Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2005

“Các anh bắt những người sở hữu năng lực đưa đến cho ma vương để làm gì?” Tôi lại hỏi.

Con ma lắc đầu, nhún vai: “Tôi chỉ là một tên cấp dưới làm việc theo lệnh, những chuyện đó làm sao tôi có thể biết được chứ? Lão đại phân phó thế nào chúng tôi làm theo thế ấy.”

“Việc lần trước anh làm hình như không phải phân phó của lão đại anh nhỉ?”

“Ai cũng phải có một2ít thái độ chủ quan tích cực mà.” Gã thuận miệng đáp.

Tôi nheo mắt, tay dùng lực kéo một cái.

Dây xích lại phát ra tiếng va chạm.

Sắc mặt con ma thay đổi, hoảng sợ nói: “Tôi không còn cách nào cả! Tôi hết cách rồi! Thật sự là…” Con ma nghiến răng nghiến lợi: “Cuộc giao dịch kín của tôi và Mộc Ca bị lão đại phát hiện. Tôi mà không lập nên công gì thì sẽ có7người khác thay thế tôi, tôi sẽ chết mất! Tôi không còn cách nào khác nên… tôi nhìn thấy những tài liệu mà lão đại phái người đi thu thập, biết được lão đại rất coi trọng cậu, cho nên tôi định bắt cậu lại để chuộc tội.”

Xem ra gã không nói dối tôi, chỉ là còn điều gì đó giấu tôi.

Tôi lại dùng thêm sức kéo, liền thấy âm khí của con ma càng ngày càng ít1đi.

Con ma cuống quít la lên: “Những gì tôi nói đều là thật! Đều là thật cả!”

Tôi không hề lay động bởi lời nói đó.

“Được rồi! Tôi sẽ nói thật! Thật ra tôi muốn bàn điều kiện với cậu! Tôi muốn giết chết lão đại!”.

Tôi ngừng kéo xiềng xích.

Gã thở hổn hển, tóm lấy tờ đơn chuyển phát nhanh phía sau: “Tôi đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi. Tôi định nhờ cậu giết chết lão đại Nhất7Tấn. Tôi không còn cách nào cả. Một khi tôi bị thay thế thì tôi chỉ còn đường chết. Chỉ có thể ra tay trước, tôi biết cậu rất lợi hại, lão đại cũng hơi sợ cậu. Cậu có khả năng giết chết lão đại.”

“Anh lấy gì để bàn điều kiện với tôi? Thang Ngữ trong tay anh à?”

“Không. Thang Ngữ ở trong tay lão đại. Đó là con át chủ bài của lão đại. Nhưng tôi đã0dò ra vị trí cụ thể, đơn chuyển phát nhanh cũng chuẩn bị xong rồi. Chỉ cần cậu đến chỗ đó…”

“Anh thấy tôi sẽ đáp ứng sao?”

Con ma ngạc nhiên sau đó liền thay đổi sắc mặt: “Tại sao lại không đồng ý? Tôi thật sự muốn giết lão đại. Tất cả tình báo đều là thật. Tôi cung cấp tình báo, cậu có thể dễ dàng tìm được bạn của mình, năng lực của cậu sẽ cứu sống anh ta, giống như cách mà cậu cứu sống cô bé này.”

Tôi giật nảy mình: “Anh ta chết rồi?”

“Ha. Chết rồi thì đã sao? Thi thể ở trong tay lão đại. Thi thể của Mộc Ca cũng ở đó. Đối với những người có tiềm lực như vậy, cô ta thích khống chế họ trong tay. Nếu như cậu không đồng ý đi theo con đường này thì có thể tự mình tìm lấy. Tôi sẽ đưa địa chỉ cho cậu.” Con ma lại viết một đơn chuyển phát nhanh khác, chỉ có địa chỉ người nhận, không có thông tin người gửi.

Là một địa chỉ xa lạ.

Tôi nhíu mày, nhìn con ma.

“Chính là chỗ đó, tuyệt đối không sai.” Gã vỗ ngực tự tin.

“Nghĩa địa công cộng Tùng Bách ở núi Hoàng Dương thôn Roland Jenine?”

Tôi chưa bao giờ nghe về nơi này cả, địa chỉ này cho dù là của nước ngoài hay trong nước đều rất kỳ lạ. Tôi thì nghiêng về khuynh hướng địa chỉ nước ngoài hơn, nhưng nước ngoài lại dùng “Tùng Bách” làm tên cho nghĩa địa công cộng à?

“Chính là nơi đó.” Con ma lại khẳng định thêm lần nữa: “Địa chỉ mà tôi thấy chính là nơi đó. Lão đại đã gửi thi thể đến chỗ đó.”

Ánh mắt gã chợt lóe lên khi nói về chỗ đó.

Tôi dần mất kiên nhẫn.

Con ma đột nhiên đau đớn hét lên, âm khí của gã bị tôi làm tan biến đi một ít.

“Tôi không có gạt cậu! Đúng thật là vậy! Bọn họ đều được gửi đến nơi đó!” Gã quỳ xuống đất, rít lên những lời này, thân thể sắp đứng không vững nữa.

Tôi nghe thấy tiếng thét chói tai.

“Cậu khiến tôi yếu đi, tôi không thể khống chế chỗ này nữa rồi! Cậu…” Gã còn muốn nói điều gì đó.

Tôi cảm giác được một luồng âm khí khác.

Luồng âm khí mạnh mẽ đó hầu như bao phủ cả tòa nhà này.

