Lúc này trong đầu tôi nghĩ đến rất nhiều thứ.
Tôi vốn tưởng rằng Tiêu Thiên Tứ là người có “con mắt tinh tường, lựa chọn kẻ giết người khá dày dạn kinh nghiệm để đối phó với đám người gà mờ như chúng tôi. Nhưng nhìn thấy tin nhắn mà người quản lý diễn đàn gửi tới thì tôi biết tôi đã sai.
Tiêu Thiên Tứ có quen biết với người quản lý sao?
Tiêu Thiên Tứ chính là người quản lý sao?
Không còn nghi ngờ gì, tôi nghiêng về suy đoán thứ hai nhiều hơn.
Tôi nghĩ tới giải nhất chuyên mục truyện đồng nhân.
Một vụ án giết người hàng loạt 24 người, sát thủ không bị cảnh sát phát hiện, tại sao nó phải cần người khác giúp nó giết người? Còn cả điều kiện đi kèm mà nó đưa ra nữa, biến một người có sự nghiệp thành công, cuộc sống hạnh phúc trở thành kẻ biến thái điên cuồng giết người, người nào có thể giỏi hơn Tiêu Thiên Tứ để hoàn thành được nhiệm vụ này?
Tôi cảm thấy ớn lạnh cả người, nhìn trang diễn đàn kia, tôi bỗng dưng muốn mơ thấy những gì mà Tiêu Thiên Tứ đã trải qua trong 18 năm nay. Sau khi lớn lên, nó đã làm gì? Cái trang diễn đàn này có phải là khu trò chơi giết người do một tay nó lập ra hay không?
Sau khi kẻ tập kích nhìn thấy tin nhắn đó, im lặng một lúc rất lâu, sau đó bỗng dưng lẩm bẩm một mình, tụng niệm nội dung trong tin nhắn. Gã ta lặp đi lặp lại ba lần như vậy. Tôi nhìn thấy ánh mắt gã ta đờ đẫn ra, giống như bị thôi miên, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.
Tiêu Thiên Tứ có thể khống chế người khác từ xa sao?
Kẻ tập kích thở hắt ra một hơi, ánh mắt sáng sủa trở lại. Mở điện thoại liên hệ vài người, bắt đầu điều tra hành tung của chúng tôi.
Tôi thấy chỗ ở của người này vừa đơn giản vừa sang trọng, trên người mặc toàn đồ hàng hiệu, thì biết ngay là kẻ lắm tiền. Hiện giờ cũng tin chắc rằng với khả năng của gã ta, có thể tìm ra khách sạn chúng tôi một cách nhanh chóng.
Tôi không ngăn gã ta lại bởi vì tôi biết gã ta sẽ thất bại. Đồng thời tôi cũng muốn xem thử việc tôi bóp cổ Tiêu Thiên Tứ, xé rách thịt nó ra sẽ có ảnh hưởng gì tới “quá khứ.”
Kẻ tập kích đã nhanh chóng điều tra ra được khách sạn, sau đó cho người điều tra khắp một lượt trong khách sạn. Gã thay bộ đồ sang trọng hơn, lái xe tới cổng sau của khách sạn. Đợi một lúc, gã nhìn thấy một nhân viên phục vụ mặc đồng phục đi ra từ cổng sau, gã tiến lại gần một cách rất tự nhiên, bắt chuyện với đối phương, miệng lưỡi lưu loát, đóng vai một người đàn ông muốn cho bạn gái một bất ngờ
“Một ngàn, đổi quần áo trên người, sẽ không gây phiền phức gì cho anh đâu. Anh không tin thì có thể kiểm tra, phòng 2104 trên tầng cao nhất, bạn gái tôi Lưu Nam Nam thuê vào ngày hôm qua.” Kẻ tập kích phong độ ngời ngời, lấy ví tiền ra, đếm mười tờ tiền giấy 100 đồng, “Nếu anh giúp được, tôi có thể tăng thêm tiền.”
