Kiểu kiến trúc khu dân cư theo kiểu cũ này kết cấu ngay ngắn, chật hẹp, từ cửa sắt lầu một bước vào, phía bên tay phải là cầu thang, lối lên cầu thang dính liền với nhà bếp của hai căn nhà ở giữa, trên tường còn có cửa sổ, quạt thông gió cũng được lắp ở mặt tường này. Hễ tới giờ cơm là lối lên cầu thang toàn mùi khói dầu.
Lúc nãy trên đường đi lên đây, tôi còn có thể ngửi được mùi thức ăn và mùi khói dầu pha tạp vào nhau, còn bây giờ lại không còn mùi gì nữa, hơn nữa, tôi cũng không nghe được âm thanh của mấy người ở lầu dưới, ngay cả Gã Béo và Tí Còi cũng không lên tiếng gì.
Điều nay có chút kỳ quái.
Tôi nắm tay nắm cửa, một lúc lâu sau cũng không dám quay đầu lại, cũng không biết trôi qua bao lâu rồi, bỗng dưng nghe tiếng động vang vọng từ phía dưới.
“Cám ơn anh, thật sự đã làm phiền anh rồi.”
Đó là tiếng của Gã Béo.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hồi nãy có lẽ là hai người họ vào nhà của người ta rồi.
Tôi quay đầu lại, nhìn về căn phòng trước mặt.
Những tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà chiếu vào căn phòng vô cùng ảm đạm, giống như vết máu màu đỏ sẫm. Vừa bước vào cửa là phòng đón khách, bên tay phải là một phòng làm việc, tủ hồ sơ nằm ngay ở một góc của căn phòng này. Từ cửa đi vào quan sát, phải rất tỉ mỉ mới có thể chú ý tới cái tủ hồ sơ bình thường không có gì khác lạ kia. Nhưng lúc tôi mở cửa, vẫn là vừa nhìn đã thấy ngay chỗ đó, không biết là do lần trước tới ấn tượng sâu sắc, hoặc là quả thật giống như tôi suy đoán, là do quỷ thần xui khiến.
Tôi lấy điện thoại ra bật đèn pin, tia sáng màu máu trong phòng được ánh sáng chiếu vào, đã khôi phục lại bình thường.
Lần trước, khi tôi tới chỉ lo quan sát tủ hồ sơ, những nơi khác là do Tí Còi và cảnh sát lục soát. Lần này bước vào, tôi hoàn toàn không vội vàng gì, đi mở của sổ trước đã.
Cửa sổ đã bị khóa chặt, hình như còn gỉ sét, tôi phải dùng hết sức mới có thể mở được cánh cửa sổ, luồng gió nóng từ bên ngoài thổi vào, cũng làm bớt đi một chút cảm giác lạnh lẽo u ám.
Tôi đập đập thanh sắt bị gỉ sét trên tay, đo đạc căn phòng khách này.
Ở chính giữa là hai bộ ghế sa lông bằng da đặt đối diện với nhau, vây quanh bộ ấm tách trà thủy tinh. Màu nâu đen vốn có của bộ sa lông bị bám bụi, biến thành màu xám mù xám mịt.
Phương Quốc Anh và Vu Mộng chắc là ngồi trên bộ sa lông này, kể lại sự việc gặp gỡ kinh hoàng của bản thân chứ gì?
Ánh sáng đèn pin chiếu khắp căn phòng, tôi liền phát hiện ra chậu cây cảnh đã chết khô ở góc phòng.
Ở đây mang tới cho người ta cảm giác khó chịu, quả nhiên là bởi vì bị bỏ mặc quá lâu rồi.
Tôi cứ nghĩ như vậy, bước vào văn phòng làm việc ở bên cạnh.
Trong phòng làm việc có bốn bàn viết chữ, chỉ có một bàn đặt máy tính. Tôi kéo ngăn kéo ra, tất cả đều trống không. Mãi cho đến khi kéo tới cái bàn máy tính, tôi mới nhìn thấy trong ngăn kéo có một vài cây bút là giấy ghi nhớ bị người ta bỏ quên lại, ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác cả.
