Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2003

Giờ phút này trong nó đã không còn cảm thấy vui vẻ nữa.

Thần Tu La giết những thằng bé chết trong kho, thằng bé châm lửa, nhưng lại không giết chết những người chết thảm ở cửa hàng ven đường.

Những người đó vẫn còn muốn báo thù, nhưng mục tiêu của họ bây giờ chỉ còn lại con ma.

Ngoài cửa sổ, những thi thể cháy đen, không trọn vẹn kia nằm la liệt. Giống như những con zombie tụ tập lại trong các bộ phim ma, hiệu ứng và trang điểm y như thật, lộ ra những mảnh2da thịt và cơ bắp bị cháy đen, những nội tạng và xương cốt lồi ra.

Hầu hết trên mặt chúng đều là những biểu cảm đau khổ. Vì khuôn mặt bị thiêu đến biến dạng nên khó có thể nhận ra mà thôi.

Bọn chúng tụ tập lại bên cửa sổ, không ngừng dùng tay cào cấu vào tấm thủy tinh, phát ra tiếng kêu rợn người.

Xem ra, bọn chúng tạm thời chưa thể tấn công con ma.

Nhưng mà, con ma chỉ là một đứa trẻ, vốn đã bị dọa gần chết, nhưng vì những việc làm của Thần7Tu La mà cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ lại kích động trở lại vì những con ma kia, nó có vẻ như không thể chấp nhận tình hình trước mắt.

Nó lớn tiếng hét lên, sự hoảng sợ lên đến cực hạn.

Tiếng hét đã kinh động đến cha mẹ nó.

Tiếng bước chân, tiếng mở cửa, sau đó là một tiếng “tạch”, đèn trong phòng sáng lên.

Những con ma ngoài cửa sổ biến mất.

Trên cửa sổ còn sót lại một ít tro bụi và da thịt bị cháy đen.

“Sao vậy? Có chuyện gì vậy con?” Mẹ của con ma1lo lắng hỏi.

Cha của con ma giận dữ quát, bực mình chửi ầm lên.

“Không phải chuyện đã được giải quyết rồi à?”

Vợ chồng hai người nói, lúc này mới chú ý đến ánh mắt của con ma. Bọn họ giật mình khi nhìn về phía cửa sổ.

“Có chuyện gì xảy ra sao? Không phải con đã nói là ổn cả rồi à? Con nói có một con ma nào đã giải quyết bọn chúng rồi mà?” Cha của con ma chất vấn.

Con ma thút thít, ôm lấy mẹ mình.

“Cái thằng này, nói cho cha mẹ biết đã xảy7ra chuyện gì đi chứ!”

“Ông đừng có kéo lấy nó nữa, con đang sợ hãi đấy…”

“Tôi mới là người sợ hãi đó, tất cả mọi chuyện đều là do nó gây ra cả!”

“Được rồi được rồi, đừng đánh nữa.”

“Con đem mọi chuyện nói rõ hết đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi lại dịch chuyển thời gian ra sau cuộc tranh cãi gia đình này, tôi cảm thấy mình càng ngày càng nhuần nhuyễn trong việc điều khiển cảnh mộng, chỉ với một động tác nhỏ, cảnh mộng lại nhảy sang một mốc thời gian khác.

Tôi0thấy con ma trưởng thành hơn, dường như đã là một cậu học sinh cấp ba.

Nhưng nó vẫn thấy những hồn ma lởn vởn ngoài cửa sổ.

Việc ở nhờ nhà họ hàng và nội trú trong trường học vẫn không thể thoát khỏi bọn chúng.

Chỉ nó có thể nhìn thấy, nghe thấy những âm thanh cào cấu vào tấm thủy tinh cửa sổ, còn những người khác chỉ có thể thấy được dấu vết mà bọn chúng để lại bên cửa sổ.

“Thằng nhóc kia bị ma ám đấy!”

Luôn luôn xuất hiện những lời đồn như thế.

Con ma lên mạng tìm kiếm thông tin của những ma vương khác, nó muốn mượn dao giết người, nhưng lại nhớ đến cái chết của thằng bé châm lửa và thằng bé đeo kính biến mất trước đó.

Nó đã bỏ công sức ra tìm kiếm khắp nơi, nhưng những tên ma vương tìm được lại không hợp ý.

“Cậu nên đến các thành phố lớn tìm đại ma vương.” Một người bạn trong đại học nói với nó: “Thành phố nhỏ như tụi mình không có nhiều người, ma cũng không lợi hại. Nếu có thì cũng là những con ma vô dụng. Cậu có biết những con ma trên thành phố lớn lợi hại cỡ nào không? Bọn chúng có thể ra lệnh cho người của cả một thành phố, mấy triệu người làm một chuyện gì đó. Tớ có quen một đàn anh sau khi tốt nghiệp đến thủ đô làm việc. Anh ấy nói, những ngày mưa ở thủ đô, mọi người chỉ sử dụng ô trong suốt chứ không dám dùng những loại ô khác. Bởi vì có một con ma dùng loại ô không trong suốt đó, hắn xuất hiện vào những ngày mưa, cầm lấy ô cúi đầu đi trên đường. Người nào nhìn thấy khuôn mặt hắn sẽ phải chết ngay. Cho nên vào các ngày mưa, mọi người ở thủ đô đều dùng ô trong suốt, ai mang loại ô khác đều được xem là ma vương, mọi người nhìn thấy đều sẽ bỏ chạy hết.”

