Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2017

Tôi nhìn lướt qua bọn họ một lượt, tập trung quan sát kĩ càng vẻ mặt của mỗi người.

Biểu cảm trên mặt bọn họ vẫn là những biểu cảm quen thuộc trước đây.

Chân2thành trong ánh mắt mỗi người đều không giống là giả.

Tình cảm này không phải là thứ tình cảm dành riêng cho “cơ thể” này, mà là một thứ tình cảm chân thật.

Tay7tôi khẽ run lên, nhớ lại cái cảm giác năng lực bị rút cạn.

Thật ra cái cảm giác này vẫn còn đọng lại trong cơ thể tôi, khiến cho cơ thể và linh1hồn của tôi đều phát đau, nhưng bây giờ, cái cảm giác đau chân thật thế này làm tôi cảm nhận được rằng mình còn sống, cảm nhận được tất cả mọi thứ7đều là thật cả.

Tôi bỗng cảm thấy có chút sợ hãi.

Khác với cảm giác sợ hãi trước đây, bây giờ tôi đang sợ rằng tất cả mọi chuyện này đều chỉ là một0giấc mơ thôi. Sau khi tỉnh dậy, mọi thứ đều sẽ trở lại bình thường.

Thậm chí tôi còn không dám tuỳ tiện lên tiếng thăm dò bọn họ như trước đây, sau đó tự kể hết mọi chuyện ra.

Kể hết mọi chuyện ra, rất có thể sau khi tỉnh dậy, tôi sẽ bị sửa đổi kí ức như trước đây vậy.

Tôi siết chặt nắm đấm.

“Anh Kỳ… Anh không sao chứ?”

“Anh?”

Gã Béo, Tí Còi và cả em gái đều bu sang đây với vẻ lo lắng, Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu cũng đứng bên giường bệnh, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt họ.

Bọn họ hành động rất cẩn thận, trông như đang e sợ điều gì đó.

“Không có gì, không sao. Chỉ cảm thấy rất mệt. Năng lực dùng cạn rồi…” Tôi cố gắng thả lỏng người, nói với vẻ bình thản.

Tôi đang đợi câu trả lời từ bọn họ.

“Tụi tôi cũng nghĩ vậy…” Tí Còi muốn nói nhưng lại thôi.

Trần Hiểu Khâu hỏi: “Anh đã tiêu diệt thị trấn đồ chơi rồi à?”

Tôi cúi mặt xuống, nói với vẻ chậm rãi: “Không biết… Năng lực đều giải phóng ra ngoài hết, kết quả thế nào… Không biết nữa… Thanh Diệp…”

Tôi nói một cách ngập ngừng, trưng ra vẻ yếu ớt.

Tôi đang yếu thật, muốn nói chuyện lớn tiếng cũng không được, nhưng mà cái kiểu ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi này là do tôi giả bộ thôi.

Bọn họ không hề nghi ngờ gì.

Bọn họ sẽ không nghi ngờ tôi.

Tí Còi và Gã Béo đồng loạt thở dài, khoé mắt Quách Ngọc Khiết đỏ hoe.

“Chỉ mới khám nghiệm vết máu trên ghế sofa trong khách sạn, xác định là của Lưu Miểu. Với lượng máu chảy ra nhiều như thế, Lưu Miểu chắc chắn không thể còn sống sót được.” Trần Hiểu Khâu kể lại cái sự thật này với giọng điệu bình thản.

Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Cái quá khứ này không hề thay đổi.

Những thứ mà tôi thay đổi rất nhiều, nhưng cũng rất có hạn.

Đám người Thanh Diệp vẫn chết rồi.

Tôi nghĩ đến cánh tay đỡ tôi lại lúc nãy.

Là Diệp Thanh nhỉ.

Diệp Thanh…

Đến cuối cùng tôi cũng đã gục ngã, tôi vẫn còn quá yếu.

Nếu như có thể cố gắng thêm một chút nữa, nói không chừng cái sự thật này cũng đã thay đổi rồi.

Có thể ảnh hưởng đến nhiều thứ hơn nữa…

Tôi bắt đầu trầm tư suy nghĩ, muốn xác nhận lại tình hình hiện giờ.

Lúc này y tá đi vào, nhắc nhở là chỉ có một người thăm nuôi được ở lại thôi.