Tôi xoay đầu nhìn phía bên cạnh.
Tủ hồ sơ yên tĩnh nằm ngay tại đó nhưng lại cứ luôn xuất hiện trong tầm nhìn ngoại vi của tôi, hiện hữu một cách nổi bật.
Tôi cố tình không đi xem tủ hồ sơ, tiếp tục đi vào bên trong, nhìn thấy một phòng ký túc xá, năm chiếc giường, vừa hay là trùng khớp với tổng số thành viên mà tôi biết của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, cũng giống như bàn viết chữ ở bên ngoài, năm chiếc giường thì chỉ có một giường có đồ trải giường, treo mùng, còn bốn chiếc giường còn lại trống không. Trong tủ quần áo bên cạnh chỉ có mấy bộ quần áo đàn ông, xem số đo và kiểu quần áo thì là một người đàn ông trẻ, cao khoảng 1m9; trong nhà vệ sinh cũng chỉ có bàn chải đánh răng, khăn mặt dành cho một người, kiểu dáng bình thường; đến nhà bếp, bên trong có các loại dụng cụ nhà bếp, dụng cụ ăn, nhưng lại không có bất kỳ thức ăn và gia vị nào, trong tủ lạnh cũng trống không.
Những thứ này khiến cho tôi có chút bất an, chuyển sang suy nghĩ khác thì tôi lại nghĩ có thể là chỉ có một người sống ở đây thì sao, ví dụ như chỉ có “người đứng đầu” sống ở đây, còn những người khác đều có nhà riêng, mỗi ngày chỉ đến đây làm việc. Trong số họ chắc phải có phụ nữ, không thể nào bốn nam một nữ ngủ chung một phòng được nhỉ? Đồ trong nhà bếp cũng dễ giải thích, phòng nghiên cứu nhỏ, cơm trưa đều thuê người làm thuê theo giờ về nấu cơm, chỉ là một chút thức ăn cũng không có...
Tôi vừa nghĩ, vừa mở cánh cửa tiếp theo, phía sau cánh cửa là một dãy hành lang, hai bên hành lang là cuối dãy hàng lang đều có phòng, các căn phòng ở hai bên hành lang đều đầy ắp, chất rất nhiều thùng giấy, có một số đã mở ra, có một số vẫn còn dán băng keo.
Tôi mở thử một cái thùng giấy gần nhất, bên trong lại là một cái máy tính, xem tiếp mấy cái thùng khác đã bị mở ra, thì cũng như vậy, CPU, màn hình, chuột, bàn phím... rất nhiều bộ, nhiều hơn hẳn số lượng “4”.
Xem tiếp căn phòng phía bên kia, cũng chất rất nhiều thùng, chỉ mở ra một cái, cũng là máy tính.
Chỗ này cũng không phải là nơi bán máy tính, cũng không phải là công ty kế toán, sao lại có nhiều máy tính vậy chứ?
Trong đầu tôi vừa lóe lên một suy nghĩ, đột nhiên nhìn về phía thùng giấy bên cạnh chưa được mở ra, đặt điện thoại ở một bên, tôi dùng chìa khóa rạch mở thùng giấy, một đám bụi bay ra khiến người ta ngạt thở, tôi cố tình lấy tay quạt quạt, một đống tro bay lên giống như tiên nữ rải hoa. Tôi vội lùi về hai bước, đợi bên đó bụi bớt bay lên, tới bịt mũi tới gần, cầm điện thoại rọi vào trong thùng.
Bên trong thùng đầy tro bụi, giống như là đống tro bụi mà người ta đốt tiền giấy vào tiết Thanh Minh, tôi nhặt một mẩu giấy chưa bị đốt sạch trong đống tro bụi đó, nhìn thấy một chữ không rõ trên đó. Cái đó hình như cũng không phải là chữ, mà là một ký hiệu lạ.
