Tôi biết Vương Đằng hiện tại chắc chắn là người sống. Tôi cũng đã từng gặp không ít những hồn ma ác độc ghê rợn, nhưng trong căn nhà trống trơn, còn đọng lại một chút mùi máu thoang thoảng này, nhìn thấy cảnh tượng quái lạ như thế, tim tôi vẫn đập loạn xạ.
Không phải do sợ, mà là một tâm trạng khác lạ hơn.
Tôi nghĩ không ra Diệp Thanh muốn cho tôi biết điều gì. Cho tôi biết rằng vụ ủy thác mà họ đã xử lý, con quái vật liên quan đến vụ án ngược đãi mèo đã chạm trán cả nhà Vương Đằng?
Cho tôi biết linh hồn con mèo hoang quái lạ ấy đang ở đây?
Nó đã bị ma vương mèo mun ấy điều khiển? Ma vương đó không những có thể mê hoặc tâm trí con người, mà còn điều khiển1được mèo?
Tôi nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng con mèo mun ấy đâu.
Tôi đang ở trong trạng thái linh hồn, nếu nó có ở đây, nó hoàn toàn có thể tấn công tôi.
Thực sự không có ở đây, hay thời cơ chưa đến?
Tôi luôn nâng cao cảnh giác, đề phòng tấn công bất ngờ có thể ập đến, nếu cứ đề phòng mãi như vậy, chắc chắn tôi sẽ có sơ sẩy trước.
Trong đống đồ linh tinh trong bếp vang lên tiếng động. Túi ni lông chà sát, rớt xuống đất.
Tôi bị tiếng động này làm cho giật mình, cơ thể càng căng thẳng hơn.
Vương Đằng vô hình đang tìm kiếm gì đó.
Tiếng động đã ngừng lại.
Tôi có cảm giác như nhìn thấy một người đang rón rén quay đầu qua, quan sát tình hình phía cửa bếp.
Đây là tưởng tượng của tôi.
Tôi không thấy8được Vương Đằng, cũng không chạm được anh ta.
Nghĩ đến đây tôi lại chìm vào suy tư.
Con mèo ấy có thể khiến người ta sản sinh ảo giác, có lẽ còn có thể khống chế tâm trạng của người ta, phóng đại những cảm xúc tiêu cực, nhưng chắc là nó không thể ảnh hưởng trực tiếp đến hiện thực.
Vương Đằng vẫn còn, đang ở vị trí ấy.
Không nhìn thấy, không chạm được, là do cơ quan cảm giác của tôi đã có vấn đề.
Tôi đi về phía nhà bếp.
Nếu bản thân tôi không ngập ngừng, tin tưởng vào năng lực có tác dụng thì tình huống có phải sẽ khác không?
Ít nhất thì trong điện ảnh và truyền hình thì cũng chỉ có mấy cách như thế để giải trừ ma thuật. Chắc là… có thể thử nhỉ?
Tôi nén nỗi ngờ vực trong lòng mình2xuống.
Túi ni lông khẽ lắc lư tựa như có gió thổi qua. Nhưng không phải mọi túi ni lông đều động đậy, mà chỉ có một cái thôi, vậy thì giống như tay ai đó chạm vào hơn.
Tôi đưa tay về hướng ấy, trong đầu tưởng tượng ra vị trí và hành động của Vương Đằng trong lúc này.
Chính là chỗ này.
Nhà bếp chỉ rộng tầm này, anh ta chỉ có thể đang ở chỗ này, có lẽ đang khom lưng xuống, tìm kiếm gì đó trong đống đồ linh tinh.
Tôi phóng thích năng lực ra.
Năng lực trút vào không khí.
Cảm giác ấy cực rõ, năng lực hoàn toàn không chạm vào bất kì thứ gì.
Không phải chỗ này.
Có lẽ đã vừa khéo đánh vào khoảng không.
Xuống dưới một chút…
Đánh vào không khí lần thứ hai!
Soạt soạt… soạt soạt…
Túi ni lông vẫn đang phát ra những4tiếng động khe khẽ.
Tôi có thể tưởng tượng ra Vương Đằng đang dè dặt đến mức nào, kiềm chế hành động của mình, không để tạo ra tiếng động.
Rốt cuộc anh ta đang tìm gì?
Tôi nhìn lên đống đồ linh tinh.
Túi ni lông, thùng giấy, lon bia rỗng, giỏ đựng rách nát…
Bao tải.
Tôi nhìn thấy chiếc bao tải bên trên đề chữ “Gạo chất lượng cao” bị rút ra chầm chậm.
Động tác ấy thực sự rất chậm, nếu không nhìn kĩ, hầu như không thể nhận ra bao tải đó đang di chuyển.
Anh ta muốn nhét con mèo vào?
Tôi lập tức hiểu ra ý định của Vương Đằng.
Con mèo ấy không thể giết. Ngược đãi nó, giết chết nó, đều sẽ khiến cho linh hồn của mình bị nhốt trong thân thể con mèo ấy, không thể thoát ra.
Vương Đằng hình như đã rất dễ dàng hiểu được chuyện này.
Anh ta rút chiếc bao tải ra.
Động tác này đã khiến tôi xác định được vị trí của Vương Đằng.
Chắc chắn anh ta đang ở đó!
Tôi thò cả hai tay đến, năng lực từ hai lòng bàn tay phóng ra.
Lại trúng không khí!
Không thể nào!
Không thể nào lại trúng không khí!