Nhân viên phục vụ bị thuyết phục.
Hai người lên xe đổi quần áo. Kẻ tập kích dường như rất nôn nóng, thay quần áo xong thì vội vàng rời đi, bỏ quên chìa khóa trên xe.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy xe siêu sang, mắt sáng rực lên.
Tôi có chút khâm phục kẻ tập kích này, một là khâm phục kế hoạch của gã ta, hai là khâm phục khí phách vung tiền vì sở thích của gã ta. Nếu không phải sở thích của gã ta là giết người, thì tôi còn nghĩ rằng người này thật sự là một người hào phóng rộng rãi.
Vào trong khách sạn, biểu hiện của kẻ tập kích giống như một nhân viên làm việc lâu năm trong khách sạn, nắm rõ sự bài bố trong khách sạn. Gã ta lên lầu trên, trong thang máy có một người đàn ông mặt mày tái xanh, đang xách một túi đồ.
Tôi cảm nhận được sự tức giận và muốn giết người của người đàn ông này, kẻ tập kích cũng cảm nhận được, nhìn người đàn ông đó thêm một lúc rồi cau mày.
“Cậu nhìn gì chứ? Muốn chết hả?” Người đàn ông dứ dứ nắm đấm trước mặt kẻ tập kích, vẻ mặt hung tợn.
Nhờ động tác của anh ta, tôi nhìn thấy được thứ mà anh ta đang xách là một thùng xăng. Điều này khiến tôi kinh ngạc.
Xăng sao?
Không lẽ việc cố ý phóng hỏa mà Trần Dật Hàm nói tới là do tên này làm sao?
Nhưng người này đâu phải do kẻ tập kích gọi tới đâu chứ?
Tôi đang suy nghĩ vấn đề này thì người đàn ông tính tình nóng nảy kia đã đấm một phát vào kẻ tập kích chứ không chỉ là uy hiếp nữa.
Ánh mắt kẻ tập kích lạnh băng, né người qua hé lộ sự thật bản thân có luyện võ.
Người đàn ông không đánh trúng nên càng tức giận hơn. Vứt thẳng cái túi trên tay sang một góc, xông vào kẻ tập kích.
Trong thang máy có lắp camera, đánh nhau như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của bảo vệ. Kẻ tập kích sẽ bị bại lộ.
Gã ta không còn nhẫn nhịn nữa, đánh trả lại, ép người đàn ông kia vào vách thang máy.
“Anh ơi, anh uống say rồi hả?” Kẻ tập kích cố gắng giữ thái độ của một nhân viên phục vụ, nhưng tôi có thể nhìn ra được gã ta chỉ muốn lập tức giết chết kẻ có khả năng làm hỏng kế hoạch của mình.
“Tôi không say! Tôi rất tỉnh táo! Chuyện đó... Có phải cậu cũng biết chuyện đó rồi không? Mẹ kiếp!” Mắt của người đàn ông ửng đỏ lên.
Cửa thang máy bất ngờ mở ra.
Điều này rất kỳ lạ. Thường nếu chưa tới tầng lầu của hai người họ, thì thang máy sẽ không dừng lại giữa chừng.
Hai nhân viên bảo vệ đứng trước cửa thang máy. Tốc độ phản ứng của khách sạn này quả thật khiến tôi có chút kinh ngạc.
Kẻ tập kích vẫn chưa buông người đàn ông kia ra, mà quay sang nói với hai bảo vệ đứng bên ngoài một cách rất tự nhiên: “Tâm trạng của vị này không được ổn định, các anh...”
Gã ta cúi đầu, che đi khuôn mặt của hình. Làm bộ đẩy người đàn ông ra khỏi thang máy, giao cho hai bảo vệ bên ngoài. Nhưng khi người đàn ông bị đẩy ra tới cửa thang máy, gã ta đã buông tay trước.
