Mũi của Meditation gần như đã chạm vào mũi tôi, dùng đôi mắt sáng hoắc và bén ngót nhìn tôi đăm đăm.
Tôi ngửi thấy mùi thơm kì lạ trên người nó, giống hương hoa, nhưng1còn trộn lẫn với mùi thối rữa kì quái.
Tôi đẩy Meditation đang ở trước mặt ra, nhưng không lấy làm ngạc nhiên khi nó lại biến thành bộ dạng này.
Người sáng tác đã chết rồi,8nhưng ý thức đã cắm rễ sâu vào đầu óc của mọi người.
Meditation tức giận giết người thì kết quả chỉ có thể khiến mọi người đổ dồn chú ý đến bộ hoạt hình kia,2tập trung chú ý đến bản thân nó mà thôi.
Chỉ là một hình tượng nhân vật có độ hot tạm thời, nhưng lúc này lại bị thêm vào một mồi lửa, vậy Meditation biến trở4lại bộ dạng như vậy, đương nhiên không có gì lạ.
“Cô muốn làm gì?” Tôi thẳng thắn hỏi.
Tôi biết rõ, mình không thể giết được Meditation. Ma vương ít nhất cũng có hình thể, có thể tiêu diệt, còn loại linh hồn như Meditation, có thể nói là nếu loài người không bị tiêu diệt thì nó cũng sẽ không bị tiêu diệt.
Dẫu tôi có tìm được vật chứa mà Meditation nương nhờ, hiện giờ tôi cũng biết, vật chứa ấy là một pho tượng đá nhỏ trong hệ thống văn vật Kazana, thậm chí còn biết pho tượng đá ấy đang ở trong viện bảo tàng ở nước ngoài, tôi có thể tiêu hủy nó. Nhưng sau đó, chắc chắn sẽ có linh hồn mới liên quan đến cái chết ra đời.
Nói cách khác, ngay lúc này, trên thế giới chắc chắn có những linh hồn liên quan đến cái chết đang tồn tại.
Chỉ có điều, trong những linh hồn này, e rằng Meditation là mạnh nhất.
Thời gian tồn tại của nó là lâu nhất, nó chưa từng bị tiêu diệt, nó còn có đầu óc của ác quỷ, không phải thần chết đơn thuần, đương nhiên, nó sẽ tự thêm cho mình không ít lớp bảo vệ.
Mượn sức của Tài chính Tứ Hải, xâm nhập vào hệ thống thông tin, là một lớp bảo vệ; hấp thu nhân vật hoạt hình ấy, không chừng cũng là một lớp bảo vệ.
Tôi không nghi ngờ khả năng của Meditation. Rất có khả năng nó đã tạo ra cho mình nhiều loại phòng bị.
“Công ty game ấy, hoặc ở chỗ của họa sĩ, có phải một thứ kiểu như bản thảo, bị cô khống chế rồi?” Tôi thẳng thừng hỏi.
Meditation vốn đang hùng hùng hổ hổ, sắp nổi điên, nhưng khi nghe tôi hỏi như thế, nó bất chợt thu lại biểu cảm trẻ con lố lăng, thẳng lưng lên, rũ mắt nhìn tôi. Hai chân nó đứng dạng ra, giẫm cạnh chân tôi, hai tay chống nạnh, bộ dạng đầy kiêu ngạo.
Có điều, ngoại hình của nó thực sự không khí thế chút nào, lúc này nhìn vào rất giống con nít đóng giả người lớn.
“Đúng là có mấy phần để dành.” Meditation trầm giọng, thẳng thắn thừa nhận: “Người hiện đại quả là một thứ dạt dào cảm xúc, so với tổ tiên của các người, ý tưởng các người nhiều hơn, yếu ớt hơn, nhưng cũng khiến cho thứ ta cần dễ ra đời hơn.”
Meditation đưa tay chụp lấy lưỡi hái chợt xuất hiện giữa không trung.
Nó gác ngang lưỡi hãi giữa không khí, ngồi lên nó, vắt chân lên, vẫn giữ bộ dạng đầy kiêu ngạo.
“Pho tượng mi đã từng thấy ấy. Người Kazana đã thờ phụng ta nhiều năm đến thế, mới có cái thứ như thế, rồi mới sinh ra ta. Thế nhưng, bây giờ, đam mê rực lửa trong thời gian cực ngắn đã đủ khiến ta tìm được vật chứa mới. Bây giờ các người không phải khổ sở vì cơm ăn áo mặc, nên có nhiều thời gian để làm mấy cái chuyện tào lao này hơn tổ tiên của các người.”
Tôi ngẩng lên nhìn thẳng Meditation: “Nhưng vật chứa ban đầu của cô đâu phải bức tượng đá của người Kazana.”
Vẻ mặt của Meditation thoáng hiện lên một chút bất ngờ: “Thì ra mi đã theo ta từ trước đó nữa.”
“Khi làm nghi thức đưa ma ấy thì tôi đã có mặt rồi.” Tôi không giấu giếm.
Cánh đồng hoang có vẻ giống một bãi tha ma ấy, mới là điểm khởi đầu của Meditation, là nơi nó ra đời.