Vương Đằng cùng lắm là cao chừng mét năm mét sáu, có lẽ cao hơn một chút, người cũng không hề gầy.
Tôi nhiều lần xác nhận lại từ những ấn tượng hiếm hoi mà mình đã nhìn thấy.
Bất kể anh ta đang ở trong tư thế nào, đều không thể chừa ra khoảng trống ở hai vị trí mà hai tay tôi đưa đến.
Bao tải được xách lên, bay trong không trung.
Cảnh tượng kì lạ này không làm tôi kinh ngạc. Bao tải đã xuyên qua người tôi, chắc là Vương Đằng cũng đã đi xuyên qua.
Tôi lập tức lùi lại, chặn ngay cửa bếp, bắt đầu phóng thích năng lượng từ sớm.
Chỉ cần chạm phải tôi, chắc hẳn Vương Đằng sẽ chịu ảnh hưởng của năng lực.
Lần này tôi cảm thấy năng lực có chấn động, chạm trúng rồi!
Tôi vô cùng mừng rỡ, lập tức nhận ra bao tải đã biến mất.
Lạch cạch!
Nồi cơm điện trên bàn nấu ăn ở bên cạnh bị chạm phải, cốc nước bị ngã.
Tiếng động này hình như đã làm con mèo thức giấc.
Tôi nghe thấy tiếng mèo kêu ở sau lưng, nhưng lại cảm thấy thắc mắc.
Bao tải biến mất rồi, thế còn Vương Đằng?
Cửa bếp đột ngột đóng lại, xuyên thẳng qua người tôi.
Con mèo cũng đã xông đến, cào móng lên mặt cửa bằng kim loại, kêu meo meo liên hồi.
Tôi trông thấy trong bếp không có bất kì động tĩnh nào.
Cốc thủy tinh sau khi đổ xuống, lăn qua lại mấy lượt thì nằm yên. Những túi ni lông kia cũng không thấy động đậy.
Động tác của con mèo dần dừng lại, đứng yên ngay cửa.
Căng thẳng, nhưng bầu không khí không phải hồi hộp, mà tràn đầy ngờ vực.
Tôi đang thấy nghi ngờ thì nhận ra biểu cảm con mèo chợt nhăn nhúm, sau khi dần thả lỏng ra cũng tỏ vẻ ngờ vực.
Nó đã có thêm kí ức!
Nếu không có tôi, bao tải sẽ không biến mất!
Đoạn lịch sử này đã bị tôi thay đổi một chút!
Con mèo lùi lại mấy bước, dáng đi của nó vẫn rất kì lạ. Không đi bao xa, nó đã nằm xuống trước cửa bếp, nhìn đông ngó tây.
Trong nhà bếp vẫn yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào.
Tôi đã nhận ra chỗ bế tắc của vấn đề.
Có lẽ đây mới là điều Diệp Thanh muốn tôi nhìn thấy.
Vương Đằng không chịu ảnh hưởng bởi năng lực của tôi, nhưng năng lực của tôi lại vẫn sử dụng được. Lịch sử đã bị tác động, lệch hướng một chút.
Kế đến thì sao đây?
Có phải do vừa rồi vẫn chưa đủ tập trung?
Tôi đúng là vừa rồi đã có chút ngập ngừng. Sau khi có đủ niềm tin, kết quả lại đánh vào không khí, khiến niềm tin của tôi bị lung lay.
Năng lực không có vấn đề.
Cũng không nên chạm phải không khí mới đúng.
Tim tôi đập nhanh hơn rất nhiều.
Con mèo đã đứng dậy trở lại, đến gần cửa bếp, dùng vuốt cào cào mấy cái.
Nó cất lên tiếng kêu rợn người, không còn ngơ ngác nữa, mà là tức giận.
Tức giận…
Nếu không có tôi chen tay vào, chắc là Vương Đằng đã bắt được nó, nhét nó vào trong bao tải, đem đi nơi khác.
Vứt ở một nơi thật xa, rồi anh ta cũng không thể trở về…
Cộng với hiện tại những người đang ở trong cơ thể con mèo là người thân của Vương Đằng…
Tôi bắt buộc dòng suy tư của mình dừng lại.
Bốn người thân của Vương Đằng e là không nghĩ ngợi xa xôi như thế. Hai đoạn kí ức có đôi chút khác biệt nhau mà nó có thể nhìn thấy chỉ là hiện tại mình bị đánh thức và vốn dĩ sẽ bị nhét vào bao tải. Và chỉ một chút khác biệt ấy, hẳn là nó cũng đã đoán ra ý định của Vương Đằng.
Nó không ngờ đến sự tồn tại của tôi, e là chỉ nghĩ rằng mình đã dự đoán được tương lai. Đây là nguồn gốc khiến nó tức giận.
Có người đúng là đã biết được sự tồn tại của tôi.
Một chuỗi hình ảnh lướt qua trong đầu tôi.
Ở trong nhà của ả fan cuồng ấy, linh hồn của Nam Thiên đã mặt đối mặt với tôi, nhìn thấy lẫn nhau.
Nỗi vui mừng và hoảng sợ đến cứng người trong chớp nhoáng của ả fan cuồng khi ấy, sự ngập ngừng của Nam Thiên ngay khoảnh khắc ấy…
Anh ta đã nhìn thấy tôi.
Anh ta đã có đoạn kí ức khác.
Anh ta đang diễn trò với tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy linh hồn mình bị một luồng âm khí nắm chặt, kéo về lại thân thể.