“... Để người bệnh nghỉ ngơi thôi. Trong phòng bệnh chỉ được một người ở lại. Những người khác đi về đi. Thời gian thăm bệnh đã hết rồi.” Cô ta nhắc đi nhắc lại vài lần, nhìn mọi người trong phòng, hối thúc bọn họ ra về.

Tí Còi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Vậy, anh Kỳ, anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Tụi tôi về trước đây.”

Em gái nắm lấy tay tôi, chào tạm biệt bọn họ.

“Em cũng về nhà trước đi.” Tôi kéo tay em gái ra, vỗ nhẹ lên cánh tay em gái: “Anh không sao, anh muốn ngủ một lát.”

“Dạ…” Em gái có hơi chần chừ.

Quách Ngọc Khiết nắm lấy tay em gái: “Em cũng đã trông nom hết vài hôm rồi. Không sao đâu. Nằm trong bệnh viện, có chuyện gì được chứ?”

Em gái gật đầu, nói với tôi: “Vậy tối em mang cơm cho anh. Anh muốn ăn món gì?”

“Cơm trong bệnh viện là được rồi. Em dành thời gian ở bên cha mẹ đi.”

“Dạ, em hiểu mà, anh yên tâm đi. Hai người họ vẫn chưa biết chuyện này. Yên tâm đi.” Em gái khẽ gật đầu.
Tất cả mọi người đều ra về hết.

Trần Hiểu Khâu - người nhạy bén nhất cũng không có nói gì.

Không hề nghi ngờ tôi, cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Chắc là, không có vấn đề gì…

Tôi suy nghĩ một hồi, sau đó ngồi dậy mở ngăn kéo ở tủ đầu giường ra.

Điện thoại đúng thật đang nằm trong đó.

Còn là cái điện thoại mà tôi mới mua.

Lịch sử đặt mua vé máy bay, lịch sử thuê xe, sau đó còn có lịch sử cuộc gọi, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, không có cuộc gọi nào bắt máy cả.

Tôi lại lục lọi một hồi trong ngăn kéo, hộ chiếu vẫn còn. Tôi đích thật là đã về nước bằng con đường bình thường.

Đây không phải là đang đi lại trong cảnh mộng, cũng không phải là hồn lìa khỏi xác, tôi đâu thể nào, hoặc nên nói là, bất kì con ma nào cũng không thể kéo theo một cái xác nhập cảnh mà còn có thể có lịch sử nhập cảnh bình thường.

Tôi không phải tự mình đi về, nhưng dường như phương thức quay về lại không có gì bất thường cả.

Tôi không hiểu lắm về vấn đề này, nhưng lại không dám chắc là có được hỏi vấn đề này không.

Tầm mắt tôi nhìn lướt qua tờ lịch.

Ngày tháng…

Tôi sững người ra, nhìn lên ngày tháng ngày hôm nay.

Tôi đã hôn mê hết bốn ngày, sáng sớm hôm nay mới về nước, ít nhất có hai ngày ở lại thị trấn Morris.

Trong hai ngày này đã xảy ra chuyện gì?

Tôi nhớ đến cái bàn tay đè lên tay tôi kia.

Tôi nhìn xuống mu bàn tay mình, nhớ lại về cái cảm giác đó, tôi không dám chắc là đó có phải Diệp Thanh hay không.

Rất có thể đó là Diệp Thanh. Nhưng lúc đó tôi lại không cảm nhận được âm khí của anh ta.

“Diệp Thanh?” Tôi kêu lên, ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Cái bóng người tôi nhìn thấy lúc nãy đã đứng ngay cái vị trí đó.

Là Diệp Thanh sao?

Không có âm khí, Diệp Thanh đang gặp phải rắc rối gì sao? Hay là bản thân anh ta đã thay đổi rồi?

Tôi thở hắt ra một hơi, cảm thấy nhức hết cả đầu.

Lúc này, có ai đó gõ cửa phòng bệnh.

Tôi nhìn về phía cửa phòng, lên tiếng mời vào, để hộ chiếu và điện thoại sang một bên.

Người mở cửa đi vào là Trần Dật Hàm.

Tôi nhìn về phía Trần Dật Hàm với vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn ra phía sau anh ta, không thấy có cảnh sát nào khác.

