Lúc ấy trời đã tối, tôi cũng không nhìn thấy tên đường. Nhưng đã có ấn tượng, bây giờ muốn tìm cũng chỉ tốn chút thời gian.
Tôi và em gái men theo tường bao đi một đoạn thì tìm ra một cổng nhỏ có thể đi vào.
Trong khu dân cư đang có một số cô dì chú bác, không có người trẻ tuổi. Phần lớn những người này đang đi ra ngoài mua đồ, lúc đi ngang qua cũng không để ý đến chúng tôi.
Tôi nhìn thấy vẻ1mặt họ bình tĩnh, xem ra trong khu dân cư không xảy ra chuyện gì lạ.
Em gái nhìn đông ngó tây, rồi kéo tôi lại hỏi: “Anh muốn tìm gì vậy?”
“À. Một trạm biến áp.” Tôi vừa nói, vừa tiếp tục tìm.
“Ở chỗ kia có bảng chỉ dẫn.” Em gái chỉ về hướng nọ, gọi tôi.
Chúng tôi đã đến cổng chính khu dân cư từ khi nào không biết. Ở cổng chính có bản đồ chỉ dẫn, cũng có bảo vệ cổng.
Em gái chạy nhanh qua đó, ngẩng8đầu nhìn một lát thì quay qua lắc đầu với tôi.
Trên bảng hướng dẫn không có vị trí của trạm biến áp, chỉ hiện thị bố cục của những tòa lầu dân cư.
Em gái định quay lại, nhưng tôi đã bước đến, nhìn thêm lát nữa.
“Không viết vị trí của trạm biến áp.”
“Ừ. Nhưng trạm biến áp đó lớn lắm. Ở đây có một bãi đất trống.” Tôi chỉ tay tới khoảnh đất trống trên bảng hướng dẫn.
Giữa tòa 21 và tòa 23 có một bãi đất trống.
Em2gái lập tức hiểu ra.
Suy đoán của tôi không hề sai. Trạm biến áp nằm ở bãi đất trống ấy.
Nhìn tòa nhà tôi vừa mới thấy cách đây mấy đêm, tôi không khỏi bước chậm lại.
Nhà xi măng, cửa chính bằng sắt, nhìn thẳng ra mặt tiền, không có cửa sổ.
Lời cảnh báo được sơn thẳng lên tường, còn biển cảnh báo thì được treo trên cửa chính.
Em gái ôm lấy cánh tay tôi: “Trong này có ma hả?”
Tôi ngừng lại, không đáp.
Có ma không?
Từ mặt ngoài thì4không cảm thấy có âm khí của hồn ma, có điều, tôi cũng không biết Diệp Thanh có trong đó hay không.
“Cái này bị khóa rồi.” Em gái lại nói.
Tôi nhìn xung quanh, không có ai đi ngang qua đây, liền sải bước lên bậc tam cấp, đứng trước cửa sắt.
Cửa đã khóa, còn quấn thêm dây xích.
Thứ này thì không có tác dụng gì đối với tôi.
Tôi đưa tay đến đặt lên dây xích, chớp mắt, sợi dây xích liền biến mất.
Em gái há mồm trợn mắt: “Đây là… năng lực của anh?”
Bàn tay đang phá khóa cổng của tôi chợt khựng lại, nhìn sang em gái: “Năng lực của người đó là gì?”
“À, nhìn thấy tương lai. Nhưng không thể nhìn thấy tương lai quá xa, chỉ một chút thôi. Anh hai còn có thể giết chết ma. Hơi giống như anh vậy…” Em gái cúi xuống nhìn vị trí dây xích đã biến mất.
“Ồ.” Tôi gật đầu.
Nói giống hệt Trần Hiểu Khâu, cũng khớp với lời của Trần Dật Hàm.
Có lẽ thứ đó đã cố tình giấu đi năng lực của mình, đánh lạc hướng phán đoán của họ…
Làm vậy để làm gì?
Bắt chước năng lực của tôi, để khiến họ tin rằng, chúng tôi là cùng một linh hồn?
Tôi thấy khó hiểu về ý định và mục đích thật sự của cái thứ ấy.
Bất kể thế nào, muốn giết tôi hay muốn giúp tôi, đều không nên làm như thế.
Tôi không nghĩ ngợi nhiều, ngón tay đã đặt lên lỗ khóa.
Năng lực vừa rót vào lỗ khóa, cả ổ khóa liền biến mất.
Cửa chính mở ra, đi kèm với tiếng kẽo kẹt, tạo thành một khe hở.
Tôi có thể ngửi thấy mùi lạ từ bên trong lan ra.
Tôi kéo em gái ra sau lưng. Vốn định để nó đợi ngoài này, nhưng ngẫm kĩ lại, ở trong tầm tay của tôi chắc là sẽ an toàn nhất, nên dứt khoát dẫn nó đi vào.
“Vào theo rồi, chớ có chạy lung tung.” Tôi dặn em gái, rồi đưa tay kéo cánh cửa ra.
Cửa mở, có thể thấy được ánh sáng.
Ánh nắng rọi vào từ ô cửa thông gió chật hẹp trên trần nhà, có đến mấy guồng máy đang đứng sừng sững, không có chút tiếng động nào.
Tôi dựa theo trí nhớ, vòng qua mấy guồng máy, liền nhìn thấy cái thứ ở trong góc.
Ở đây rất tối, ánh nắng không chiếu tới, bên trong trạm cũng không đủ ánh sáng.