Người đàn ông bất ngờ nổi điên, đá văng hai bảo vệ trước mặt, rồi xoay người định đánh kẻ tập kích. Kẻ tập kích khóa chặt tay người đàn ông một cách khéo léo, nhìn như bị người đàn ông đá ra khỏi thang máy.
“Tôi đi gọi người tới!” Kẻ tập kích kêu lên một tiếng rồi chạy ra chỗ cầu thang bộ.
Rời khỏi tầm mắt của những người xung quanh, gã ta nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi liếc nhìn camera trong cầu thang.
Tôi biết vụ ồn ào kia đã thu hút rất nhiều người. Cuối cùng người đàn ông đó vẫn phóng hỏa thành công. Cho dù kẻ tập kích không biết diễn biến sau đó, nhưng cũng biết trong một khoảng thời gian ngắn bảo vệ đều bận xử lý kẻ xui xẻo bị cắm sừng tức giận mất hết lý trí kia.
Kẻ tập kích leo nhanh lên cầu thang, tới tầng lầu có phòng của Cổ Mạch, đang điều chỉnh lại hô hấp để hành động bước tiếp theo của kế hoạch thì nghe thấy tiếng chuông báo cháy. Gã ta chửi thề một tiếng rồi tăng tốc độ.
Nghe thấy tiếng chuông báo cháy, có người vừa hét vừa chạy từ trong phòng ra ngoài, đụng phải kẻ tập kích, nắm chặt lấy gã không buông. Những người khách chạy ra khỏi phòng đều nhìn thấy có một nhân viên khách sạn, cũng vội chạy lại hỏi han tình hình. Kẻ tập kích đành phải nhẫn nại bảo họ đi ra bằng lối thoát hiểm.
Có một vị khách lớn tuổi sau khi nắm lấy kẻ tập kích thì bỗng dưng phát bệnh, ngã xuống đất co giật. Mọi người xung quanh la hét bỏ chạy để lại kẻ tập kích tự xoay sở một mình.
Tôi nhìn thấy cảnh này bỗng nhiên cảm thấy tội nghiệp cho kẻ tập kích.
Quá trình giết người của gã ta thật quá gian nan.
Loại gian nan này...
Tôi bất chợt nghĩ ra.
Không lẽ là do Tiết Tĩnh Duyệt?
Vận may của Tiết Tĩnh Duyệt đi kèm với những chuyện xui xẻo của người khác. Vốn dĩ cô ấy phải bị xui xẻo theo, nhưng mỗi lần như vậy đều có bất ngờ xuất hiện, và tránh được xui xẻo.
Kẻ tập kích vô cùng tức giận, đến khi nhân viên phục vụ thực sự của khách sạn tới gã mới có thể thoát ra được. Gã vội vàng đi tới phòng của Cổ Mạch và gõ cửa.
Lúc đó bất luận như thế nào chúng tôi cũng không mở cửa.
Khi ấy tôi chỉ nhìn thấy biểu hiện của kẻ tập kích qua mắt mèo trên cửa, còn có cả những người khách được sơ tán. Lúc đó tôi không nhìn thấy được nhân viên phục vụ của tầng này đã sinh lòng nghi ngờ kẻ tập kích.
Liên tục gặp phải cản trở và phiền phức linh tinh, thời gian lại gấp gáp, có lẽ cũng có một phần là do âm khí của Tiêu Thiên Tứ gây ảnh hưởng cho nên kẻ tập kích bắt đầu mất bình tĩnh, gã ta lựa chọn một người khiêu chiến với cả đám người chúng tôi.
Tôi nhìn thấy cửa phòng khách sạn mở ra, biết được diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Chỉ là, nếu như việc phóng hỏa không phải do người của kẻ tập kích gây ra mà chỉ là trùng hợp. Vậy thì Tiết Tĩnh Duyệt bị trật khớp là để tránh điều gì?