Trần Dật Hàm đưa tay đóng cửa lại, nói với vẻ bình thản: “Chỉ có một mình tôi thôi. Những việc mà cậu làm ở nước ngoài, bây giờ sẽ do tôi phụ trách điều tra.”

Tôi sững cả người ra.

“Để đưa cậu về từ nước ngoài, chúng tôi đã phải tốn rất nhiều công sức đấy. May mà cái tổ chức thầy trừ ma đó đã tiêu đời rồi, ở nước ngoài không còn tổ chức quái dị lớn mạnh nào khác. Cũng không có người trong giới quái dị ở thị trấn Morris, chỉ bằng con đường ngoại giao bình thường là đưa cậu về được rồi.” Trần Dật Hàm vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống: “Bọn cháu gái tôi không biết chuyện này. Cậu quả thật đã gây ra một chuyện lớn đấy, người dân ở đó đều đã nhìn thấy hết rồi, chuyến bay, lịch sử thuê xe của cậu đều là bằng chứng.”

Tôi ngồi nghe những lời này của Trần Dật Hàm trong im lặng.

Anh ta trông như đang than phiền, nhưng lại không hề nói với giọng điệu than phiền, chỉ là đang kể lại một sự thật mà thôi.

“Tôi biết là năng lực của cậu có tác dụng rất mạnh, cũng rất hữu dụng. Cậu muốn bảo vệ cho những người xung quanh, trước giờ cũng luôn cố gắng giảm bớt nguy hiểm, tất cả mọi chuyện đều chỉ do một mình cậu giải quyết, cùng lắm là thêm đám người Thanh Diệp. Tôi vốn rất đồng tình với cách làm của cậu, tôi cũng không muốn Tiểu Khâu gặp nguy hiểm. Nếu như có ai có thể gánh vác những chuyện này, vậy thì tốt quá rồi.” Trần Dật Hàm nói.

“Đám người Thanh Diệp thiệt mạng, cậu rất giận dữ, cậu đã mất đi những người bạn sát cánh bên nhau.” Anh ta khựng lại một hồi, sau đó nói với tôi một cách nghiêm túc: “Nhưng dù thế nào đi nữa thì đây cũng không phải là nguyên nhân cho cậu làm liều.”

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi: “Lần này nếu không phải do nhóm Tiểu Khâu không liên lạc được với cậu, bọn họ phát hiện ra vẻ khác thường của cậu, nhờ tôi trông chừng, nếu không phải do thị trấn Morris khá hẻo lánh, cộng với việc lần trước các cậu đến Thysente đã làm thay đổi chỗ đó, nếu không phải do tôi lập tức tập hợp mọi nguồn lực, đưa cậu về từ bệnh viện nước ngoài… Cậu có thể tưởng tượng ra được hậu quả của việc này không? Nếu như cậu bị người ta khống chế, thậm chí là…”

“Nếu như tôi mất mạng, người gặp rắc rối không phải chúng ta, mà là bọn chúng.” Tôi cắt ngang lời Trần Dật Hàm, khẽ lắc đầu: “Cục trưởng Trần, cám ơn sự quan tâm và giúp đỡ của anh. Nhưng chuyện lần này… Bọn chúng muốn giết tôi, nhưng mà không thể giết tôi bằng cách này được. Tiếp theo đây hắn chắc hẳn sẽ nghĩ cách khác để ngăn tôi lại.”

Tôi nhìn xuống tay mình: “Tôi cần biết vị trí của cổng ra vào dị không gian. Cái nào cũng được cả. Sau khi tôi khoẻ lại sẽ xuất phát đến đó. Nếu như anh muốn giúp tôi thì hãy giúp tôi chuyện này đi.”

Tôi cũng nói với Trần Dật Hàm một cách nghiêm túc: “Tôi biết phải làm như thế nào rồi.”

Diệp Thanh lầm rồi.

Hoặc có thể là, Diệp Thanh đã biết được cách giải quyết chính xác, nhưng anh ta đang đợi tôi tự phát hiện ra.

Tôi có thể cảm nhận được rằng, trong một khoảnh khắc đó, sức mạnh của mình lớn mạnh vô cùng.

Nhưng mà, vẫn còn chưa đủ.

Còn phải mạnh hơn nữa.

Lần sau, phải để cả cái thế giới này trở về như cũ.

Một thế giới không có ma quỷ, không có hiện tượng quái dị!