Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1990: Không phải con người (5)

Lần này đến lượt tôi tỏ ra ngơ ngác.

Người phụ nữ nhìn tôi, cười đánh trống lảng, mặt hơi ửng đỏ.

Câu hỏi của cô ta rất kì lạ, nhưng dây xích trên người lại rất bình thường. Chín sợi dây xích của người bình thường mắc với một số dây xích thuộc ma vương, nhưng không có sợi xích cực kỳ to lớn kia.

“Thì… anh ta hay đến văn phòng của chúng tôi, cũng không tiện đuổi… thường ngày cũng không làm gì…” Người phụ nữ ấp úng giải thích:1“Nhìn vào nó sao sao ấy… tại công ty chúng tôi nhân viên nữ khá nhiều. Cho nên như thế thì…”

“Tôi không rõ mấy về những chuyện ở phương diện này. Anh ta đang ở văn phòng của các cô? Cô đưa tôi đi gặp anh ta được không?” Tôi hỏi, trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ.

Ở đây tôi không nhìn thấy âm khí. Tầng dưới âm khí lại dày đặc, bên này sạch sẽ hoàn toàn. Nói đúng hơn, những nơi khác trong lầu đều rất sạch sẽ.

Tay8Lưu Anh Kiệt kia, không phải ma?

Cũng như những bảo vệ kia, là người sống đang phục vụ dưới trướng ma vương?

Người phụ nữ gật đầu: “Được. Có điều, những lời đã nói khi nãy…”

“Không có gì, tôi sẽ không nói lại với anh ta đâu.” Tôi hờ hững nói.

Người phụ nữ nói năng khá bộp chộp, nhưng tôi không mấy để tâm. Tôi chắc chắn sẽ không nói lại với Lưu Anh Kiệt những chuyện này, vì nói không chừng lát nữa tôi sẽ giết Lưu Anh Kiệt ngay,2hoàn toàn sẽ không nhắc đến chuyện này.

Người phụ nữ thở phào.

Có vẻ cô ta là một người hướng ngoại thẳng tính, đi được mấy bước, cô ta lại hỏi về quan hệ của tôi với Lưu Anh Kiệt.

Tôi không giấu, đưa hóa đơn chuyển phát cho cô ta xem như đã làm với bảo vệ, nhưng cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô ta.

Hình như cô ta đang thắc mắc, nhưng chỉ thoáng nhìn tôi mà không vặn hỏi, chuyển đề tài qua Mộc Ái.

Bước chân tôi4chợt ngừng lại.

“Bên này của chúng tôi là điểm dạy mầm non, nhưng bên dưới của công ty chúng tôi còn có mở các lớp phụ đạo cho tiểu học và trung học, có cả nhiều lớp năng khiếu…” Người phụ nữ giới thiệu, đi thêm được vài bước thì ngoái đầu lại ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi đang nhìn chằm chằm khu văn phòng.

Khu ấy vẫn đang thấp thoáng bóng người, âm thanh của các máy móc như máy in, máy fax chốc chốc vang lại.

Có điều, trong mắt tôi, cả khu vực này chỉ có mỗi người phụ nữ này có dây xích trên người.

Do bị ngăn cách? Do cách quá xa?

Không đúng…

Tôi sải bước tiến tới, xông đến cửa văn phòng gần nhất, đẩy cửa kính mờ ra.

“Này, anh làm gì thế? Anh Lưu ở trong…” Người phụ nữ đuổi theo tôi, đang nói thì chợt nín bặt.

Trong văn phòng trống rỗng, không có lấy một người. Trên mấy dãy bàn làm việc, màn hình máy tính đều đang sáng. Máy in ở góc phòng cũng đang hoạt động, có giấy được đưa ra.

Mộc Ái nắm chặt tay tôi, nép sát vào người tôi.

Tôi dẫn cô bé đi vào, quét mắt qua màn hình máy tính. Trên các màn hình đều đang mở các phần mềm văn phòng, tệp tin, cột số liệu…

Trên giấy được máy in liên tục nhả ra cũng đang in nội dung văn bản, rất bài bản, là một hợp đồng. Tôi liếc nhìn, đoán rằng đó chắc là hợp đồng kí kết giữa trung tâm mầm non và giáo viên được thuê.

“Sao lại như thế…” Người phụ nữ tựa vào cửa: “Vừa rồi, vừa rồi rõ ràng có người mà! Nhóm Tiểu Tôn… anh…” Cô ta trợn to mắt nhìn tôi.

Cô ta chưa kịp nói xong, máy in đã phát ra tiếng động kì lạ.

Tôi cảm nhận thấy âm khí, không khỏi rũ mắt nhìn xuống nền nhà.

Âm khí từ tầng dưới lan lên.

Lạch cạch lạch cạch…

Máy in kêu lên một hồi, dừng lại được một giây, lại nhả ra một tờ giấy. Là giấy đen mang vết mực in màu đen, hết tấm này đến tấm khác, được in ra rất nhanh. Do quán tính, những tờ giấy ấy không rơi vào giá, mà bay xuống nền nhà.

Màn hình máy tính nhấp nháy, sau khi bị nhiễu một thoáng, đã hiển thị nội dung mới. Cũng là màu đen, mang theo những đường loang lổ, tựa như thiết bị hiển thị đã bị hỏng.

Đèn trên đầu chợt phụt tắt, chỉ còn ánh đèn trên thiết bị hiển thị chiếu sáng gian phòng.