Khả năng cảm nhận của tôi trong lúc này khác hoàn toàn với khi trong trạng thái linh hồn. Lúc đó có thể thấy rõ, bây giờ thì không thể nào thấy rõ hoàn toàn.
Không, phải nói là, lúc đó Kỳ Bạch đang phát sáng, Kỳ Bạch, những linh hồn đó và cả Diệp Thanh đều đang phát sáng. Tôi chỉ nhìn thấy họ, nhìn thấy hình thái của âm khí.
Hiện giờ thì chỉ nhìn bằng mắt thịt.
“Đó là gì thế?” Em gái hỏi.
Tôi cũng không biết. Khuôn dạng của thứ đó không giống cơ thể người lắm. Không phải Kỳ Bạch.
Tôi còn định tiến thêm vài bước thì đã ngửi thấy thứ mùi kỳ lạ ấy.
Em gái ở sau lưng không bám theo.
Tôi vội quay đầu lại, thấy nó lấy di động ra, bật đèn flash lên.
Ánh đèn flash chiếu ngang qua người tôi, bất chợt nhìn thấy nguồn sáng, khiến tôi phải nheo mắt lại.
Đến khi tôi đã quen với ánh sáng thì nhận thấy tay em gái đang run lẩy bẩy. Trên mặt nó đang hiện lên vẻ kinh hãi.
Tôi thầm la hoảng trong lòng, vội vàng xoay người, chắn trước mặt em gái.
Ánh sáng bị tôi chắn phía trước, nhưng tôi cũng đã nhìn thấy cái thứ ở trong góc.
Ba khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.
Tôi gần như không thể nhận ra thân phận của họ. Thân thể họ tựa vào nhau, thịt thối rữa quện vào nhau, có thể nhìn thấy những con dòi từ trong người họ bò ra.
“Ọe!” Em gái nôn khan một tiếng, một tay nắm chặt áo tôi, tựa như toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn lên cánh tay ấy.
Tôi quay người lại ôm lấy đôi vai em gái, đưa nó đi nhanh ra ngoài.
Tôi lấy di động từ tay nó, hỏi: “Em có số của Trần Dật Hàm không? Thôi bỏ đi…” Tôi đã tìm được tên của Trần Hiểu Khâu trong nhật kí cuộc gọi, liền gọi đi.
Cuộc gọi nhanh chóng được nhận, tôi nói địa chỉ cho cô ấy biết, nhờ cô ấy thông báo với Trần Dật Hàm.
“Bên chỗ A Thụy… lần trước tôi chưa hỏi kĩ.” Tôi hơi ngập ngừng.
Trần Hiểu Khâu phản ứng rất nhanh: “Trong những người chết ở đấy có bạn gái của Đàm Văn Thụy?”
“Đúng… Giữa họ, đã xảy chuyện gì?” Tôi hỏi.
Trần Hiểu Khâu kể lại đại khái cho tôi nghe. Diễn biến của chuyện này có sai lệch so với những gì tôi biết. Kỳ Bạch bị bà Enna giết chết và cái ấy đã xử lý gọn gàng và dứt điểm hai người đó.
“Không tìm ra thi thể.” Trần Hiểu Khâu nói: “Lúc đó, mọi thi thể đều đã bị hủy. Anh ta nói như thế.”
Tôi sững sờ.
“Nếu những thi thể ấy có thi thể của Kỳ Bạch…” Trần Hiểu Khâu chỉ nói được nửa chừng.
Chuyện này tựa như cái bánh từ trên trời rơi xuống. Cái thứ ấy đột ngột dâng điểm sơ hở đến tận tay tôi, để tôi nắm được thóp.
Với kiểu giấu giếm này, đổi tình huống khác, hắn còn có thể giải thích rõ ràng, lấp liếm cho qua chuyện, để đám Tí Còi tiếp tục tin mình. Nhưng có tôi ở đây, còn dính líu đến bạn gái cũ của Tí Còi như vậy thì hết đường giải thích rồi.
Nhưng tôi chợt nghĩ lại, tôi kiếm được những thứ này phần lớn là nhờ Diệp Thanh mà.
Hơn nữa… lần linh hồn rời khỏi thân thể đó không phải diễn ra trước khi thế giới thay đổi sao?
Tôi cảm thấy khó hiểu.
“Anh hai, em khó chịu quá… đi mua nước được không?” Em gái nói.
Tôi nhìn về phía cửa chính của trạm biến áp đang mở toang.
“Tự em đi mua nhé.” Em gái lập tức nói.
Vậy thì lại khiến tôi không yên tâm lắm.
“Chịu đựng thêm chút nữa đi. Cảnh sát sắp đến rồi.” Tôi thở dài.
Em gái ngoan ngoan gật đầu, nhưng cũng không chịu được, ôm bụng ngồi xuống trên bậc thềm.
Chắc đây là lần đầu nó nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng đối với tôi, đây không biết là lần thứ mấy rồi. Thứ như xác chết trương phình, thấy mãi rồi cũng quen.
Huống hồ, đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy tình trạng tử vong của Kỳ Bạch.
Nghĩ đến đây, dòng tư duy đang chạy bỗng khựng lại.
Không đúng. Năng lực ấy đâu phải của Kỳ Bạch!
Ba người…
Kỳ Bạch, Thiên Thiên, còn có, Quỷ Ngữ… Chắc là ba người họ! Người có năng lực là Quỷ Ngữ!
Nghĩ đến đây, tôi bất giác toát mồ hôi lạnh khắp người.