Đã qua 12 giờ đêm.
Mấy người chúng tôi đều không về nhà, tất cả đều ở trong căn phòng khách sạn của Cổ Mạch.
Sau khi giãy dụa một lúc lâu thì Trịnh Hân Hân đã thấm mệt và ngủ say rồi.
Mặc dù xét về sức chiến đấu thì Quách Ngọc Khiết là người mạnh nhất trong chúng tôi, còn Tiết Tĩnh Duyệt thì được nữ thần may mắn bảo vệ nên luôn có thể hóa dữ thành lành. Nhưng là đàn ông, mấy người chúng tôi vẫn rất ga lăng phong độ bảo họ đi ngủ, để chúng tôi canh gác.
Ông chú Cổ Mạch này không hiểu một chút gì là ga lăng hay phong độ cả, nằng nặc đòi đi ngủ, gọi nhân viên khách sạn mang tới một tấm nệm. Quách Ngọc Khiết thể hiện sức mạnh quái dị của mình khiến Cổ Mạch đành phải bảo nhân viên khách sạn đặt tấm nệm ở phòng khách, sát vào bên cạnh sô pha, không thể tắt đèn, chỉ có thể dùng chăn trùm kín đầu lại ngủ. Khả năng thích ứng của anh ta quả thật không tồi, mấy giây trước vẫn còn trách móc chúng tôi không kính trọng người già, vậy mà một giây sau đã ngáy o o rồi.
“Có khi nào gã ta đi vào phòng ngủ bằng cửa sổ không?” Gã Béo lo lắng nhìn sang cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.
“Nếu gã ta hóa thân thành điệp viên 007 thì mấy người chúng ta ngoan ngoãn chờ chết đi.” Tí Còi ngáp ngủ.
Cửa sổ khách sạn là loại cửa sổ kiểu Pháp1, không thể mở được. Nếu Tiêu Thiên Tứ có thể nghĩ ra cách để “sát thủ” phá cửa sổ đi vào thì trình độ kỹ thuật phải cao lắm, giống như Tí Còi nói, chúng tôi chỉ có thể chờ chết mà thôi.”
1 Bậu cửa sổ đặt trên sàn
Khoảng hơn 1 giờ sáng thì đám người Quách Ngọc Khiết đều đã ngủ, đến 2 giờ thì khách sạn bỗng nhiên vang lên tiếng chuông báo động.
Cổ Mạch vừa rồi vẫn còn ngáy o o vậy mà chỉ trong phút chốc lập tức ngồi bật dậy, không hề có chút nhập nhèm như người mới tỉnh ngủ.
“Là tiếng chuông báo cháy. Ác thật đấy.” Tí Còi mắng một tiếng.
Quách Ngọc Khiết và Tiết Tĩnh Duyệt từ trong phòng ngủ đi ra. Quách Ngọc Khiết còn hơi lơ mơ, nhưng Tiết Tĩnh Duyệt thì lại thấp thỏm lo âu.
Có tiếng gõ cửa ngoài phòng khách, tất cả chúng tôi đều căng thẳng.
“Anh Cổ, khách sạn xảy ra hỏa hoạn, hiện giờ phải sơ tán tất cả khách ở trong khách sạn, phiền các anh rời khỏi khách sạn theo sự chỉ dẫn của nhân viên chúng tôi.”
Tiếng nói của người ở bên ngoài rất rõ ràng, nghe giọng điệu và nội dung thì giống như là một nhân viên phục vụ.
Nhưng chúng tôi đều không dám sơ suất.
Cổ Mạch đáp lại, “Chúng tôi sẽ đi ra ngoài ngay.”
Tôi khẽ đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài thông qua mắt mèo gắn trên cửa, không khỏi cảm thấy đắng lòng quay lại lắc đầu với những người khác.
Ngoài cửa thật sự là nhân viên phục vụ của khách sạn, nhưng anh ta cứ đứng im ở ngoài cửa, khuôn mặt không biểu cảm, giống như có chút bực bội khó chịu.
Cốc cốc! Rầm rầm rầm!
“Anh Cổ, vui lòng nhanh chóng ra ngoài! Anh như vậy rất là nguy hiểm, vui lòng đi theo tôi ra khỏi khách sạn.”
