Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1987: Không phải con người (2)

Năng lực của tôi không rơi vào người của bảo vệ, mà chỉ xóa sổ những sợi dây xích tôi đã nhìn thấy.

Bảo vệ hẳn là đã cảm thấy gì đó, lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ.

Ông ta lùi lại một bước, tiếng la đã biến thành tiếng thở dốc, tựa như bị mất dưỡng khí đột ngột, không thể thở nổi. Lát sau, ông ta nhướn mắt lên, dùng đôi mắt nổi đầy gân máu nhìn chằm chằm tôi.

Tôi trông thấy dây xích đã xuất hiện trở lại trên người ông1ta.

Có cảm giác như còn nghe thấy tiếng dây xích ma sát nhau trong không khí.

“Quái vật… mày là quái vật!” Bảo vệ trợn mắt gào lớn, ánh mắt lộ ra vẻ căm hận và sợ hãi. Ông ta không dám tiến tới, mà quay người lại, chạy thục mạng ra ngoài.

Tôi nghe thấy tiếng nói của Mộc Ái ở sau lưng.

“Anh không đuổi theo sao? Ông, ông ta sẽ dẫn người đến… sẽ có nhiều người hơn... trong tòa nhà này đều là người của họ.” Mộc Ai lo lắng nói.

Tôi ngoảnh lại8nhìn Mộc Ái: “Không cần. Họ chỉ là…” Tôi định nói “người bình thường”, nhưng người như vậy, hẳn không thể xem là người bình thường được.

“Sao em lại ở đây? Sao lại biến thành như thế?” Tôi ngồi xổm xuống trước mặt Mộc Ái, hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt cô bé.

Mộc Ái cúi xuống, khóe mắt và chóp mũi đã bắt đầu đỏ ửng: “Em đến tìm cha. Họ bắt cha vào trong này. Em đến tìm cha.”

Mộc Ca?

Lòng tôi liền nặng trĩu.

“Sao em lại biến thành như thế?” Tôi2nắm lấy tay Mộc Ái.

Mộc Ái định rụt tay lại, nhưng sau khi giật giật vài cái thì dừng lại. Cả người cô bé đều đang run rẩy.

“Thân thể em, bị họ nhốt lại rồi…” Mộc Ái lí nhí nói, người càng run dữ dội hơn.

Tôi nghe xong câu trả lời thì thấy rất bất ngờ.

Không phải đã chết rồi sao? Trên người Mộc Ái có âm khí, đáng lẽ là chết rồi chứ.

Chắc cô bé vẫn chưa biết.

“Nói anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không? Sao cha con em4lại bị bắt? Và ai bắt?” Tôi kiên nhẫn hỏi.

Mộc Ái nhìn tôi, rồi nhìn ra cửa hầm đỗ xe.

“Thôi được rồi. Chúng ta lên tìm cha em trước đã.”

Đám người ấy mà đến đông hơn, cũng sẽ phiền phức.

Tôi định kéo Mộc Ái đi về phía thang máy thì cô bé giằng lại.

“Trong đó có camera. Đi bên này.” Mộc Ái kéo tôi đi.

Tôi không từ chối.

Tôi vốn chẳng sợ những thứ này.

Nói thật, đến giờ tôi vẫn có cảm giác mọi chuyện đều là âm mưu của ma vương. Mà ma vương thì không thể giết tôi, ít nhất thì không thể giết tôi trong tình trạng tôi vẫn là người. Giết tôi rồi, tôi sẽ biến thành ma, e là chúng sẽ không thể nào đối phó được tôi. Chúng chỉ còn cách giăng bẫy khiến tôi vào cảnh mộng, để linh hồn tôi thoát xác, vậy mới giải quyết triệt để tôi được.

Sai khiến một đám người thường tấn công, đánh chết tôi, sẽ chỉ tạo ra phiền toái cho chúng.

Mà không tấn công, chỉ đuổi tôi đi, trái lại chúng sẽ càng bị tôi giết chết dễ dàng.

Mộc Ái quyết định đi cầu thang thoát hiểm, tôi thì sao cũng được, miễn cô bé an tâm là tốt rồi.

Trong cầu thang thoát hiểm rất yên tĩnh, ngẩng lên có thể trông thấy từng vòng từng vòng thành cầu thang.

Đèn ở mỗi tầng đều đang sáng, nhưng ánh sáng vừa tái nhợt vừa ảm đạm, ánh sáng của đèn tiết kiệm năng lượng khiến người ta thấy khó chịu.

Trong gian cầu thang chỉ có tiếng bước chân tôi, Mộc Ái bước đi không tạo ra bất kì tiếng động nào.

Trên chỗ rẽ cầu thang không có cửa sổ, nguyên cả gian cầu thang cũng không. Ở chỗ hệ thống điều hòa trung ương trong tòa nhà không có cửa thông khí, nhưng nhiệt độ ở đây vẫn giữ mức thống nhất với cả tòa nhà, chỉ hơi ngột ngạt một tí. Sự ngột ngạt này không biết là do không khí trên thực chất không được thông thoáng, hay là tác dụng tâm lý do hoàn cảnh quanh đây tạo ra.

