Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2012

“Anh là ai?” Có người lên tiếng hỏi.

Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Nguyễn Hàn. Nhưng đây không phải là người mà tôi muốn tìm.

Tôi tiếp tục đi vào trong, quan sát những người trong phòng làm việc.

Hai người đàn ông đứng chắn trước mặt tôi: “Này, anh không thể đi vào trong!”

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Anh muốn làm gì?”

Hình như bọn họ không hề e sợ gì trước hành động lúc nãy2của tôi. Mặc cho vừa mới nhìn thấy một người đồng nghiệp biến mất ngay tại chỗ, bọn họ vẫn dám ra tay ngăn tôi lại.

Người trước mặt này là người sống, nhưng mà trên người lại có thêm dây xích của ma cổ trang.

Tôi cảm thấy bực bội, vung tay lên, bắt lấy sợi xích khổng lồ do nhiều sợi xích hợp thành. Chỉ tốn có một giây thôi, tôi đã có7quyết định của riêng mình rồi.

Tôi không cần người sống.

Tôi phải tìm ma ở đây, những con ma đi theo ma cổ trang đến từ thế giới tương lai.

Tôi nghe thấy có tiếng thét chói tai quái dị, tiếng rống hoảng sợ.

Có người nhảy bổ đến từ phía sau lưng tôi, nhưng trước khi chạm được vào người tôi thì đã bị biến mất rồi.

Phòng làm việc đột nhiên trở nên yên ắng1hẳn.

Nguyễn Hàn khẽ lùi về sau một bước, lưng tựa vào cánh cửa phòng làm việc.

“Tôi tìm ông chủ ở nơi này, quản lí ở nơi này. Chắc là anh biết chứ nhỉ? Người biến anh thành ma là ai?” Tôi hỏi Nguyễn Hàn.

Nguyễn Hàn run cầm cập, chỉ có thể phát ra được tiếng cạch cạch do hai hàm răng va vào nhau, mãi vẫn không lên tiếng trả lời. Sắc mặt7anh ta xanh xao, mắt trừng to, có thể nhìn thấy tròng mắt đang khẽ đảo qua đảo lại trong hốc mắt.

Tôi nhìn chằm chằm về phía anh ta một hồi, không đợi được câu trả lời từ anh ta và lại bắt đầu cảm thấy bực bội.

Cái cảm giác buồn bực này cứ bủa vây tôi, làm tôi cứ mãi nhớ về cái chết của đám người Thanh Diệp, nhớ về Mộc0Ca, Mộc Ái mà tôi không thể cứu được.

Lời nhận xét của ma cổ trang về tôi cứ hiện mãi trong đầu.

Tôi vốn nên chấp nhận điều này từ lâu rồi, ngay cả bản thân tôi cũng đồng tình với lời nhận xét của nó.

Nhưng mà khi nghĩ đến cái khả năng có thể xảy ra kia, tôi lại không thể bình tĩnh lại được.

Cái chức danh đấng cứu thế này là do nhóm Diệp Thanh căn cứ vào năng lực mà gán lên người tôi. Tôi vốn không muốn nhận, cũng chưa từng nghĩ đến việc giải cứu thế giới, không hề nghĩ rằng mình sẽ giải cứu được thế giới.

Nhưng nếu như chỉ có như thế mới có thể khiến mọi thứ trở lại bình thường…

“Ông Dương không có ở đây. Chỗ này thường ngày đều do chúng tôi quản lí.”

Tôi nghe thấy có tiếng nói phát ra từ cuối hành lang và quay đầu nhìn sang đó.

Nguyễn Hàn trông như đã trút được gánh nặng, ngồi phịch xuống đất.

Tôi không thèm đếm xỉa đến anh ta nữa, từng bước đi qua đó.

Người đàn ông mặc áo da tôi từng thấy trong giấc mơ và người phụ nữ phỏng vấn Nguyễn Hàn, Triệu Hàng đang đứng ở đấy.