“Đi con mẹ nhà cậu đó! Tôi đang mặc quần áo đây này. Tôi có chân tôi tự đi được, cậu lo đi bế lão già ngồi xe lăn phòng bên cạnh đi!” Cổ Mạch trả lời một cách thô lỗ, nhưng vẻ mặt lại như không có gì.
Tôi không biết khả năng diễn suất này của anh ta là bẩm sinh hay là nhờ làm đạo diễn lồng tiếng nên luyện thành nữa.
“Ông Lý đã được đồng nghiệp của tôi đưa xuống rồi.” Người ngoài cửa rất bình tĩnh.
Tôi nhìn Cổ Mạch với ánh mắt kinh ngạc.
Cổ Mạch bĩu môi: “Phòng bên cạnh là một lão già, thuê khách sạn ở cùng một cô tình nhân bé bỏng.”
Người ngoài cửa tiếp tục hối thúc: “Anh Cổ, tầng này chỉ còn các anh nữa thôi.”
Tôi chú ý tới tình hình bên ngoài, quả thực có người vội vã đi ngang qua nhân viên phục vụ, giống như những người khách được sơ tán.
“Lên luôn đi.” Quách Ngọc Khiết nắm chặt nắm đấm.
“Đừng kích động.” Tí Còi vội vàng kéo cô ấy lại.
Cổ Mạch chỉ vào Trịnh Hân Hân đang nổi nóng do bị đánh thức, “Đóng cửa thả chó là được rồi.”
Tất cả chúng tôi đều đơ ra.
“Anh nói gì cơ?” Quách Ngọc Khiết không hài lòng.
“Xem thử cái cô Trương Hinh Nhu đó lợi hại hay là Tiêu Thiên Tứ lợi hại.” Cổ Mạch nói.
“Nhưng cô ấy đâu có chịu sự kiểm soát của chúng ta?” Tí Còi phản đối.
Trịnh Hân Hân không phải là một người điên hoàn toàn mất hết lý trí. Cô ấy rên rỉ, vội vàng nói: “Tôi sẽ đánh gã. Các anh thả tôi ra, tôi đi đánh gã.”
“Chuyện này đâu phải là chỉ cần đánh một cái là có hiệu quả liền.” Gã Béo cũng phản đối.
Trịnh Hân Hân cầu xin: “Xin các anh thả tôi ra để cho tôi được giải thoát. Tôi thật sự chịu không nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ sụp đổ mất.”
Cổ Mạch tiến lên phía trước, mở sợi dây thừng đang trói trên người Trịnh Hân Hân.
Sợi dây thừng này là đồ của Cổ Mạch. Trên tay tôi, Gã Béo và Tí Còi vẫn còn cây gậy kích điện mà Cổ Mạch đưa cho. Ý thức phòng bị của anh chàng này thật không còn gì để nói cả. Nếu chỉ nhìn vào quá trình anh ta gia nhập vào Thanh Diệp và những vụ án của Thanh Diệp thì hoàn toàn không ngờ được rằng con người vô tâm này lại chuẩn bị nhiều vật dụng như vậy.
Sau khi Trịnh Hân Hân được mở trói, Cổ Mạch giật lấy cây gậy kích điện trên tay Gã Béo đưa cho Trịnh Hân Hân, ý bảo cô ấy đi mở cửa.
Tôi nhìn Trịnh Hân Hân kìm nén cơn đau, cả người lom khom, không giống như đang muốn tấn công chúng tôi nên cũng cảm thấy yên tâm một chút.
Nghĩ tới hai người xui xẻo trước Trịnh Hân Hân, dường như họ cũng không hoàn toàn mất đi hết lý trí, họ đều không tấn công người thân bên cạnh. Nếu không phải do lúc này chúng tôi đang phải chịu sự uy hiếp của Tiêu Thiên Tứ nên buộc phải trói Trịnh Hân Hân lại thì Trịnh Hân Hân cũng không xem chúng tôi là mục tiêu để tấn công.
Tôi hít thở sâu, đưa tay ra hiệu với những người khác, đếm tới ba, mở vụt cửa ra. Tôi thuận theo tư thế nấp sau cánh cửa, tay nắm chặt cây gậy kích điện.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy tình trạng trong phòng, không đi vào trong mà chỉ đứng ngoài nói: “Anh Cổ, cả những người khác nữa, vui lòng đi theo tôi nhanh lên.”