Cậu ta vừa nói vừa uống một ngụm bia, chân ngồi vắt ngang chốc lát lại run chân một hồi: “Có một thằng bé nghịch ngợm cố ý dùng loại ô có hình vẽ. Những cửa hàng bán ô ở thủ đô cũng không bán loại ô này nữa rồi, thì ra nó mua ô trên mạng, bị cảnh sát mạng bắt được liền bị bắt về đồn làm việc.”

Cậu ta lại uống thêm một ngụm bia, nói tiếp: “Cũng có một người từ nơi khác đến đem theo ô, máy bay vừa hạ cánh thì lập tức bị cảnh sát bắt đi.”

Con ma chăm chú nghe.

“Không có một ngoại lệ nào sao?” Người bên cạnh hỏi.

“Có chứ!” Người đó bỏ lon bia xuống, gương mặt đỏ lòm: “Có một trường hợp ngoại lệ, một người ở vùng khác, đi tàu cao tốc đến thủ đô, khâu kiểm tra sơ sót. Vào một ngày mưa, người đó mở ô ra. Hì hì… tất cả mọi người đều hoảng sợ bỏ chạy. Thế là đặc cảnh xuất hiện! Sau đó thì… Pằng!” Cậu ta làm động tác bắn súng.Con ma cứng đơ.

“Thật không đó? Hay là cậu bịa ra chuyện này? Nếu có loại quy tắc này thì trên mạng đã đăng lâu rồi.”

“Tớ gạt cậu làm gì? Đàn anh của tớ kể đấy.”

“Đàn anh của cậu bịa chuyện gạt cậu thôi.”

“Không thể được! Chuyện này có gì mà phải bịa đặt chứ.”

“Tớ không tin. Chỗ đó đâu có giống như tụi mình. Cậu lại kể khoa trương đến vậy. Nếu như chuyện này có thật, trên mạng nhất định sẽ có đăng tin.”

Bọn họ tranh luận sôi nổi.

Con ma run rẩy một hồi liền bình tĩnh lại, cố đè nén đoạn hồi ức ấy.

Nó hưng phấn lắm, trong đầu nảy lên một loại xúc động, sự xúc động ấy liền biến thành động lực.

Nó vẫn luôn tìm kiếm một con ma như thế, trong lòng cảm thấy sợ hãi đan xen với sự ngưỡng mộ.

Tôi lặng lẽ quan sát những thay đổi trên gương mặt, cảm nhận những biến hóa nội tâm nó.

Lại nhìn những người còn lại.

Bọn họ đều như nhau.

Đối với những người trên thế giới này, ma là một thứ gì đó cần phải kính nể.

Giống như tất cả những nhân vật phản diện độc ác, sự tàn ác của họ khiến người ta kính sợ, nhưng sự lớn mạnh của họ khiến người ta khao khát sở hữu.

Có một số người hay bị cuốn vào loại ảo tưởng ấy.

Phần lớn trong số người đó chưa từng tiếp xúc qua ma vương thật sự.

Ngay cả con ma, những con ma mà nó gặp phải đều không phải ma vương, chỉ là những con ma tầm thường, những con ma ngay cả giết chết nó cũng không thể làm được.

Nhưng, bây giờ thì những con ma đó có khả năng giết chết nó rồi.

Thời gian cảnh mộng trôi đi nhanh chóng.

Tôi nhìn thấy nhiều cảnh tượng vút qua trong khoảng thời gian ấy.

Khi mọi thứ ngừng lại, tôi nhìn thấy con ma với thân thể vặn vẹo của nó.

Đôi mắt của nó lồi lên như mắt của những con cá vàng, nhìn tôi với sự cầu xin đan xen với nỗi sợ hãi.

Chiếc cằm của nó bị cánh tay cháy đen nắm lấy, khiến nó không thể thốt lên câu từ nào cả. Nó chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tôi.

Những cánh tay ấy kéo thân thể của nó thành một hình dạng kỳ dị. Tứ chi của nó đều gãy, thân thể cũng bị xé rách hết.

Trên người nó xuất hiện những vết cháy đen, tỏa ra mùi cháy khét.

Tôi nhìn thấy những cánh tay trong không trung kia từ từ kéo nó vào hố đen, rồi từ từ buông lỏng tay ra.

Vèo một tiếng, toàn thân nó đều bị kéo vào hố đen. Hố đen thu nhỏ đi. Trong một thoáng ấy, tôi nhìn thấy cả người nó bị ép dẹp như lon nước bị người ta đạp phải vậy.

“Anh ơi…”

Mộc Ái ghé vào lưng tôi, giấu mặt đi kêu lên.

“Mọi chuyện xong cả rồi. Em có thể mở mắt ra.” Tôi quay người lại, vỗ nhẹ vào lưng Mộc Ái.

Mộc Ái sợ sệt ngẩng đầu lên nhìn, sau đó mới bình tĩnh lại.

“Anh đã biết được cha em ở nơi nào rồi. Chúng ta phải tìm một người… một con ma giúp đỡ mới có thể đến chỗ của cha em.” Tôi nói với Mộc Ái.

Mộc Ái gật đầu, cô bé nhìn tôi với ánh mắt vừa lo lắng vừa kỳ vọng: “Mình sẽ tìm được cha em chứ?”

“Ừ, chúng ta nhất định sẽ tìm được mà.” Tôi cười rồi gật đầu.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Con ma mạnh nhất hiện tại đang ở trên lầu. Chắc hẳn là “Anh Cường” kia.

Tên quản lý thật sự nơi đây, cũng là một thành viên quan trọng phụ trách công việc mua bán người của con ma chuyển phát nhanh.