Xem ra hai người đó không quen biết tôi. Cái cảm giác không quen biết này, không chỉ là do chúng tôi chưa từng gặp mặt bao giờ mà còn do họ chưa bao giờ nghe ai nhắc đến tôi.

Không phải là do tôi tự cao tự đại cho rằng những con ma này phải biết mặt tôi và xem tôi là kẻ thù cuối cùng mà là trong thực tế, e rằng tôi chính là kẻ thù cuối cùng của bọn chúng. Chỉ là do mọi thứ đều đã thay đổi, con ma chuyển phát nhanh cũng không quen biết tôi, chỉ còn ma cổ trang là còn nhớ tất cả mọi chuyện mà thôi.
“Tôi muốn biết hết tất cả mọi chuyện. Mấy người đến từ đâu, tại sao lại đến đây, đến đây định làm gì. Tất cả mọi chuyện.” Tôi giơ tay lên, nắm lấy sợi xích trong không khí.

Hai con ma nhìn tôi với vẻ bình thản.

“Không tự giới thiệu về mình trước sao? Người có năng lực. Cậu là người đầu tiên xông thẳng vào chỗ này đấy…” Người đàn ông mặc áo da lên tiếng.

“Trả lời câu hỏi của tôi.” Tôi cắt ngang lời anh ta.

Tôi vừa dứt lời, một cái lỗ đen liền xuất hiện ngay phía sau hai người. Có vài cánh tay thò ra từ trong đó, muốn bắt lấy cơ thể của họ.

Hai người quay đầu nhìn ra sau, sắc mặt không có thay đổi gì mấy.

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có một người sở hữu nhiều siêu năng lực như thế. Cậu rất là thú vị, rất có tài năng. Thay vì làm một con người bình thường, chi bằng gia nhập vào chỗ chúng tôi. Trong chỗ chúng tôi có rất nhiều người sở hữu siêu năng lực. Người thức thời là trang tuấn kiệt. Thời đại đã thay đổi rồi…” Người phụ nữ kia bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.

So về năng lực của thuộc hạ, con ma chuyển phát nhanh không bằng ma cổ trang thật.

Tôi không cắt ngang lời của cô ta mà chỉ phát ra nhiều năng lực hơn nữa.

Những cánh tay trong lỗ đen kia như đã được cởi trói vậy, bắt lấy tứ chi của người phụ nữ, vòng qua phần eo của cô ta, kẹp lấy cổ cô ta, còn những cánh tay còn lại thì đều đang nắm lấy tóc của người phụ nữ.

“Á!” Người phụ nữ phát ra một tiếng kêu, rất nhanh sau đó, cả khuôn mặt đều bị những cánh tay che phủ hết.

Cô ta vùng vẫy một hồi, sau đó bị kéo vào trong hư không.

Cả cái lỗ đen đó cũng biến mất theo.

Tôi nhìn về phía người đàn ông mặc áo da.

Người đàn ông mặc áo da khẽ phát ra một tiếng huýt sáo.

“Đủ tàn nhẫn! Được rồi, được rồi! Trả lời câu hỏi là được chứ gì. Chúng tôi đến từ Bồng Lai Tiên Cảnh.”

Tôi cau mày lại.

Người đàn ông mặc áo da giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng: “Xin lỗi, có vẻ như cậu không hiểu. Địa bàn của ông Dương được gọi là Bồng Lai Tiên Cảnh. À, chính là cái tên này đấy. Lúc tôi được ông Dương đưa đến đó thì chỗ đó đã được hình thành từ lâu rồi, có rất nhiều ma và con người sống ở đấy. Cũng gần giống như ở chỗ này vậy, nhưng thứ mà Bồng Lai Tiên Cảnh bán không phải là hệ thống livestream mà là các tour du lịch. Có rất nhiều người nghe tên và tìm đến đấy.” Người đàn ông mặc áo da đút hai tay vào túi quần: “Cậu hỏi chúng tôi từ đâu đến, chắc là đã biết được khá nhiều chuyện rồi chứ. Ít nhất biết được những cái cổng ra vào kia chứ?”

Tôi không trả lời.