Tiếng chuông báo động vẫn đang vang lên inh ỏi, buộc người ta phải nói lớn tiếng.
Cổ Mạch làm bộ dìu đỡ Trịnh Hân Hân, “Chỗ chúng tôi có người không được khỏe. Anh tới đỡ giúp một tay đi.”
Nhân viên phục vụ nheo mắt nhìn Cổ Mạch, rồi lại nhìn sang những người khác trong phòng.
Phải nói rằng khả năng diễn xuất của mấy người chúng tôi thật chẳng ra làm sao cả.
Trịnh Hân Hân đang run rẩy, ngã từ trên ghế xuống đất.
Lúc này nhân viên phục vụ nhếch mép cười lạnh, đi vào trong phòng.
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Người lái xe đâm vào chúng tôi giống như một người điên hoàn toàn, bỏ mặc tất cả, còn người này lại không giống thế. Lúc anh ta bước vào trong phòng, thái độ giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, vừa ung dung lại vừa bất cần. Tôi nhìn thấy bàn tay anh ta buông xuống dưới nắm lại thành đấm, tư thế đó khiến tôi cảm thấy có chút quen thuộc.
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một hình ảnh, mạnh mẽ mở gậy kích điện, nhào tới đâm thẳng vào người kia.
Hành động này của tôi khiến cho tất cả những người khác đều bất ngờ, nhưng tên phục vụ đó có sự phòng bị trước, anh ta xoay người khóa chặt lấy tay của tôi, tay còn lại bật ra con dao bấm.
Tôi đã dự đoán trước điều này, lúc đột kích không thành thì giơ cao tay bắt lấy tay của nhân viên phục vụ.
Về khoản đánh nhau thì tôi quá kém cỏi. Tôi đưa tay ra nắm, không nắm trúng cổ tay một cách chuẩn xác giống như đối phương mà là nắm phải lưỡi dao. Tôi cắn chặt răng không buông tay. Tôi biết một khi buông tay ra thì đối phương sẽ đâm cho tôi một nhát.
Những người khác cũng kịp thời phản ứng.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy tôi nắm con dao, trong ánh mắt vụt lóe lên sự ác độc, hét lớn lên, ra tay mạnh hơn.
Trò đấu vật này cũng không phải là sở trường của tôi.
“Đừng bật gậy kích điện.” Cổ Mạch nhắc nhở một câu.
Lúc này Trịnh Hân Hân đã lao tới, dùng gậy kích điện đâm mạnh vào nhân viên phục vụ một nhát.
Gậy kích điện vẫn chưa được bật, nếu không thì lúc này tôi và gã ta đều nằm co giật dưới đất rồi.
Gậy kích điện vẫn chưa bật nên cú đâm của Trịnh Hân Hân chỉ là một cái vỗ nhẹ không hề hấn gì đối với người đàn ông kia.
Quách Ngọc Khiết bồi thêm một nhát, lúc này mới khiến cho người đàn ông này ngất xỉu.
Trịnh Hân Hân thở hổn hển, tay sờ vào vùng eo sau, vẻ mặt như được giải thoát.
“Anh Kỳ, anh không sao chứ?” Tí Còi quan tâm hỏi tôi một câu.
Tôi đỡ bàn tay đang chảy máu, gượng cười nói: “Vẫn ổn.”
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi. Gã ta có thể sẽ phóng một mồi lửa thật đấy.” Cổ Mạch nói xen vào.
“Còn tên này thì sao?” Quách Ngọc Khiết chỉ vào người đàn ông đang ngất xỉu.
“Vứt đó đi.” Cổ Mạch trả lời một cách không quan tâm.
Chúng tôi đang định đi ra ngoài, Gã Béo đi sau một bước, sau lưng có một âm thanh vang lên.
“Cô Tiết, cô không sao chứ?”
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Gã Béo đang dìu Tiết Tĩnh Duyệt bị bỏ lại phía sau.
Tiết Tĩnh Duyệt bị ngã một cái, có vẻ như chân bị trật khớp khá nặng. Cô ấy hít một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi.
Tôi ý thức được điều gì đó.
“Chúng ta... vẫn ở lại chỗ này đi.” Tiết Tĩnh Duyệt nhỏ giọng nói.