mong đến được thôn Sáu Công Nông với tốc độ nhanh nhất, rồi dừng lại bên dưới tòa nhà số sáu.
Khi tôi thở hồng hộc xông vào lầu sáu, thô bạo mở toang cánh cửa lớn của Phòng Nghiên cứu ra, tôi liền cảm nhận được sự khác lạ nơi đây.
Âm khí ở đây càng nồng nặc hơn, nồng đến nỗi như có lớp sương dầy đặc bên trong Phòng Nghiên cứu.
Tôi ngừng xông tới, lặng lẽ nhìn ngắm cảnh vật trước mắt.
Nơi sương mù dầy nhất cũng là nơi âm khí nặng nhất, chính là nơi trong cùng của Phòng Nghiên cứu. Tôi đoán nhất định cánh cửa đó đã xuất hiện rồi. Nhưng, Diệp Thanh đâu?
“Diệp Thanh! Anh mau ra đây cho tôi!” Tôi nghĩ tới thái độ không màng thế sự của Diệp Thanh thì sự tức giận lại càng gia tăng, bước chân nặng nề tiến vào bên trong Phòng Nghiên cứu, “Diệp Thanh! Diệp Thanh!!”
Đảo mắt, tôi đã đi qua văn phòng, phòng nghỉ rồi đến tới đoạn hành lang đó.
Bên trong hành lang là một màn tối đen như mực.
Trong khoảnh khắc đó tôi mới ý thức được vấn đề đã từng bị bỏ qua trong quá khứ.
Hành lang không có cửa sổ, Phòng Nghiên cứu đã bị ngắt điện rất nhiều năm rồi, cửa sổ bên trong Phòng Nghiên cứu cũng đều được dán một lớp giấy kính. Cho dù là ban ngày thì trong Phòng Nghiên cứu cũng sẽ tối mờ. Ngày trước, làm sao tôi có thể nhìn thấy bức tranh, thấy cánh cửa trong hành lang này được?
Tình hình trước mắt này mới phù hợp với hoàn cảnh nơi đây. Hành lang đáng lẽ phải tối mịt, đáng lẽ chỉ có đoạn ngay cửa mới có ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.
Bước chân của tôi dừng lại lần nữa, loại bỏ sự tức giận, lấy lại lý trí.
Tôi ý thức được Phòng Nghiên cứu bây giờ rất khác thường.
Diệp Thanh đâu?
Tại sao anh ta giống như mất tích rồi vậy?
Chẳng lẽ, anh ta đã rời khỏi Phòng Nghiên cứu rồi sao?
Phịch phịch!
Tôi giật mình một cái.
Có tiếng đập vào cửa trong màn đêm vọng lại, kèm theo tiếng gầm gừ của dã thú.
Đằng sau cánh cửa là gì?
Tôi tiến thoái lưỡng nan.
Phịch phịch!
Có âm thanh nhẹ hơn vọng lại từ phía sau.
Tôi đang quay đầu lại thì cảm giác như có một luồng gió từ đằng sau thổi tới, cánh tay bị ai đó nắm chặt rồi kéo lùi lại.
Tôi đang định phản kháng thì nghe thấy tiếng của Diệp Thanh.
“Cậu muốn chết à?”
Tôi dừng lại.
Diệp Thanh kéo tôi ra khỏi hành lang, tôi thấy lớp sương trong Phòng Nghiên cứu đang tan dần. Cánh cửa hiện ra rồi từ từ biến thành bức tranh trừu tượng.
Diệp Thanh đẩy tôi ngồi xuống ghế sô pha.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo chợt lóe rồi biến mất.
“Chỗ chúng tôi đã xảy ra chuyện rồi. Anh…” Cơn giận của tôi không biết vì sao đã tiêu biến cả. Nhớ lại lời Diệp Thanh vừa rồi, dường như tôi nghe trong giọng nói có gì đó ngoài sự tức giận, là… sự mệt mỏi?
“Tiêu Thiên Tứ không phải là vấn đề. Trở về đi.”
Diệp Thanh của hôm nay đặc biệt nhiều lời.
Anh ta nói nhiều hơn, tôi càng chắc chắn, Diệp Thanh thật là mỏi mệt.
Tôi nghĩ ngợi, không kiên trì nữa, rời khỏi Phòng Nghiên cứu.
Vừa ra khỏi Phòng Nghiên cứu thì điện thoại của tôi reo lên.
Người gọi tới là Trần Dật Hàm.
“Alo?”
“Tiểu Khâu nói cậu tới Phòng Nghiên cứu Thanh Diệp à? Có phải là Diệp Thanh đã làm gì rồi không?” Trần Dật Hàm hỏi với chất giọng trầm trọng mà vội vàng.
Tôi nhìn về cánh cửa đã đóng chặt. Tờ giấy của đồn công an vẫn còn đang dán trên đó.
“Ừm. Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Một quản lý hậu trường của Cục Chế tạo Khánh Châu đã chết rồi.” Giọng nói của Trần Dật Hàm khô khan, “Ông ta biết chuyện của Cổ Mạch, tìm người tấn công Tiểu Khâu, còn lên kế hoạch tấn công các cậu để đẩy nhanh tiến độ phá dỡ. Ngay vừa rồi, những quản lý hậu trường khác của Cục Chế tạo Khánh Châu đã nhận được những phần thi thể của ông ta.”
Tôi há hốc mồm, nhưng không phát ra được tiếng nào.