“Chỗ chúng tôi không giống như chỗ này. Không bình yên như thế, có rất nhiều những kẻ hung hăng, tàn bạo. Cũng có không ít những ma vương thân thiện, hiền lành. Ông Dương thuộc kiểu người thứ hai, vả lại còn biết lo cho thuộc hạ. Ông ấy cũng rất tinh mắt, tự lựa chọn thuộc hạ cho mình. Ông ấy rất mạnh, không cần phải sợ những ma vương khác, cũng không cần phải sợ bọn quái vật kia. Vì vậy, có rất nhiều người nghe tên và tìm đến ông ấy. Những người đó cần phải tham gia một bài kiểm tra. Qua được bài kiểm tra rồi mới có thể dọn vào ở trong Bồng Lai Tiên Cảnh. Ha! So với lúc đó thì bây giờ dễ dàng hơn nhiều rồi. Chúng tôi cũng được xem là đã nhập gia tuỳ tục.”

Người đàn ông mặc áo da nói với vẻ bình thản.

“Hai thế giới…” Tôi bỗng thấy lòng nặng trĩu.

“Ừ, giống như có hai thế giới vậy. Vì vậy tôi cảm thấy rất may mắn khi được điều đến đây. Nếu không gặp phải cậu thì càng may mắn hơn.” Người đàn ông mặc áo da lên tiếng, nhìn về phía tôi với ánh mắt bất lực: “Cậu không định tha cho tôi đâu nhỉ? Tôi có một yêu cầu nho nhỏ. Cho tôi thêm thời gian hai ngày, được chứ? Cho tôi thêm hai ngày nữa thôi, tôi đã sắp tìm được tổ tiên của mình rồi.”

Tôi giật mình, nhìn về phía người đàn ông mặc áo da với ánh mắt khó hiểu.

Người đàn ông mặc áo da móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại, nhưng mà tôi không nhìn ra được đó là hiệu gì.

Điều khiến tôi bất ngờ là, chiếc điện thoại này còn có tính năng trình chiếu toàn màn hình, chiếu một đoạn clip ngay giữa không khí.

Bối cảnh trong đoạn clip là một địa danh tiêu biểu ở Dân Khánh - Viện bảo tàng Dân Khánh, có thể nhìn thấy được là có một gia đình ba người đang chụp hình chung với nhau, bên cạnh đó còn có tiếng của một người đàn ông trẻ tuổi, nói là: “Được rồi, để về nhà con cắt ghép lại là có ảnh rồi.” Người đàn ông trung niên đứng trước ống kính đáp: “Sao không có con được chứ? Đây là ảnh chụp cả nhà chúng ta mà. Con tìm người chụp giúp chúng ta đi.”

Ống kính chuyển hướng, người đàn ông nhờ người qua đường chụp giúp và đi vào đứng trước ống kính.

Người đàn ông mặc áo da dừng đoạn clip lại.

“Người này, chính là tổ tiên của tôi. Ông cố nội hoặc là người lớn hơn nữa, tôi cũng không rõ nữa.” Người đàn ông mặc áo da lên tiếng giải thích với ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi không hề có ý định làm cậu thương xót tôi hoặc là xin cậu tha mạng, nhưng tôi quả thật rất muốn tìm lại ông ấy. Vào khoảng hai năm gần đây, ông ấy sẽ giết chết cha mẹ, em trai của mình, giết chết vợ mình và biến thành ma vương. Gia tộc chúng tôi có một chấp niệm của tổ tiên, đó chính là phải làm rõ được tại sao ông ấy lại làm như thế. Con và cháu của ông ấy vì sự chấp niệm này mà đều bị biến thành ma vương. Nhưng mà thần trí không được rõ ràng lắm, bị người ta giết chết rồi.”

Người đàn ông mặc áo da nhún vai: “Tôi vốn không quan tâm gì đến mấy chuyện này cả. Nhưng mà bây giờ đã có cơ hội thì ít nhiều gì cũng phải làm rõ được chuyện này chứ. Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể phối hợp với cậu trong những chuyện khác, sao nào?”