Mặt con ma trắng bệt, run rẩy nói: “Là lão đại… Cậu, mau lên! Đi giết chết cô ta đi! Nếu không chúng ta đều phải chết!”

Tôi nhìn sang các cửa sổ kính trong tòa nhà.

Sắc đen phủ đầy các cửa kính. Dường như âm khí đã bao phủ cả tòa nhà, khiến nơi đây như bị che phủ bởi một lớp màn dày nặng.

Con ma đó đột nhiên cầm bút lên, ký bừa lên một đơn chuyển phát nhanh.

Tôi giựt lấy dây xích, cảm nhận được một lực kéo lại từ bên kia dây xích.

Đơn chuyển phát nhanh đã có âm khí tỏa ra, nó đang phát huy hiệu quả.

Tôi dứt khoát hành động, năng lực tuôn ra, chỉ cần một giây, tôi liền có thể giết chết con ma đó.Nhưng trong một thoáng ấy, tôi ngừng lại.

Đơn chuyển phát nhanh bị cháy, con ma và dây xích đều biến mất theo.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận vị trí của linh hồn gã, tiến vào cảnh mộng.

Cho đến khi nghe được tiếng người, tôi mở mắt ra, liền phát hiện mình đang ở trong một văn phòng.

Thời gian trong cảnh mộng không giống như dự đoán của tôi, mà bị lùi về sau một đoạn, đây là lúc trước khi xảy ra sự cố chứ không phải khi con ma còn sống.

Tôi đang muốn điều chỉnh thời gian trong cảnh mộng thì cảm thấy âm khí trong hồn ma bắt đầu di chuyển.

Đây là tầng thứ năm của tòa nhà, khu làm việc của công ty bảo hiểm.

Đèn trên đầu đột nhiên lấp lóe, trong đám nhân viên đang làm việc đó, có người ngẩng đầu lên.

Tôi vẫn còn ấn tượng với người này, đó là một trong những người chết trong thang máy.

Anh ta ngẩng đầu lên, còn đồng nghiệp bên cạnh vẫn không có phản ứng gì cả.

Anh ta nhìn chằm chằm vào ánh đèn huỳnh quang hai giây rồi lại cúi đầu nhìn màn hình.

Đèn huỳnh quang trên đầu lại lấp lóe.

Lần lấp lóe này kéo dài hơi lâu.

Anh ta đứng dậy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mọi người trong văn phòng không ai trả lời, bọn họ đều chú tâm vào máy tính.

Anh ta hình như cảm nhận được gì đó mà nhìn bốn phía, vẻ mặt nghi ngờ, nhưng không nghĩ sâu xa.

Đèn vẫn đang nhấp nháy.

Anh ta đi về phía công tắc, tắt đèn đi rồi mở lại, nhưng ống đèn vẫn nhấp nháy.

“Hình như hỏng rồi. Điện thoại của thợ sửa là bao nhiêu nhỉ?” Người đàn ông hỏi, đồng nghiệp gần đó không có phản ứng.

“Lâm Di, báo với bên quản lý tòa nhà sửa…” Anh ta nói lại một lần nữa, chưa nói hết lời thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Tất cả mọi người đều đang làm việc, chỉ là mặt bọn họ đều không biểu cảm, làm việc một cách máy móc.

Bầu không khí kỳ lạ khiến anh ta cảm thấy bất an.

Anh ta nhìn sang màn hình làm việc của nữ đồng nghiệp kia, trên đó không ngừng lặp đi lặp lại dãy số “532532532532532”. Còn những người kia, cũng nhập đi nhập lại nội dung giống nhau, giống như những con rô bốt kẹt điện.

Hai người đang nhỏ tiếng bàn luận cũng đang lặp đi lặp lại nội dung trước đó vừa nói.

Người đồng nghiệp đang đứng im trước máy in, nhưng máy in lại không ngừng in ra những văn kiện có nội dung giống nhau.

Anh ta đi một vòng quanh văn phòng, tâm trạng từ bất an dần chuyển sang hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn đèn huỳnh quang lấp lóe kia.

Dường như bị thứ gì thôi thúc, anh ta đi đến chỗ công tắc, tắt đèn đi.

Trong phòng tối đi vài phần.

Anh ta nuốt nước bọt, rồi tắt thêm hai cái đèn nữa.

Trong phòng càng tối thêm nữa.

Ánh nắng ngoài cửa sổ dường như không thể rọi vào trong.

Ánh sáng biến mất, cả văn phòng phút chốc chìm vào bóng tối.

Lúc này, anh ta thấy cả văn phòng đầy người lúc này không còn một ai cả. Những người đồng nghiệp kia đều biến mất.

Cùng lúc đó, máy in ngừng lại, chỉ có những màn hình vi tính sáng lên.

Anh ta từ từ đi tới, như là muốn xác nhận xem những người đó có thật là biến mất hay không. Giơ tay quơ qua quơ lại trên các chỗ ngồi.

Ánh sáng trên màn hình vi tính hắt lên cánh tay.

Anh ta lơ đãng quay đầu lại nhìn, phát hiện trên màn hình là một khuôn mặt.

“Á!” Người đàn ông hét lên, té ngã xuống đất.

Tôi nhìn thấy tất cả màn hình vi tính đều có một khuôn mặt. Bọn họ dường như bị tiếng hét của người đàn ông kinh động, lần lượt quét mắt qua hướng đó.

Màn hình vi tính rung lên, còn có tiếng kêu phát ra từ máy tính nữa.