Trong đầu tôi bỗng lóe sáng, nghĩ tới chuyện mặt quỷ trong nước, người của Thanh Diệp đưa cho Phương Quốc Anh một cái bùa hộ mệnh.
Là... cái đó sao?
Nhưng mà, sao lại đốt hết chứ?
Tự bốc cháy...
Tay tôi vừa nới ra, mẩu giấy liền rơi vào trong thùng giấy.
Cảm giác ớn lạnh vừa mới hết bây giờ lại xuất hiện rồi.
“Anh Kỳ!”
Tôi giật mình một cái, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại rồi. Không nghĩ nhiều, tôi nhanh chân ra khỏi căn phòng. Cuối cùng không biết tại sao lại chạy thành bước nhỏ, ra đến cửa, tôi nhìn thấy Gã Béo và Tí Còi.
“Sao hai anh lại chạy tới đây rồi?” Tôi hỏi.
“Anh sao vậy?” Tí Còi bị giật mình “Sao lại thở hổn hển ghê vậy?”
Tôi giật mình, giờ mới phát hiện ra không biết sao hồi nãy hô hấp của mình lại trở nên nặng nề như vậy.
“Anh Kỳ, anh không sao chứ?” Tí Còi quan tâm hỏi han.
“Không sao cả.” Tôi lau trán, bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
“Chỗ này quả nhiên rất có vấn đề đúng không?” Tí Còi với vẻ mặt “tôi đã biết trước là sẽ như vậy lâu rồi”, “Tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng rởi khỏi đi.”
“Hai cậu điều tra xong rồi hả?” Tôi hỏi.
“Lầu 5 đều đã hỏi qua hết rồi, sợ anh trên này xảy ra chuyện gì nên lên xem thử.” Gã Béo trả lời.
“Ồ, vậy...” Tôi vừa mở miệng, liền quay đầu nhìn một cái.
Tủ hồ sơ nằm yên chỗ đó.
“Sao thế, anh Kỳ, lẽ nào anh nghe được gì rồi?” Tí Còi hỏi một hỏi một cách ngớ ngẩn.
“Không có, tôi chỉ muốn nói là tôi còn chưa xem tủ hồ sơ. Các cậu đã điều tra xong tòa nhà này rồi thì gọi điện thoại cho tôi nhé.” Tôi nói với Tí Còi
Tí Còi giơ ngón tay cái ra, “Can đảm, đàn ông thật sự.”
Tôi cười cười, bàn tay cầm điện thoại nắm chặt tới mức gân xanh đều nổi cả lên.
Can đảm à? Không phải. Chỉ là... tự nhiên nói ra vậy thôi.
“Vậy nếu có chuyện gì thì anh gọi điện cho chúng tôi nhé?” Gã Béo nói một câu.
“Yên tâm đi.” Tôi gật đầu.
Hai người họ đi xuống lầu dưới, tôi nhìn thấy đầu của họ mất hút ở cầu thang mới từ từ xoay ngườ đi tới chỗ tủ hồ sơ, mở cửa tủ, tìm kiếm.
Suy đoán trước đó của tôi không sai, những hồ sơ ở đây được sắp xếp theo thời gian và mã số. Còn phân ra thành hai loại Đã giải quyết và Chưa giải quyết. Lần trước tôi rút đại vài bộ, đều là loại Chưa giải quyết, lần này tìm kiếm một chút, chọn những vụ án mà họ đã giải quyết thành công.
Tí Còi bảo tôi tìm hồ sơ vụ án sau cùng của họ. Vốn dĩ chúng tôi chẳng xem phòng nghiên cứu này ra gì cả nên chưa từng nghĩ sẽ tiến hành điều tra ở phương diện này, bây giờ ý thức được phòng nghiên cứu này quả thật có chút vấn đề, nên tôi phải tìm kiếm thật kỹ.
Sột soạt...
Hết tập 1
Nhóm dịch: Hình Phong