Người phụ nữ hét lên một tiếng, lùi lại phía sau, sau khi va phải tường thì loạng choạng chạy ra ngoài.

Mộc Ái níu tay tôi, bật khóc: “Anh ơi…”

“Không sao, chỉ là giả thần giả quỷ thôi…”

“Làm sao thế này? Chuyện gì xảy ra hả?” Cùng với tiếng phàn nàn rất lớn, có một người đàn ông từ đầu bên kia hành lang đi lại. Anh ta nhìn thấy người phụ nữ trước, mắt chợt bừng sáng: “Ủa, Tiểu Điềm! Em còn chưa đi à? Anh lái xe đưa em…”

Anh ta đang nói thì qua khóe mắt đã thoáng nhìn thấy văn phòng, ánh mắt liền di chuyển đến tôi.

Anh ta ngừng bước, nhìn tôi, rồi nhìn người phụ nữ gần như sắp quỵ xuống đất, ngờ vực hỏi: “Mày là ai? Làm gì đây… thằng nhãi mày có phải đã làm gì rồi không? Ủa, những người khác đâu?”

Người này phản ứng khá chậm, có lẽ cũng như người phụ nữ kia, ăn nói bộp chộp, thấy gì, nghĩ gì là nói ra cái ấy ngay.

Anh ta ngờ vực dò xét phòng làm việc, nhìn tôi, rồi lại nhìn qua người phụ nữ, sững người đứng yên tại chỗ, hoang mang lúng túng.

Tôi dắt Mộc Ái đi ra ngoài: “Anh là Lưu Anh Kiệt?”

“Hả? À, đúng vậy. Cậu là…” Anh ta hỏi.

Thật là thú vị.

Nơi này, trung tâm dạy mầm non duy nhất làm việc bình thường đang có hiện tượng ma phá, chỉ có một người bình thường. Người gửi trên hóa đơn chuyển phát Lưu Anh Kiệt cũng là một người bình thường.

Tôi lấy hóa đơn chuyển phát ra, đưa đến trước mặt Lưu Anh Kiệt.

“Không phải anh gửi?” Tôi hỏi.

Lưu Anh Kiệt nhìn hồi lâu, bất chợt hiểu ra, sau đó bắt đầu tỏ ra ngơ ngác: “Đâu có, tôi đâu có gửi cái này đâu. Diệp Thanh… tôi không hề quen, sao lại gửi đồ cho cậu chứ? Cái này là do ai làm đây?”

Tiếng khóc nghẹn của người phụ nữ vang lên: “Là ma… chắc chắn là ma… tôi muốn về nhà!”

Cô ta vịn tường đứng lên, túi giấy rơi xuống đất cũng không nhặt, chỉ chực bỏ chạy. Cô ta đá trúng túi giấy, giẫm lên nó, bị vấp một cái, loạng choạng suýt ngã.

Lưu Anh Kiệt đưa tay đến đỡ lấy, nắm được cánh tay đang dang ra của cô ta.

Tôi cúi xuống nhìn túi giấy kia.

Âm khí từ bên trong bay ra.

Một cánh tay khô đét từ trong thò ra, nắm lấy cổ chân người phụ nữ.

Cô ta hét lên, nhảy đổng lên ngay tại chỗ, đá túi giấy văng đi.

Túi giấy đập vào tường, ngừng lại, trong túi, cái tay đó vẫn đang trườn ra ngoài. Móng tay cào lên nền nhà, phát ra âm thanh chói tai. Nó trườn ra từng chút một, móng tay, ngón tay, bàn tay, cẳng tay, cả cánh tay…

Người phụ nữ sợ hãi la hét không ngừng, không dám tiến tới, chỉ không ngừng lùi lại.

Lý Anh Kiệt cũng giật bắn người, gồng cứng người lên.

“Làm gì đó… làm cái gì đó? Trong túi cô chứa cái gì vậy hả? Đây là thứ gì!” Lưu Anh Kiệt lớn tiếng hỏi, chợt quay phắt đầu lại, nhìn tôi.

Mộc Ái níu tay tôi run như cầy sấy, áp sát đầu vào eo tôi, quét mắt qua hai người kia, rồi dừng lại ở bảng hiệu của trung tâm giáo dục mầm non.

Những chữ nghệ thuật mềm ra, biến thành bùn, từ từ tuột xuống, để lại vết bẩn trên tường.

Đèn trong cả tầng lầu sau khi nhấp nháy mấy lượt, có cái phụt tắt, có cái tiếp tục nhấp nháy, cái nào còn sáng cũng vô cùng ảm đảm.

Âm thanh máy in, máy fax đang tiếp tục vang lên, lấn át tiếng cào đất của cánh tay kia.

Tôi liếc nhìn máy fax ở cửa văn phòng. Giấy từ bên trong nhả ra cũng như trước đây, màu đèn loang lổ.

Một tờ giấy bay ra, vẽ thành một đường cong, tránh khỏi tôi, rớt xuống cạnh chân của hai người kia.

Trong mực in màu đen có một con mắt mở ra, nhìn trừng trừng hai người họ.

Cánh tay ấy cuối cùng đã bò khỏi túi giấy, kéo thân thể bị cắt một nửa, bay về phía tờ giấy trên nền nhà, liên kết làm một với nó, từ dưới nền nhà chồm dậy, biến thành người phụ nữ không có nửa thân dưới.