Có điều, cùng với chiến tranh, di dân, bãi tha ma ấy đã dần hoang phế. Nước Kazana được thành lập sau này vẫn tôn thờ thần chết và còn thêm vào trong nó tưởng tượng của riêng họ về ác quỷ, bản thân Meditation liền phát sinh biến đổi, từ bãi tha ma chuyển sang bức tượng.
“Mi phiền toái hơn ta tưởng đấy.” Meditation nhếch mép, đong đưa đôi chân, ngoái đầu qua.
“Cuộc nói chuyện trước đây vẫn tiếp tục được chứ? Tôi vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.” Tôi vừa nói, vừa chợt nghĩ, nếu Meditation vẫn giữ được loại ý thức chủ chốt này, có lẽ tôi có thể hợp tác với nó.
Không còn Diệp Thanh nữa, thực lòng tôi cũng rất hoảng loạn.
Tôi luôn biết rõ khả năng của mình vốn có hạn. Diệp Thanh lợi dụng tôi nhưng cũng bảo vệ tôi.
Giờ thì Diệp Thanh đã quên mất tôi, thậm chí không còn tiếp xúc với tôi nữa, thế thì, tìm một người khác để hợp tác, cũng là một lựa chọn, một lựa chọn mà trong quá khứ không thể nào dùng đến khi còn Diệp Thanh.
Nếu được, lợi dụng Meditation giết cái thứ ấy thì còn gì tốt bằng.
Meditation xoay đầu qua: “Được thôi. Nhưng ta hỏi trước. Mi là cái thứ gì vậy?”
“Con người.” Tôi chán ngán đáp: “Người có năng lực.”
“Không đời nào.” Meditation chợt quát lên, giận dữ nhìn tôi: “Phải trả lời thành thật! Mi mà gạt ta thì phải chết.”
Meditation vừa dứt lời, ở giữa chúng tôi bùng lên ngọn lửa xanh lam, một tấm giấy da hiện ra từ trong đám lửa, treo lơ lửng giữa không trung. Trên tấm giấy da có chữ viết màu vàng kim, sáng lấp lánh.
“Kí hiệp ước. Nếu mi nói dối với ta, linh hồn của mi sẽ thuộc về ta.”
Tôi không đồng ý.
Kiểu ràng buộc một chiều này, nếu tôi bị lâm vào đường cùng, phải cầu xin Meditation, mới có khả năng tôi sẽ chịu kí.
Meditation phùng má, khom lưng áp mặt sát mặt tôi uy hiếp: “Kí hiệp ước!”
“Theo quy tắc của ác quỷ, cô không được ép tôi làm chuyện này đúng không? Cô có thể giết người, cũng có thể đưa cho họ điều kiện để trao đổi. Năng lực của cô có thể rất mạnh, hay là nói năng lực nghiệp vụ rất mạnh, có thể giết sạch tất cả những người cô muốn giết chỉ trong một ngày. Nhưng đối với người đã biết rõ ngọn ngành, cách làm của cô không ích gì đâu.” Tôi bình tĩnh nói: “Tôi từng gặp ác quỷ Kazana mấy lần rồi.”
Meditation thoáng sững người, ngồi xuống trở lại lưỡi hái: “Mi đã từng gặp những ác quỷ Kazana khác rồi à…”
Nó đột nhiên trở nên tiu nghỉu.
Lát sau, nó cất tấm giấy da đi: “Xem ra, mi quả thực là con người, là một người có năng lực. Chỉ có điều, mi rất đặc biệt.”
Tôi nhìn sang Meditation, hi vọng được giải thích rõ hơn.
Lời của Trần Hiểu Khâu đã khiến tôi nhận ra, thứ có vai trò quan trọng nhất mà tôi sở hữu có lẽ không phải là năng lực mạnh mẽ giàu tiềm lực, mà là thứ khác.
Trong mắt tôi đã xuất hiện xiềng xích.
Meditation cầm lưỡi hái, giương cao nó lên, làm động đến sợi xích trên người nó.
Những nhánh xích nối dài từ dây xích ấy lúc này cũng đã động đậy, hệt như đang đáp lại sự vẫy gọi của Meditation.
Tôi nhìn thẳng Meditation, không đưa ra phòng bị trước hành động của nó.
Meditation đưa tay nắm lấy một nhánh xích trong số ấy.
Trong hư không, có tiếng kêu gào kinh hãi bấn loạn vang lại.
“Cứu tôi với! Con cũng vì muốn cứu mẹ nên mới đồng ý mà! Mẹ đừng có đứng nhìn con chết chứ!”
Meditation chém lưỡi hái xuống.
Choảng – dây xích đứt lìa, tiếng gào trong hư không cũng tan biến.
“Gã dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự sống cho mẹ. Có điều, gã chỉ muốn mẹ mình sống thêm một lát, để kí bản di chúc, loại bỏ quyền thừa kế của những anh chị em khác.” Meditation điềm đạm nói, cất lại lưỡi hái ra sau lưng.
Những sợi dây xích kia cũng đã biến mất trong mắt tôi.
“Mi có thể nhìn thấy đúng không?” Meditation hỏi, chỉ về hướng mà trước đó những sợi xích đã nối dài: “Vừa rồi, ánh mắt của mi đã di chuyển về hướng ấy. Mi có thể nhìn thấy kí hiệu của linh hồn.”