Mộc Ái nắm chặt tay tôi, sau khi lên một tầng, mới lên tiếng: “Hai cha con em bị bắt ở trong trường. Cha dẫn theo em chuyển nhà đến thủ đô, em đã chuyển trường. Giáo viên muốn gặp cha nói chuyện… em… em không thích trường đó lắm. Trong lớp em không quen ai. Giờ thể dục hai người cùng nhảy dây, em liền một mình… Cả giờ mỹ thuật nữa…”

Mộc Ái kể huyên thuyên về những chuyện ở trường.

Chuyển trường khiến cô bé không thể thích nghi được, có lẽ không lâu thì cô bé sẽ thích nghi với bạn bè, thầy cô mới. Giáo viên rất quan tâm đến cô bé, đã lập tức nói chuyện tâm sự với cô bé, rồi gặp cả cha của cô bé nữa.

“Em đợi cha trong văn phòng của giáo viên. Giáo viên ở phòng bên cạnh đã gọi cô Vương ra ngoài. Lúc cha đến, chỉ có mỗi mình em trong văn phòng. Bác bảo vệ đến, đem theo hàng chuyển phát, tìm người kí nhận.”

Mộc Ái đi chậm lại, rồi dừng bước trên cầu thang.

Trên mặt cô bé hiện lên vẻ sợ hãi.

“Ông ta hỏi hai cha con em là thầy Mộc có ở đây không. Không có thầy Mộc… văn phòng, là văn phòng của cô Vương với cô Trương.” Mộc Ái nói trong vội vã: “Ông ta nhìn hàng chuyển phát và bảng hiệu, bảo chính là phòng này, là Mộc Ca… là tên của cha…”

Mộc Ái buông tay tôi ra, ôm mặt.

“Em bảo cha đừng mở nó ra. Nhưng cha đã nhận… phong thư đó, trong phong thư đó đen ngòm… rất đen, em chỉ nhìn thấy màu đen… Rồi cha mở nó ra… hu hu…” Mộc Ái bật khóc, quỳ xuống đất, ôm lấy mặt mình.

Tôi nhìn thấy âm khí trên người cô bé đang xao động, đang không ngừng tỏa ra âm khí mới, âm khí phát tán ra đã biến mất trong không trung.

“Mộc Ái.” Tôi đặt tay lên vai cô bé: “Bình tĩnh lại đi em. Đừng sợ, những chuyện này đã qua hết rồi.”

“Không! Chưa qua!” Mộc Ái hất tay tôi ra, hét lên. Cô bé ngồi xuống bậc thang: “Cái thứ đó… cái thứ đó đã ăn mất cha! Cha đã biến mất! Phong thư rớt xuống đất… bác bảo vệ cổng bỏ chạy. Cô Vương, các giáo viên chạy đến… họ đều bảo cha đã gặp phải ma… họ đều không có ý định đi tìm cha…”

Buông bỏ chống cự.

Đó là điều đương nhiên.

Đối với những người ở thế giới này, mệnh lệnh của ma vương thì phải tuân theo, chứ không phải phản kháng.

Dù ở thế giới này vẫn có người chống lại ma vương, có người giết chết ma vương, nhưng phần lớn thì vẫn chọn cách vào vai kẻ ngoài cuộc, giữ lấy cái mạng mình.

Chuyện như vậy không thể trách được.

Kể ra, chống lại ma vương, giết ma vương, đâu phải là nghĩa vụ của mọi cá nhân.

Nhưng đối với một đứa trẻ, nó quá tàn nhẫn.

Cha mất tích ngay trước mặt mình, những người bên cạnh đều chỉ bảo bản thân chấp nhận sự thật này, cả đi tìm cũng không muốn đi.

“Những người thân khác của em…” Tôi thăm dò.

Mộc Ái vừa khóc vừa lắc đầu: “Rất lâu, chết từ rất lâu rồi… Cha nói, họ chết hết rồi…”

Quả nhiên.

Chắc là Mộc Ca vẫn sở hữu năng lực dùng lời nói điều khiển lòng người và cũng như vậy, phải gánh chịu ảnh hưởng của tác dụng phụ, những người thương yêu quanh mình đều vì thế mà chết.

Nghĩ đến đây, tôi thoáng sững sờ.

Tác dụng phụ từ năng lực của tôi thì sao?

Được Diệp Thanh ở thế giới trước đây tiếp tục gánh chịu, hay ở thế giới này…

“Họ đều không chịu giúp em, đều bảo em hãy chấp nhận. Nên tự em đã qua đây.” Mộc Ái lau nước mắt trên má: “Em đã thấy địa chỉ người gửi. Chính là chỗ này. Sau khi em tìm đến đây… đã bị họ bắt lại…”

Mộc Ái chống tay lên bậc thang, vịn tường, từ dưới đất đứng lên.

Thân thể bé nhỏ có cảm giác như sắp ngã quỵ.

“Họ đã bắt được thân thể em, ném vào trong phòng, nhốt lại… Có rất nhiều thân thể… em đã nhìn thấy. Có thể cha cũng ở trong ấy.” Mộc Ái nhìn tôi, van nài: “Anh có thể giúp em được không ạ?”